Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 10: Phong hàn

Chương 10: Phong hàn
Thực tế là, có đôi khi càng lo lắng chuyện gì xảy ra, thì chuyện đó lại càng xảy ra.
Khương Nam Hạc trước khi ngủ đã hy vọng hôm nay mình sẽ không bị cảm mạo, nhưng thực tế chẳng được bao lâu, thân thể nhỏ bé của hắn đã bắt đầu phát sốt.
Ban đầu, dê con dùng thân thể quấn quanh hắn chỉ phát giác hắn hơi nóng lên, cảm thấy đó là hiện tượng bình thường, nhưng sau đó khi nhiệt độ cơ thể Khương Nam Hạc càng lúc càng tăng cao, nó liền phát giác có điều không đúng.
Hư ảnh bên trong thần tượng cũng bay ra, bay quanh Khương Nam Hạc một vòng, sau đó liền phát giác Khương Nam Hạc hẳn là đã bị nhiễm phong hàn.
Thực ra chuyện này cũng rất bình thường, nhà ai có đứa trẻ khỏe mạnh lại để nó cởi trần đi ra ngoài tản bộ một vòng giữa mùa đông giá rét cơ chứ? Bị gió lạnh thổi một hồi, đứa trẻ nào về cơ bản cũng có thể bị nhiễm phong hàn.
Thần linh có thân ảnh hư ảo trong lòng có chút hối hận, lẽ ra hắn nên sớm phát giác, nhưng mà kẻ chưa từng nuôi trẻ con thì chẳng phải là như vậy sao?
Hư ảnh thần linh hư ảo thầm thở dài một tiếng, tựa như Khương Nam Hạc nhìn thấy, bên trong thần miếu của hắn cũng chẳng có chút hương hỏa nào.
Hắn cũng không phải là tiên thiên thần thánh gì, hắn chỉ là linh hồn của một người đã chết biến thành, hoặc có thể nói là bị phong ấn, trở thành một vị thần linh không cách nào rời khỏi thần miếu.
Vốn dĩ hắn nên ở trong thần miếu nhìn Khương Nam Hạc bình tĩnh chết đi, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không đành lòng.
Cho nên mới gọi dê con qua đây nuôi nấng Khương Nam Hạc, nhưng hắn lại không có kinh nghiệm chăm sóc con non của loài người, cộng thêm con dê con trí tuệ cũng không quá cao, việc nuôi lớn một đứa trẻ thực sự là quá mức gian nan.
Toàn thân nóng rực, Khương Nam Hạc khó chịu đá chân loạn xạ bên trong chiếc chăn mỏng đang bọc lấy mình, hắn cảm thấy rất nóng, muốn đá tung chăn ra. Hiện tại hắn tuy vẫn còn giữ được một ít lý trí, nhưng thân thể hài nhi mà bị bệnh, quả thực chính là một đại tai nạn.
Khương Nam Hạc chỉ cảm thấy đầu óc mình mê man, chẳng làm được gì cả.
Hắn không biết liệu con dê đã cứu mình, vị thần linh đã thu lưu mình có thể nghĩ ra biện pháp nào cứu mình hay không?
Thân thể khó chịu khiến hắn chẳng nghĩ được gì, bất quá nếu chết do phát sốt, đó cũng hẳn là một cái chết tương đối phổ biến của hài nhi thời cổ đại đi, biến thành một đứa trẻ thật sự là quá khó khăn.
Khương Nam Hạc mơ hồ lẩm bẩm, thần linh hư ảo nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu "y y nha nha" không thành câu của Khương Nam Hạc, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Theo lý mà nói, hắn không nên xuất hiện loại cảm xúc này, dù sao thì khi còn sống, hắn cũng là một người sát phạt quả đoán.
Nhưng nhìn một đứa trẻ còn nhỏ, ngay trước mặt mình giãy dụa chậm chạp hướng đến cái chết, vẫn khiến trong lòng hắn có chút giày vò.
Hắn nghĩ ngợi, quyết định vẫn là thử một lần, hơi xoay người ôm đứa trẻ từ trên mặt đất lên, toàn bộ quá trình không có trở ngại chút nào, ngay cả tã lót bao bọc đứa trẻ hắn cũng có thể tiếp xúc được.
Thần linh hư ảo trong lòng rất kinh ngạc, bên trong tã lót, con mắt trên trán của Khương Nam Hạc yếu ớt mở hé ra, con mắt đó nhìn thẳng chằm chằm vào hư ảnh thần linh đang ôm mình.
Thần linh hư ảo duỗi ra một ngón tay, vuốt nhẹ lên trán Khương Nam Hạc, con mắt trên trán hắn mệt mỏi nhắm lại, tiếng "y y nha nha" khó chịu ban đầu của Khương Nam Hạc càng lúc càng nhỏ đi.
Thần linh hư ảo biết không thể trì hoãn, vì thế liền ôm Khương Nam Hạc đi ra khỏi thần miếu.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, không hề gây cho hắn chút tổn thương nào, điều này chứng minh hắn không phải quỷ, hắn là thần linh chính thống.
Dê con đi theo phía sau hắn, cái mũi khẽ run run mấy lần, dường như đang phân biệt một số mùi vị trong không khí.
Nó dường như phát hiện ra điều gì? Rồi dẫn hư ảnh thần linh hư ảo đi về một góc nào đó của Tần sơn.
Đi tới dưới một gốc cây cổ thụ đã chết khô, dê con duỗi chân ra, khẽ đào tơi lớp đất bùn lên, sau đó từ trong đất lấy ra một khối rễ cây.
Nhìn rễ cây kia, thần linh đang ôm Khương Nam Hạc trong lòng hơi có chút chần chờ, rễ cây đó là đặc sản trên Tần sơn, rễ của một loại thực vật.
Dân làng dưới chân núi cũng thỉnh thoảng lên núi đào một ít về làm thức ăn, nhưng rễ cây này có thể trị được phong hàn không? Hắn cũng không biết rõ. Vào mùa đông, rất nhiều thảo dược đều không mọc, trên Tần sơn về cơ bản chỉ là một mảnh trống không.
Nhưng dê con đã tìm ra thảo dược này, chứng tỏ hẳn là nó có tác dụng đi.
Con dê này bình sinh vốn thích nuốt thảo dược, hẳn là có thể biết một ít dược lý, thực sự không được, hắn thử xem có thể dùng quả đào trên cây chu đào kia của mình không?
Hư ảnh thần linh thoáng có chút chần chờ khi ôm Khương Nam Hạc, hắn duỗi tay ra, muốn nhận lấy rễ cây trong miệng dê con, nhưng hắn lại phát hiện mình không có cách nào tiếp xúc được với rễ cây kia.
Hắn dường như lại giống như trước kia, không thể tiếp xúc bất kỳ đồ vật nào, nhưng dường như lại không giống, kể từ khi Khương Nam Hạc đến, hắn phát hiện mình có thể tiếp xúc được Khương Nam Hạc.
Hư ảnh thần linh thoáng có chút kinh ngạc, con dê kia ngược lại lại có chút bất mãn, nó ném thảo dược mình vừa hái được lên trên mặt đất. Trong mắt dê con, nó căn bản không hề nhận ra thần linh không cách nào tiếp xúc được đồ vật, dù sao nó vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng của thần linh.
Thần linh thấy tiếng kêu của dê con có chút tức giận, liền mở miệng trấn an một chút, sau đó bảo nó mang thảo dược kia về lại bên trong thần miếu.
Dưới sự chỉ huy của hắn, dê con đem thảo dược rửa sạch, đặt lên trên tảng đá bên ngoài thần miếu, sau đó dùng chân nghiền nát thảo dược kia.
Hư ảnh thần linh ôm Khương Nam Hạc đi tới bên cạnh tảng đá, vỗ vỗ lưng Khương Nam Hạc, ra hiệu bảo hắn tự mình nhét thảo dược đã được nghiền thành khối kia vào miệng.
Khương Nam Hạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, có chút im lặng làm theo. Hắn cảm thấy nếu để cho con dê này cùng vị thần linh chẳng có chút thường thức sinh hoạt nào nuôi một đứa trẻ bình thường, nói không chừng chết lúc nào không hay.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, bọn họ tìm thảo dược này cũng là vì mình, hy vọng bọn họ có thể hữu dụng một chút, giúp mình hạ cơn sốt này xuống. Lúc này mà bị nhiễm phong hàn, có thể là chuyện muốn lấy mạng nhỏ của hắn.
Hắn nhặt một khối thảo dược nhỏ nhét vào miệng mình, hắn cũng không biết đây là thảo dược gì, dù sao trước kia hắn chưa từng gặp qua.
Trông thì giống như củ khoai sọ, nhưng bỏ vào miệng lại thấy ngọt ngào, có điều vừa nuốt xuống bụng, vị ngọt này lại biến thành một loại vị cay cực kỳ cổ quái.
Khương Nam Hạc cảm nhận được cảm giác bỏng rát truyền đến từ trong dạ dày của mình, có chút chần chờ, có nên tiếp tục ăn thứ này không? Thật sự có thể ăn sao?
Nhưng vì mạng nhỏ của mình, vẫn là nên ăn đi, dù sao cũng là dê con tìm được, hẳn là có chút tác dụng đi, không phải người ta đều nói động vật hoang dã có thể tự chữa bệnh cho mình sao?
Khương Nam Hạc, người đang bị cơn sốt hành hạ đến suy yếu cực độ, mơ mơ màng màng nghĩ, lại duỗi bàn tay nhỏ bé ra nhét thêm mấy khối rễ cây thảo dược không biết tên vào miệng mình.
Cảm giác nóng rực trên người cùng cảm giác cay nóng kích thích trong dạ dày, quả thực khiến hắn cảm thấy như bị giày vò gấp bội.
Đợi hắn ăn gần một nửa chỗ thảo dược không biết tên mà dê con tìm được, trên người hắn đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Hư ảnh thần linh đang ôm hắn và dê con thấy vậy, đều hài lòng gật gật đầu, cảm thấy không xảy ra sai sót lớn nào.
Theo quan điểm của hư ảnh thần linh, sau khi bị nhiễm phong hàn mà có thể nhanh chóng đổ mồ hôi như vậy, chứng tỏ phong hàn sắp khỏi ngay lập tức, cũng không biết hắn lấy đâu ra loại thường thức y học này.
Còn theo cách nhìn của dê con, thì nhiệt độ trên người Khương Nam Hạc đã không còn nóng bỏng như vậy, chứng tỏ nhiệt độ cơ thể hắn đã hạ xuống, đây không phải là tốt sao?
Theo kinh nghiệm ăn nhiều thảo dược như vậy, hoặc có thể nói là kinh nghiệm ăn thảo dược bao nhiêu năm nay của dê con, thân thể Khương Nam Hạc đã khỏe mạnh, tiếp theo cứ ăn cứ uống bình thường, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
So với hài nhi bình thường, thân thể Khương Nam Hạc vẫn rất đặc thù, cũng không biết là do uống sữa dê, hay là do bản thân hắn vốn dĩ đã tồn tại một vài điểm đặc biệt, hắn rất khỏe mạnh, sức chống chịu tốt.
Bất quá nếu nói theo ý của Khương Nam Hạc, hắn cảm thấy hẳn là có cả hai nguyên nhân. Rốt cuộc hư ảnh thần linh đã nói, dê con sắp biến thành yêu quái, hắn uống sữa của yêu quái, sức miễn dịch của bản thân hẳn là có thể tăng lên rất nhiều rất nhiều đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận