Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 224: Dù chế tác

Chương 224: Tự tay chế tác dù
Sau khi Khương Nam Hạc bày xong sạp hàng, tiểu dê tự giác tìm đến chỗ mặt đất đã khô ráo nằm xuống, sau đó yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Nói là ngủ, nhưng thực tế cũng là đang tu luyện.
Trong phố xá sầm uất cũng có thể tu luyện, chẳng qua là tiếng người hơi ồn ào một chút, linh khí hơi mỏng manh một chút.
Hóa thân thần khuyển của Tướng quân nằm trên cái bụng mềm mại của tiểu dê, đây là do Khương Nam Hạc vừa mới đặt lên.
Hóa thân thần khuyển đánh giá khung cảnh náo nhiệt xung quanh, trong mắt có chút tán thưởng. Cảnh tượng giao thương phồn thịnh thế này, thời Tướng quân còn sống có lẽ chưa từng thấy qua, hiện tại hắn cũng xem như được mở mang tầm mắt.
Thời hắn còn sống, cũng không thịnh hành giao dịch với người ngoại bang, quốc gia phòng tuyến các thứ lại càng canh phòng nghiêm ngặt.
Cho dù là những người thuộc chủng tộc khác sinh sống trên đất liền, gặp mặt cũng là đánh một trận trước, có thể bắt làm tù binh thì bắt, đánh bại thì giết.
Những kẻ theo thuyền từ biển tới thì càng không cần phải nói, về cơ bản chưa từng có ai sống sót lên bờ. Nhưng cảnh tượng giao thương phồn vinh thịnh vượng hiện tại thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Khương Nam Hạc mở cái bao mà tiểu dê mang đến lúc trước, bên trong có một ít ô giấy dầu hắn đã làm xong, còn có một ít vật liệu làm dù.
Hắn có một túi đồ nghề nhỏ chuyên dụng của riêng mình, đặt túi nhỏ lên trên bàn, lại lấy ra một cây gậy trúc, treo lên trên đó một lá cờ.
Trên mặt cờ viết mấy chữ "diệu thủ hồi xuân, hành y tế thế, miễn phí chữa bệnh từ thiện".
Đương nhiên, Khương Nam Hạc cũng chỉ là treo lá cờ này lên để thử vận may một chút, hắn thật sự rất muốn tặng đi ít thảo dược, rốt cuộc trên đường đến đây, hắn đã tặng đi rất nhiều, thành thói quen rồi, không xem bệnh cho người ta, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Treo lá cờ này lên trên lều của mình, người đi qua từ bên ngoài vừa vặn có thể nhìn thấy.
Sau đó lại lấy ra một lá cờ khác, trên mặt cờ rất đơn giản, chỉ viết mấy chữ "Bán ô giấy dầu độc nhất vô nhị".
Dù do Khương Nam Hạc làm, khoan hãy nói, phong cách này thật sự rất riêng của hắn, nhưng muốn bắt chước cũng thật đơn giản.
Bất quá hắn lại không dựa vào việc này để kiếm tiền, người khác bắt chước thì cứ bắt chước thôi.
Điểm khó chủ yếu nằm ở hoa văn hoạ tiết trên mặt dù, còn lại cũng chỉ là tay nghề phổ thông.
Ngược lại, vật liệu làm ô giấy dầu của Khương Nam Hạc được trồng trong phúc điền, sơn cũng là do Khương Nam Hạc tự mình pha chế, tốt hơn nhiều so với vật liệu bán ở nơi khác, cho nên Khương Nam Hạc khoe khoang ô giấy dầu của mình là độc nhất vô nhị cũng là có cơ sở.
Lá cờ này cũng được treo lên, sạp hàng nhỏ của Khương Nam Hạc cũng coi như đã mở cửa.
Hắn mở mấy cây ô giấy dầu đã làm xong ra, cố định trên giá đỡ và mặt bàn, rồi ngồi xuống ghế, chuẩn bị sẵn hộp dụng cụ và vật liệu trên bàn, sau đó bình tĩnh bắt tay vào làm dù.
Hắn nghiêm túc xử lý vật liệu trong tay. Có những loại vật liệu rất tốn thời gian xử lý, Khương Nam Hạc đã xử lý tốt từ trước, trực tiếp lấy ra dùng. Sau khi xử lý xong chúng, vẽ hoa văn lên, quét sơn lên, hong khô phơi nắng, một cây dù về cơ bản là thành hình.
Sạp hàng của Khương Nam Hạc không lớn, hàng hóa bán cũng không tính là nhiều, sạp hàng nho nhỏ so với các thương gia mở đầy các con đường xung quanh thì chẳng có chút ưu thế nào, nhưng Khương Nam Hạc lại không tỏ ra nóng vội rao bán gì cả.
Những con đường này dù trông lộn xộn, nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện tổng thể vẫn rất có trật tự, chỉ có vài thương gia bán thương phẩm đặc thù mới mở miệng rao hàng.
Đại bộ phận thương gia vì giữ gìn trật tự của con phố thương mại này đều rất kiềm chế bản thân, không mở miệng mời chào khách hàng.
Điều này ở những nơi khác xem ra thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng chính vì nơi này cửa hàng quá nhiều, người quá đông, nếu như các thương gia đó còn mở miệng rao hàng, sẽ càng thêm ồn ào và hỗn loạn.
Để có thể phát triển ổn định, các thương gia này liền tự giác hình thành nên phương thức hiện tại này.
Bất quá cũng may, nếu vận khí tốt, gặp được đội tàu của người ngoại bang, nói không chừng chỉ dựa vào một đội tàu đó là có thể quét sạch hàng hóa của cả con đường.
Điều này thật không phải nói đùa, con phố thương mại này bao gồm các cửa hàng quả thực quá đầy đủ, muốn mua gì đi một vòng đều có thể mua được, quả thực là lựa chọn không thể tốt hơn cho các thương đội đến mua sắm.
Mua đồ còn được phân loại, mua nhiều giá cả cũng được ưu đãi đặc biệt. Bởi vì người bán đông, về cơ bản giá cả giống nhau, không chênh lệch quá lớn, cũng không có chuyện ác ý nâng giá.
Về cơ bản chỉ cao hơn giá thực tế khoảng hai thành, thỉnh thoảng vật phẩm đặc thù sẽ cao hơn khoảng bốn thành, cao hơn nữa thì không có, tất cả thương phẩm đều xứng đáng với giá tiền của chúng.
Đương nhiên, có những thương phẩm bị người ngoại bang mang đi, lột xác biến thành vật cực kỳ quý báu, có nhặt được của hời hay không, tìm được bảo vật hay không, liền phải xem thủ đoạn của các thương nhân đó.
Sạp hàng nho nhỏ của Khương Nam Hạc dù hàng hóa không nhiều, nhưng lại thật sự rất dễ dàng hấp dẫn một số khách hàng, ví dụ như mấy đứa trẻ tuổi tác không lớn.
Bọn chúng đến bên cạnh những cây dù có mặt dù được Khương Nam Hạc vẽ rất đáng yêu, đầy thú vị trẻ thơ, ríu rít chỉ trỏ từng con vật trên mặt dù mà đánh giá, bàn tán xem đây rốt cuộc là cái gì?
Rồi lại tranh luận thảo luận với nhau. Khương Nam Hạc nghe tiếng bọn chúng bàn luận, thấy chúng ý kiến bất đồng, cãi nhau đến mặt đỏ bừng, khóe miệng chỉ nhếch lên.
Mấy tiểu gia hỏa này thật thú vị, thấy hắn đang bận rộn cũng không làm phiền hắn, hơn nữa dù trông có vẻ rất yêu thích mấy cây dù đó nhưng cũng không đưa tay chạm vào.
Rất hiển nhiên là lo lắng làm hỏng dù. Quan sát cả con đường, về cơ bản tố chất của mọi người đều tương đối cao, dù thỉnh thoảng cũng có chút tiếng cãi vã, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nhân viên tuần tra mời đi.
Khương Nam Hạc cố định lại khung dù trong tay, bây giờ là lúc định hình, dùng sợi dây buộc lại rồi đặt xuống.
Ngón tay hắn cử động, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh lau lau tay, nhìn về phía mấy tiểu bằng hữu kia.
Thấy hắn đã làm xong, mấy tiểu bằng hữu kia ríu rít mở miệng, hỏi Khương Nam Hạc mấy cây dù che mưa này bán như thế nào?
Khương Nam Hạc nghiêm túc trả lời câu hỏi của chúng, một hỏi một đáp, cũng tỏ ra thú vị.
Tướng quân đang nằm trên bụng tiểu dê, nhìn thấy cảnh này, đáy mắt thoáng qua ánh sáng dịu dàng.
Việc bọn họ đang làm hiện tại là những việc mà trước đây họ chưa từng trải qua, xem ra bây giờ, lựa chọn này vô cùng đúng đắn.
Khương Nam Hạc cùng đám hài đồng đó, nghiêm túc giới thiệu một lượt ưu điểm dù che mưa của mình.
Sau đó lấy ra một cây, đưa cho đám trẻ đó cầm thử xem.
Đám trẻ đó cũng không khách khí, có đứa lớn lên trên con đường này từ nhỏ, đối với thương phẩm quả thực là quen thuộc như mưa dầm thấm đất, hiểu biết tự nhiên cũng tương đối nhiều.
Có lẽ đây cũng là do trải nghiệm và kinh nghiệm sống tạo thành, chúng cầm lấy thử một chút, càng thêm yêu thích cây dù che mưa đó.
Thành Chiếu Hải vì lý do thời tiết đặc thù mà dấy lên một loại văn hóa rất đặc thù, đó chính là thưởng thức dù.
Phỏng chừng chính Khương Nam Hạc cũng không ngờ tới, dù tốt, dù quý giá, ở thành Chiếu Hải rất được hoan nghênh.
Những tài tử giai nhân hàng năm vì những cây dù che mưa này mà làm thơ, vì những thiếu niên anh tài, phong lưu hiệp sĩ, mỹ nhân anh tư... chống dù đi trong dòng người mà sáng tạo ra những câu chuyện xưa quả thực nhiều không kể xiết.
Cho nên đám trẻ này khi nhìn thấy cây dù mới yêu thích như vậy, bởi vì cây dù này thật sự rất tốt, vật liệu được chọn lựa kỹ càng, kỹ thuật làm cũng rất tốt, hoa văn cũng thật thú vị.
Đám trẻ liếc nhìn nhau, ríu rít lấy từ trong ngực ra những túi gấm nhỏ, sau đó không hề tiếc rẻ lấy tiền bạc ra, mua ba cây dù từ chỗ Khương Nam Hạc.
Khương Nam Hạc cảm thấy kinh ngạc trước hành vi của chúng, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có nhiều tiền bạc để tự mình chi tiêu, nhưng hắn cũng không từ chối.
Nhận lấy tiền bạc đó, vẫy vẫy tay với đám hài đồng, chúng liền mở dù ra, hai ba đứa chung một cây dù, vui vẻ đi dạo các sạp hàng khác.
Xem ra dù mình làm thật sự không tệ, Khương Nam Hạc có chút dở khóc dở cười nghĩ. Mấy cây dù mà đám tiểu hài tử đó tự mang đến lại bị chúng đặt tại sạp hàng của hắn.
Mấy tiểu gia hỏa đó phỏng chừng cũng quên rồi, Khương Nam Hạc bất đắc dĩ nghĩ, tiến lên cất kỹ mấy cây dù che mưa đó đi, giũ sạch nước mưa, buộc chúng lại, đặt cạnh giá đỡ cho ráo nước, chờ đám hài đồng này quay lại tìm.
Làm xong những việc đó, hắn lại tiếp tục ngồi trên ghế, động tác trong tay không ngừng, từng chút từng chút thực hiện quy trình công việc đã sớm quen thuộc, một cây ô giấy dầu chậm rãi hình thành trong tay hắn.
Ngồi một lát, Khương Nam Hạc lại bán được thêm mấy đơn hàng, dù bán rất chạy.
Đương nhiên, tốc độ làm dù một mình hắn không nhanh như vậy, chắc chắn còn có công lao của Tướng quân.
Trong không gian phúc điền, Tướng quân lúc này cũng không nhàn rỗi, hắn chỉ huy đám tiểu quỷ và cả Hồ Thiên, xử lý những nguyên vật liệu làm dù theo kiểu dây chuyền sản xuất.
Xử lý xong lại do chính Tướng quân tự mình bắt tay vào làm, tạo ra những cây dù có phong cách khác với Khương Nam Hạc, bất quá cả quá trình cũng không gấp gáp.
Rốt cuộc Tướng quân chỉ muốn để Khương Nam Hạc trải nghiệm cuộc sống, tiếp xúc nhiều hơn với những người khác nhau, chứ không phải muốn khiến bọn họ đều mệt mỏi.
Cho nên đám tiểu quỷ đó cứ thong thả ung dung, thỉnh thoảng nhớ ra thì đi xử lý vật liệu một lát, chỉ cần nhiêu đó vật liệu được xử lý cũng đủ cho Tướng quân dùng.
Hắn nhận lấy công việc nặng nhọc nhất về phần mình, làm xong dù lại khắc hoạ lên mặt dù những hoa văn khác biệt, vẽ xong liền cảm thấy rất hài lòng.
Phong cách của hắn có thể khác với Khương Nam Hạc, hoạ tiết trên mặt dù của hắn tinh xảo và uy vũ hơn của Khương Nam Hạc một chút, bất quá hắn nghĩ, dù của Khương Nam Hạc chắc chắn sẽ được chào đón hơn dù của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận