Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 32: Hóa yêu

Chương 32: Hóa yêu
Khương Nam Hạc yên lặng dùng ngón tay chọc chọc vào ảo ảnh tướng quân của mình, tướng quân cúi đầu đối mặt với Khương Nam Hạc.
Một người một thần đối mặt mấy giây, Khương Nam Hạc liền duỗi tay, chỉ chỉ ra bên ngoài thần điện, ra hiệu bảo tướng quân ôm mình ra ngoài.
Ở bên trong thần điện, hắn thật sự chịu không nổi.
Hắn không ngờ động vật bình thường biến thành yêu quái, lại còn có một quá trình như vậy.
Dầu nhờn màu đen tiết ra từ người tiểu dê, mang đến mùi vị quá mức kích thích, hắn chịu không được.
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết trước kia của Khương Nam Hạc, không phải chỉ có lúc trúc cơ, hoặc là sau khi ăn một số đan dược đặc biệt, mới có thể bài xuất tạp chất bên trong thân thể ra ngoài sao?
Tại sao bây giờ tiểu dê chỉ đơn giản là hóa yêu, liền xuất hiện loại tạp chất này?
Tướng quân yên lặng ôm Khương Nam Hạc đi ra ngoài, hắn cũng không giải đáp thắc mắc của Khương Nam Hạc.
Bởi vì chính hắn cũng không biết, rốt cuộc hắn làm gì từng thấy qua cảnh tượng dã thú bình thường tiến hóa thành yêu quái đâu.
Trước kia thấy yêu quái, hắn đều một kiếm chém, hoặc là một đao bổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự biến hóa của tiểu dê một khắc cũng không ngừng lại.
Có điều có lẽ là do tuổi tác của tiểu dê còn quá nhỏ, tạp chất chảy ra từ thân thể nó cũng không tính là nhiều.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, những mùi vị đó cũng theo gió tiêu tán.
Những tạp chất màu đen đó, cũng tạo thành một lớp vỏ cứng ở bên ngoài thân thể tiểu dê. Khương Nam Hạc cảm thấy tạp chất kia chắc cũng giống như bùn đất, chờ tiểu dê tỉnh lại, xuống nước rửa một cái, hẳn là đều có thể rửa trôi đi.
Thân thể tiểu dê hiện tại đã trở nên ổn định, linh khí màu trắng sương mù ngưng tụ thành thực thể vốn hơi sôi trào xung quanh thân thể nó lúc trước, bây giờ cũng đã biến mất không thấy.
Dựa theo phỏng đoán của tướng quân, tiểu dê hẳn là đã biến thành yêu quái, cũng có nghĩa là, sở dĩ bây giờ nó vẫn chưa tỉnh lại, hoàn toàn là vì vấn đề của chính tiểu dê, vết thương trên người nó hẳn là đã khỏi rồi.
Khương Nam Hạc nghe tướng quân nói vậy, trái tim vốn treo lơ lửng cũng hạ xuống.
Hắn không dừng lại ở bên ngoài thần miếu nữa, mà cùng tướng quân đi tới bờ sông.
Tiểu dê nếu đã gần như khỏe lại, vậy kế tiếp bọn họ phải chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt sau này.
Một mình sinh hoạt trên đỉnh núi, thực tế là rất khó khăn.
Huống hồ Khương Nam Hạc còn nhỏ như vậy, nhưng may mắn có tướng quân ở bên cạnh, hơn nữa trạng thái hiện tại của tướng quân là hoàn toàn giải phong, điều này cũng có nghĩa là, tướng quân có thể làm rất, rất, rất nhiều việc.
Ví như Khương Nam Hạc bọn họ tìm chút tảng đá ở bờ sông, tướng quân liền ra tay, làm cho Khương Nam Hạc một ít nồi, bát, chậu bằng đá điêu khắc.
Hắn lại chê những thứ đồ này quá nặng, lại dùng gỗ làm một bộ khác.
Thậm chí tướng quân còn có hứng thú làm cho Khương Nam Hạc một cái giường gỗ nhỏ, việc này đối với hắn mà nói, chỉ cần bổ chém mấy đao là có thể hoàn thành, hắn làm rất vui vẻ.
Từ khi trở thành thủ hộ thần của Khương Nam Hạc, hắn đã không còn xuất hiện cảm giác suy yếu như trước kia nữa.
Sự tồn tại của Khương Nam Hạc đã giúp hắn có thể vĩnh viễn tồn tại trong thế giới hiện thực, hắn cũng là thần linh, cũng có thể thu nạp hương hỏa.
Bản thân Khương Nam Hạc cũng có thể sản sinh tín ngưỡng và hương hỏa, cho nên về sau chỉ cần Khương Nam Hạc sống tốt, thực lực của hắn về cơ bản mỗi ngày đều có thể tăng cường một chút.
Cho nên tướng quân sau khi thực lực hoàn toàn giải phóng, bây giờ làm việc gì cũng cảm thấy rất mới lạ, đặc biệt là làm đồ vật cho Khương Nam Hạc, bất kể là những vật dụng sinh hoạt trước đó, hay là giường nhỏ, bàn nhỏ, ghế đẩu đang làm bây giờ.
Đồ vật làm càng nhiều, trong lòng tướng quân liền có một loại cảm giác tương đối kỳ lạ, loại cảm giác đó hắn tạm gọi là cảm giác thỏa mãn.
Xem tướng quân động thủ làm đồ vật, Khương Nam Hạc cũng rất thỏa mãn, những thứ này đều là hắn có thể dùng được.
Hơn nữa tướng quân làm việc thật sự rất nhanh chóng nha, bất kể là đá, gỗ, hay những thứ khác, thanh trường đao hư ảo của tướng quân đều rất dễ dàng chém hoặc tạo tác chúng thành hình dạng mình muốn.
Hơn nữa hiện tại tướng quân đang ở vào thời kỳ toàn thịnh, không chỉ có thể bảo vệ hắn an toàn, mà còn có thể đi khu vực khác săn chút con mồi cho hắn, ví như vừa rồi Khương Nam Hạc phát hiện nồi canh tướng quân làm, hẳn là một nồi thịt canh.
Có điều nồi canh đó, hiện đang ở trong thần miếu, cũng không biết có bị nhiễm phải mùi khó ngửi trên người tiểu dê kia không, Khương Nam Hạc không định ăn.
Tướng quân làm một bộ đồ gia dụng nhỏ hoàn chỉnh, nhưng những thứ đồ hắn làm này, thực tế lại không nhét vừa vào trong thần miếu, thần miếu quá nhỏ.
Tướng quân hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, hắn quyết định chờ tiểu dê tỉnh lại, liền sửa sang lại thần miếu một chút, tối thiểu tăng thêm chút diện tích, để Khương Nam Hạc có thể an ổn sinh hoạt ở đó.
Cho nên chuẩn bị xong đồ đạc trong nhà sau, tướng quân thừa dịp lực lượng trong cơ thể còn nhiều, bắt đầu tìm kiếm đá và vật liệu gỗ thích hợp, chuẩn bị cho việc mở rộng thần miếu sau này.
Khương Nam Hạc liền ngồi bên bờ sông, nhìn động tác và bóng dáng bận rộn của tướng quân.
Có lúc tướng quân chỉ cần đứng ở đó, liền cho Khương Nam Hạc cảm giác an toàn rất lớn.
Đây là người duy nhất đối tốt với hắn sau khi hắn đi tới thế giới này, dê mẹ cũng vậy, nhưng dê mẹ là con dê đã đối tốt với hắn.
Nhưng hiện tại dê mẹ đã mất, hắn cũng chỉ còn lại tướng quân, có điều chờ tiểu dê tỉnh lại, bên cạnh hắn cũng sẽ có bạn đồng hành khác, hy vọng tiểu dê có thể mau chóng tỉnh lại.
Khương Nam Hạc thầm hy vọng trong lòng, mà tiểu dê bên trong thần miếu, mặc dù thân thể đã mạnh hơn rất nhiều, cũng bước vào hàng ngũ yêu quái, nhưng lại bị ác mộng quấy nhiễu.
Nó vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, động tác hấp thụ linh khí xung quanh trước đó, hoàn toàn là theo bản năng, hay nói cách khác là bản năng của sinh linh.
Tiểu dê trong giấc mơ, thân ở nơi hoàn toàn u ám, nó cứ chạy mãi, chạy mãi trong bóng tối, từ đầu đến cuối không thấy chút ánh sáng nào.
Cảnh vật xung quanh u ám, là một khu rừng núi trông rất khủng bố, nơi này không có gì cả, không có Khương Nam Hạc, không có mẫu thân nó, cũng không có người mặc khôi giáp phát sáng, thân hình hư ảo kia.
Chỉ có khu rừng núi trông cực kỳ âm u khủng bố, cùng tiếng kêu của loài động vật không biết tên nghe rất đáng sợ.
Tiểu dê chạy vội trong rừng núi, sau lưng truyền đến tiếng động di chuyển của một số động vật.
Tiểu dê còn nhỏ trong lòng rất sợ hãi, rốt cuộc bên cạnh nó không có ai bầu bạn, nó muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại làm thế nào cũng không thể rời đi.
Tiểu dê cứ chạy mãi, chạy mãi, từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại, nhưng nó dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Nó nhớ lại trước đó mình cũng như thế này, bị đuổi theo trong rừng núi, sau đó nó ngã sõng soài trên mặt đất, mẫu thân nó vì cứu nó, đã chiến đấu với quái vật kia, rồi tử vong.
Tiểu dê đang chạy vội trong mơ dừng lại, nó dường như lại quay về cái buổi tối hôm đó.
Từ một sơn động tối tăm phía sau lưng nó, không nhìn rõ cảnh tượng bên trong, dường như truyền đến âm thanh gì đó.
Nó không thể chạy nữa, cũng không thể lùi lại nữa, nó có sự tồn tại mà mình muốn bảo vệ.
Trên sừng của tiểu dê lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng đó không rõ ràng lắm, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, ánh sáng đó giống như một tia hồ quang điện.
Móng nhỏ của dê dùng sức đạp mạnh lên mặt đất, sau đó đột nhiên lao về phía phát ra âm thanh truy đuổi sau lưng.
Mắt nó nhắm lại, toàn thân mang theo một cỗ khí thế phấn đấu quên mình.
Bóng tối bị nó xua tan, ánh sáng phát ra từ sừng nó giống như một lưỡi dao, phá vỡ mộng cảnh.
Tiểu dê tỉnh lại, bên tai nó dường như lại truyền đến tiếng kêu tha thiết của mẫu thân, cũng truyền đến âm thanh Khương Nam Hạc xoa đầu nó và nói gì đó.
Một đạo bạch quang lóe qua, tiểu dê đang mê man mở to mắt, phát hiện mình đã quay về bên trong thần miếu.
Nó mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh, mùi khó ngửi truyền đến từ trên người kích thích nó, khiến nó tỉnh táo hẳn.
Nó loạng choạng đứng dậy, đi ra bên ngoài, vừa đi vừa cất tiếng kêu yếu ớt, nó đang gọi mẫu thân, đang gọi Khương Nam Hạc, đang gọi những chỗ dựa tinh thần của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận