Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 32: Hóa yêu

**Chương 32: Hóa yêu**
Khương Nam Hạc im lặng dùng tay chọc vào bóng tướng quân của mình, vị tướng quân cúi đầu nhìn xuống Khương Nam Hạc.
Hai người một thần đối mặt nhau vài giây, Khương Nam Hạc liền giơ tay, chỉ ra bên ngoài thần điện, ý bảo tướng quân ôm mình ra ngoài.
Ở trong thần điện, hắn thật sự chịu không nổi nữa.
Hắn không ngờ rằng động vật bình thường biến thành yêu quái lại trải qua một quá trình như vậy.
Cái mùi hắc du bôi trơn mà con dê con tỏa ra quá mức kích thích, hắn không tài nào chịu nổi.
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết trước đây của Khương Nam Hạc, chẳng phải là chỉ khi trúc cơ, hoặc dùng một số loại đan dược đặc biệt nào đó, mới có thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể hay sao?
Sao bây giờ con dê con chỉ đơn giản là hóa yêu thôi mà đã xuất hiện tạp chất này rồi?
Tướng quân lặng lẽ ôm Khương Nam Hạc đi ra, hắn cũng không giải đáp thắc mắc của Khương Nam Hạc.
Bởi vì chính hắn cũng không biết, rốt cuộc hắn đã từng thấy cảnh tượng dã thú bình thường tiến hóa thành yêu quái bao giờ đâu.
Trước kia thấy yêu quái, hắn đều một kiếm chém, hoặc một đao bổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, biến hóa của con dê con không hề dừng lại.
Nhưng có lẽ do tuổi của dê con còn quá nhỏ, lượng tạp chất chảy ra từ cơ thể hắn không nhiều lắm.
Hơn nữa, theo thời gian trôi đi, những mùi khó chịu đó cũng tan theo gió.
Những tạp chất màu đen đó cũng tạo thành một lớp vỏ cứng bên ngoài cơ thể dê con. Khương Nam Hạc cảm thấy tạp chất này cũng giống như bùn đất, đợi dê con tỉnh dậy, ra bờ nước giũ một cái là có thể rụng hết.
Cơ thể dê con hiện tại đã ổn định, linh khí màu trắng vốn dĩ còn sôi trào xung quanh nay cũng biến mất không thấy.
Theo phỏng đoán của tướng quân, dê con hẳn là đã biến thành yêu quái, cũng có nghĩa là, hiện tại hắn vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn là do vấn đề của bản thân dê con, vết thương trên người hắn hẳn là đã lành.
Khương Nam Hạc nghe tướng quân nói vậy, tâm trạng lo lắng cũng dịu đi.
Hắn không dừng lại ở bên ngoài thần miếu nữa mà cùng tướng quân đi tới bờ sông.
Dê con nếu đã khỏe gần xong, vậy kế tiếp bọn họ phải chuẩn bị đồ dùng cho cuộc sống sau này.
Một mình sinh sống trên đỉnh núi thực tế rất khó khăn.
Huống hồ Khương Nam Hạc còn nhỏ như vậy, may mắn có tướng quân bên cạnh, hơn nữa trạng thái của tướng quân hiện tại là hoàn toàn giải phong, đồng nghĩa với việc tướng quân có thể làm rất nhiều rất nhiều việc.
Ví dụ như, Khương Nam Hạc và tướng quân tìm vài tảng đá bên bờ sông, tướng quân liền ra tay làm cho Khương Nam Hạc mấy cái nồi, bát, bồn bằng đá.
Sau đó, hắn lại ghét bỏ đồ đá quá nặng, lại dùng gỗ làm một bộ.
Thậm chí tướng quân còn rảnh rỗi làm cho Khương Nam Hạc một cái giường gỗ nhỏ. Đối với hắn, chỉ cần bổ chém vài đao là có thể hoàn thành xong việc, hắn làm rất vui vẻ.
Từ khi trở thành thần hộ mệnh của Khương Nam Hạc, hắn đã không còn cảm thấy suy yếu như trước.
Sự tồn tại của Khương Nam Hạc đã cho phép hắn vĩnh viễn tồn tại ở thế giới thực tại, hắn cũng là thần linh, cũng có thể thu nạp hương hỏa.
Khương Nam Hạc bản thân cũng có thể sản sinh tín ngưỡng và hương hỏa, cho nên về sau chỉ cần Khương Nam Hạc sống tốt, thực lực của hắn cơ bản mỗi ngày đều có thể tăng lên một chút.
Cho nên, tướng quân với thực lực hoàn toàn giải phóng, bây giờ làm gì cũng cảm thấy rất mới lạ, đặc biệt là làm đồ cho Khương Nam Hạc, bất kể là những vật dụng sinh hoạt trước đó hay cái giường nhỏ, bàn nhỏ, ghế đẩu này.
Làm càng nhiều đồ, trong lòng tướng quân lại có một loại cảm giác quỷ dị, loại cảm giác mà hắn tạm gọi là cảm giác thỏa mãn.
Nhìn tướng quân ra tay làm đồ, Khương Nam Hạc cũng rất hài lòng, đây đều là những thứ mình có thể dùng được.
Hơn nữa tướng quân làm việc thật nhanh chóng, bất kể là tảng đá, gỗ hay những vật khác, trường đao hư ảo của tướng quân đều rất dễ dàng chém thành hoặc làm thành hình dạng mình muốn.
Hơn nữa, hiện tại tướng quân đang ở vào thời kỳ toàn thịnh, không chỉ có thể bảo vệ an toàn cho hắn mà còn có thể đi các khu vực khác đánh cho hắn chút con mồi, ví dụ như vừa rồi Khương Nam Hạc phát hiện nồi nước kia tướng quân làm, hẳn là nồi thịt canh.
Bất quá cái nồi nước kia hiện tại ở trong thần miếu, không biết có bị nhiễm cái mùi khó ngửi trên người dê con hay không, Khương Nam Hạc không định ăn.
Tướng quân làm một bộ gia cụ hoàn chỉnh, nhưng những thứ này lại không vừa với thần miếu, thần miếu quá nhỏ.
Tướng quân hiển nhiên cũng nhận ra vấn đề này, hắn quyết định đợi dê con tỉnh lại thì sẽ sửa sang lại thần miếu một chút, tối thiểu là tăng thêm diện tích để Khương Nam Hạc có thể an ổn sinh hoạt ở đó.
Cho nên, sau khi chuẩn bị xong gia cụ, tướng quân thừa dịp thể lực còn dồi dào, bắt đầu tìm kiếm những tảng đá và vật liệu gỗ thích hợp để chuẩn bị cho việc mở rộng thần miếu sau này.
Khương Nam Hạc liền ngồi ở bờ sông, ngắm nhìn động tác và bóng dáng bận rộn của tướng quân.
Có lúc, tướng quân chỉ cần đứng đó thôi, đã mang lại cho Khương Nam Hạc cảm giác an toàn rất lớn.
Đây là người tốt với hắn nhất từ khi hắn đến thế giới này, dê con cũng vậy, nhưng dê con là dê đối tốt với hắn.
Nhưng hiện tại dê con đi rồi, hắn cũng chỉ còn lại tướng quân, bất quá chờ dê con tỉnh lại, hắn cũng sẽ có thêm bạn, hy vọng dê con có thể mau tỉnh lại.
Khương Nam Hạc thầm mong ước trong lòng, còn dê con trong thần miếu, mặc dù thân thể đã cường đại hơn nhiều, cũng bước vào hàng ngũ yêu quái, nhưng lại bị ác mộng giày vò.
Hắn vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, những hành động thu nạp linh khí xung quanh trước đó hoàn toàn là theo bản năng, hoặc nói là bản năng của sinh linh.
Trong giấc mơ, dê con lạc vào một nơi hoàn toàn tăm tối, hắn chạy mãi, chạy mãi trong bóng tối mà không thấy chút ánh sáng nào.
Cảnh vật xung quanh tối tăm, là một ngọn núi rất khủng bố. Ở đây không có gì cả, không có Khương Nam Hạc, không có mẹ hắn, cũng không có người mặc khôi giáp hư ảo phát sáng.
Chỉ có sơn lâm âm u khủng bố cùng tiếng kêu đáng sợ của những động vật không tên.
Dê con chạy vội trong sơn lâm, sau lưng truyền đến tiếng động của một vài loài động vật.
Dê con nhỏ bé trong lòng rất sợ hãi, rốt cuộc bên cạnh hắn không có ai cả, hắn muốn rời khỏi nơi này nhưng không thể.
Dê con chạy mãi chạy mãi, chưa từng dừng lại, nhưng như thể hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì.
Hắn nhớ lại trước kia mình cũng như vậy, bị đuổi bắt trong sơn lâm, sau đó hắn ngã xuống đất, mẹ hắn vì cứu hắn mà cùng quái vật chém g·iết, rồi cảnh tượng t·ử v·ong.
Dê con đang chạy trong mơ dừng lại, như thể hắn quay trở lại cái đêm đó.
Sau lưng hắn, trong một cái hang động tăm tối, như có tiếng động phát ra.
Hắn không thể chạy nữa, cũng không thể lùi lại, hắn có người muốn bảo vệ.
Trên trán dê con tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, ánh sáng đó không rõ lắm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh sáng đó như một tia lửa điện.
Móng dê con cố gắng bám chặt xuống mặt đất, rồi đột nhiên hướng về phía phát ra tiếng động truy kích từ phía sau.
Hắn nhắm mắt lại, mang theo khí thế chiến đấu quên mình.
Bóng tối bị hắn xua tan, ánh sáng phát ra từ sừng của hắn như một lưỡi dao, phá vỡ mộng cảnh.
Dê con tỉnh lại, bên tai hắn dường như lại nghe thấy tiếng kêu bực bội của mẹ hắn, tiếng Khương Nam Hạc xoa đầu và nói gì đó với hắn.
Một vệt bạch quang lóe lên, dê con mở to mắt, phát hiện mình đã trở lại thần miếu.
Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, mùi khó ngửi trên người kích thích hắn, khiến hắn tỉnh táo.
Hắn loạng choạng đứng dậy, bước ra ngoài, vừa đi vừa phát ra tiếng kêu yếu ớt, hắn gọi mẹ, gọi Khương Nam Hạc, gọi chỗ ký thác tâm linh của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận