Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 149: Đội xe

Bên ngoài miếu hoang mưa rơi càng lúc càng lớn, xung quanh một mảnh đen như mực, tựa như mãnh thú muốn nuốt chửng người.
Nước mưa đập trên mặt đất, tạo thành từng vũng nước nhỏ, chúng tụ lại một chỗ, khiến con đường đất trở nên lầy lội không chịu nổi.
Trong đêm khuya tối đen này, dưới cơn mưa to xối xả này, trên con đường đất lầy lội không chịu nổi, có ba chiếc xe ngựa đang di chuyển.
Ba chiếc xe ngựa này, chiếc thứ nhất trông như đang kéo hàng hóa, được vải bạt che mưa che đậy chặt chẽ.
Chiếc xe ngựa thứ hai bên trên là toa xe, xem bộ dáng hẳn là có quý nhân ở bên trong.
Chiếc xe ngựa thứ ba thì kéo một tảng đá to lớn.
Tảng đá bên trên bị dây thừng và xiềng xích quấn lấy, nhìn kỹ lại, phát hiện tảng đá kia chia làm hai tầng trên dưới, hai tầng trên dưới hợp lại với nhau, cũng không biết đây là vật gì?
Xung quanh ba chiếc xe ngựa, có mấy tiêu sư cưỡi ngựa, tay cầm vũ khí.
Bọn họ nhìn bầu trời mưa rơi càng lúc càng lớn, sắc mặt khó coi.
Xung quanh xe ngựa, có mấy tiêu sư đang đi bộ gian nan cùng xe ngựa, bọn họ đẩy xe ngựa, chậm rãi từng bước tiến tới trong vũng bùn đất.
Gió lạnh ban đêm thổi vào người, làm người ta không nhịn được run lập cập, những người bị nước mưa xối ướt sắc mặt trắng bệch, xem bộ dáng đều sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ngồi trên ngựa, một đại hán khôi ngô mặc áo tơi quay đầu nhìn một vòng, thấy mấy người đẩy xe ngựa tay chân phát run, biết không thể tiếp tục đi như vậy nữa, bọn họ phải tìm nơi tránh mưa.
Nói ra cũng thật không may, vốn dĩ bọn họ đến để áp giải hàng hóa, ai có thể ngờ, lần này chủ nhà tương đối đặc thù, muốn cùng bọn họ lên đường một lượt.
Chuyện này cũng không có gì, trước kia cũng thường xuyên gặp phải tình huống này, huống hồ chủ nhà trả tiền bạc cũng tương đối nhiều.
Nhưng không ngờ vừa đi chưa được mấy ngày, đội xe của bọn họ liền liên tiếp xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn.
Ví dụ như khi đi trong sơn lâm, dễ dàng gặp phải độc trùng, mãnh thú, rắn độc các loại, điều này trước đây căn bản không thể nào xảy ra.
Trên người bọn họ đều đeo túi thơm đặc thù, theo lý mà nói thì không nên gặp phải, nhưng sự thật là bọn họ đã tốn rất nhiều công sức, mất mấy người mới băng qua được sơn lâm, đi tới được con đường lớn bằng phẳng.
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó, trên đường bọn họ còn gặp phải mấy toán ăn cướp, nếu không phải bọn họ công phu đủ cao, thủ đoạn đủ tốt, có lẽ đã không sống được.
Gặp phải ăn cướp vẫn chưa xong, theo lộ trình trước kia của bọn họ, không nên đi ngả này, nhưng nơi mà họ đi trước đó, con đại lộ kia thế mà lại bị lũ ống đột ngột cuốn trôi.
Quỷ mới biết tại sao vừa mới qua mùa đông, phần lớn đất đai còn chưa tan băng, thế mà vẫn có thể xảy ra lũ ống đột ngột, lại còn có thể vùi lấp cả con đường.
Hết cách, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng khác, đi con đường nhỏ bên này mà trước đây ít khi đi qua.
Nhưng đi trên con đường nhỏ này cũng không yên ổn, còn chưa đi được bao xa, bọn họ liền gặp phải cơn mưa xuân này.
Ban đầu mưa còn hơi nhỏ, bọn họ cũng không để ý.
Nhưng sau đó càng đi thì mưa lại càng lớn, buổi tối bọn họ cũng không tìm được chỗ ngủ tạm, vốn là đã tìm được một cái sơn động.
Nhưng không ngờ bọn họ ở đó chưa được bao lâu, sơn động kia đột nhiên sụp đổ, không chỉ chôn vùi một ít vật tư của bọn họ, mà còn làm tổn hại hai huynh đệ.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể di chuyển sang nơi khác.
Hiện tại bọn họ đang đội mưa to đi trên con đường bùn lầy này, sắc mặt mấy người khó coi, bọn họ đã gần nửa ngày không có gì ăn uống.
Bị nước mưa xối trong thời gian dài, bọn họ rất có thể sẽ bị mất nhiệt, cũng có thể sẽ đột nhiên ngất đi. Những người có võ công, ngồi trên lưng ngựa còn đỡ hơn một chút, tối thiểu không đến nỗi kiệt sức và bị lạnh đến ngất đi, nhưng những tiêu sư bình thường đi phía dưới thì khó mà nói.
Bọn họ phải đẩy xe ngựa đi, trên xe ngựa không chỉ có gia đình thương nhân kia, mà còn có hàng hóa, không thể vứt bỏ, cho nên sắc mặt tiêu sư dẫn đầu rất khó coi.
Trong màn mưa truyền đến tiếng vó ngựa, tiêu sư kia ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện huynh đệ đi trước dò đường đã trở về. Hắn thấy mặt huynh đệ kia đầy vẻ vui mừng, biết hẳn là có tin tức tốt.
Người cưỡi ngựa chạy đến vóc dáng cũng khá cường tráng, mái tóc rối bù và bộ râu của hắn bị nước mưa xối ướt, nhưng cũng không che giấu được vẻ kinh hỉ trong mắt hắn.
"Đại ca, ta phát hiện một gian miếu hoang ở phía trước cách đây hai cây số. Miếu hoang kia tuy không lớn lắm, nhưng đủ để cho các huynh đệ chúng ta nghỉ ngơi.
Bất quá ta thấy trong miếu hoang đó có ánh đèn dầu, có khả năng vẫn còn người ở đó, chỉ là không biết là người thế nào."
Gã tiêu sư râu quai nón đi dò đường này nói ra tin tức hắn dò xét được, người đàn ông được hắn gọi là đại ca trong mắt cũng ánh lên vẻ kinh hỉ.
"Tốt, tốt, tốt, thật đúng là trời không tuyệt đường người mà!
Đi, bảo huynh đệ nhóm tăng tốc bước chân, mau chóng đi đến miếu hoang có thể tránh mưa kia đi.
Còn về người đang ở trong miếu hoang kia là ai, đều không cần để ý.
Nơi hoang vu dã ngoại thế này, có lẽ cũng là cao thủ giang hồ nào đó.
Đến lúc đó đưa chút tiền bạc hoặc đồ vật khác, chắc hẳn họ cũng không quá để ý, đều là người trong giang hồ cả mà, nếu như không đồng ý, thì đến lúc đó xem tình hình rồi tính."
Tiêu sư dẫn đầu nói như vậy, trong mắt tựa như có tinh quang lóe lên. Gã râu quai nón nghe xong gật gật đầu, vội vàng hô to về phía xung quanh.
"Huynh đệ nhóm, cố gắng thêm chút nữa! Đi về phía trước thêm hai cây số nữa là có chỗ nghỉ ngơi rồi.
Đi tiếp về hướng chính bắc hai cây số, có một gian miếu hoang, bên trong có đèn dầu, buổi tối rất dễ nhận ra, kiên trì thêm chút nữa, huynh đệ nhóm!"
Nghe lời của gã râu quai nón nói, đội ngũ vốn đang có sĩ khí sa sút, lúc này đột nhiên vang lên mấy tiếng đáp lại phấn chấn.
Bọn họ đẩy xe ngựa, bước chân cũng nhanh hơn.
Mà bên trong miếu hoang được bọn họ xem là mục tiêu kia, ngọn lửa màu cam hồng đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Ngồi bên cạnh Khương Nam Hạc, hóa thân của tướng quân thần khuyển vểnh tai, đứng dậy nhìn ra ngoài miếu hoang.
Tướng quân đang đả tọa trên không trung mở mắt ra, trên thân thể ánh sáng lóe lên, thân ảnh biến mất không thấy, lao vào trong màn đêm này.
Thân thể hiện ánh kim quang, trong đêm tối này cực kỳ rõ ràng, nhưng không có bao nhiêu người có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Tốc độ thân ảnh hắn rất nhanh, chỉ trong mấy hơi thở, liền đã đến phía trên đội xe kia.
Hắn nhìn những người trong đội xe, ánh mắt khép hờ, thiên nhãn trên trán mở ra, thu hết nội tình của cả đội ngũ vào đáy mắt.
Cả đội ngũ không có gì nguy hiểm, chỉ là những phàm nhân biết chút võ công thôi, xem bộ dáng hẳn là đang hộ tống hàng hóa, hàng hóa kia cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Trên chiếc xe ngựa thứ nhất là một ít vải vóc thông thường, bên trong thì là một ít vàng bạc châu báu gì đó, không có gì hấp dẫn. Ngược lại, vật bên trong tảng đá mà cỗ xe ngựa cuối cùng kéo lại làm tướng quân có chút hiếu kỳ.
Phía dưới tảng đá kia bị khoét mấy cái lỗ, tầm mắt tướng quân xuyên qua tảng đá đó, nhìn thấu rõ ràng vật ở bên trong.
Bên trong khối đá kia là một khối mỹ ngọc hoàn chỉnh, hay nói đúng hơn là một khối bạch ngọc hoàn chỉnh tạo hình rùa đen. Hơn nữa điều làm tướng quân kinh ngạc là, khối ngọc kia dường như có chút linh khí, hoặc có thể nói là linh tính.
Nói một cách thông thường, khối ngọc kia sắp thành tinh.
Xung quanh ngọc thạch lượn lờ một luồng khí tức huyền ảo khó hiểu, khí tức đó là gì? Tướng quân nhìn không rõ, nhưng hắn thấy luồng khí tức đó dần dần yếu đi, và cùng với luồng khí tức ấy, mưa trên trời càng lúc càng lớn.
Nếu như tướng quân không đoán sai, sở dĩ mùa xuân này lại mưa lớn như vậy, là vì duyên cớ của khối ngọc kia sao?
Luồng khí tức lượn lờ trên khối ngọc thạch kia có thể dẫn động đôi chút thiên địa chi thế, điều này rất kỳ quái, cũng thật không thể tưởng tượng nổi, tướng quân càng thêm tò mò về nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận