Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu
Chương 46: Tướng quân mục tiêu
Chương 46: Mục tiêu của Tướng quân
Khương Nam Hạc bọn họ đi một mạch về phía nam, ròng rã nửa ngày trời.
Với sức chân hiện tại của tiểu dê, nửa ngày đi mấy chục ki-lô-mét hẳn là chuyện dễ dàng.
Khương Nam Hạc ngồi trên người tiểu dê, chỉ cảm thấy đã đi rất xa, còn cụ thể đi được bao xa thì hắn cũng không có khái niệm gì.
Bọn họ xuyên qua một khu rừng núi, lại leo qua vài ngọn núi cao, lướt qua một vùng đầm lầy bị sương mù bao phủ, sau đó đi tới một khu vực cỏ dại mọc um tùm thành bụi, cây cối tương đối thưa thớt.
Tướng quân lơ lửng bên cạnh Khương Nam Hạc, ngước mắt quan sát bốn phía một chút, hắn đang tìm kiếm cái gì đó, cũng giống như đang xác nhận điều gì đó.
Khương Nam Hạc vẫn chưa đoán ra được mục tiêu của tướng quân, tướng quân chỉ nói là đi tìm bảo dược, nhưng hắn cũng nói rằng con mật rắn kia cũng là bảo dược.
Suy đoán từ việc này, bảo dược mà tướng quân nói đến hẳn là một số loại động vật hoặc một số khu vực nào đó.
Cụ thể là động vật gì? Khương Nam Hạc cũng đoán không được, nhưng trên đường đi, tiểu dê cùng tướng quân cũng ra tay, săn được một ít thứ, những thứ đó không hề ngoài ý muốn đều vào miệng Khương Nam Hạc.
Ví dụ như, tướng quân lại để tiểu dê tìm mấy con rắn lớn, đợi sau khi tiểu dê dùng tia chớp nướng chín rắn lớn, thì lấy mật rắn ra đưa cho Khương Nam Hạc dùng.
Khương Nam Hạc gắng gượng nuốt vào mấy cái mật rắn, khiến sắc mặt mình cũng trở nên gần giống như mật rắn, xanh mét.
Khương Nam Hạc trong lòng cười khổ một hồi, nhưng cũng không nói lời nào phản bác, ngoan ngoãn nuốt vào những cái mật rắn mà theo hắn thấy là vừa khó ăn lại vừa khó nuốt.
Ngoài mật rắn, tướng quân còn bắt Khương Nam Hạc nuốt một trái tim hươu đực, còn có một ít máu tươi.
Đối với yêu cầu của tướng quân, lần này, Khương Nam Hạc hiếm khi từ chối, hắn thật sự không thể chấp nhận được việc nuốt sống máu tươi và trái tim.
Lần này, tướng quân thậm chí còn không dùng tia chớp của tiểu dê để làm chín con hươu, mà cứ thế trực tiếp giết chết con hươu đó, sau đó lấy máu tươi cùng trái tim của nó, đưa tới tận miệng Khương Nam Hạc.
Khương Nam Hạc đối với ý tốt của tướng quân, thật sự là chịu không nổi! Hắn nhìn trái tim còn đang bốc hơi nóng trong tay tướng quân, toàn thân không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hắn đã từng nghe nói có một số đại yêu quái sẽ dựa vào việc ăn thịt người để nâng cao tốc độ tu luyện của bản thân.
Vậy việc hắn hiện tại nuốt sống trái tim của những động vật này, với việc yêu quái kia tu luyện nâng cao bản thân, có phải là hơi giống nhau không?
Khương Nam Hạc trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn không mở miệng nói ra, tướng quân thấy Khương Nam Hạc mặt đầy vẻ kháng cự, liền nhướng mày.
Những thứ này là Khương Nam Hạc bắt buộc phải ăn. Trên núi này điều kiện thiếu thốn, nghèo nàn, thiếu đủ loại vật dụng, ví dụ như muối ăn thiết yếu cho sự sống.
Khương Nam Hạc từ khi sinh ra đến giờ, đều không được ăn muối mấy. Đồ ăn mỗi ngày hiện tại, hoặc là canh rau dại nấu suông, hoặc là thịt luộc thái miếng gì đó.
Mặc dù trong thịt có chứa một ít nguyên tố vi lượng mà Khương Nam Hạc cần, nhưng theo tướng quân thấy thì vẫn chưa đủ.
Không có muối, Khương Nam Hạc muốn lớn lên cũng khó khăn, sự sinh trưởng của các loại sinh linh đều không thể thiếu muối, cho nên tướng quân mới săn giết con hươu đực kia.
Trong ký ức của hắn, máu hươu đực có hương vị tốt nhất, cũng chứa nhiều nhất những thành phần mà Khương Nam Hạc cần.
Chỗ máu tươi này có thể mang đến sức mạnh và sức sống cho Khương Nam Hạc, trái tim cũng như vậy.
Nhưng bộ dạng mặt đầy kháng cự kia của Khương Nam Hạc khiến hắn có chút chần chờ.
Hắn không muốn ép buộc Khương Nam Hạc ăn những thứ mà hắn không thích, nhưng cơ thể Khương Nam Hạc lại cần những thứ này, điều này khiến hắn có chút khó xử.
Tướng quân lơ lửng giữa không trung suy nghĩ một lát, lửa phun ra từ trong tay, trực tiếp nướng chín trái tim hươu đực kia.
Khương Nam Hạc đang ngồi trên người tiểu dê, phiền muộn tiếp tục lên đường về một hướng không xác định. Hắn nhìn trái tim hươu đực đã được ngọn lửa của Tướng quân nướng chín đưa tới, ánh mắt đầy vẻ rối rắm nhìn Tướng quân.
Rất rõ ràng, tướng quân nhất định muốn Khương Nam Hạc nuốt trái tim này vào bụng.
Những ngày tháng huấn luyện cường độ cao này của Khương Nam Hạc, mỗi ngày đổ mồ hôi không ít, làm gia tốc sự tiêu hao năng lượng trong cơ thể, nếu không được bổ sung muối thì rất dễ xảy ra vấn đề.
Khương Nam Hạc cũng biết điều này, cho nên hắn rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn nhận lấy trái tim từ trong tay tướng quân, ăn vài miếng, nhưng cũng chỉ ăn được mấy miếng đó, nhiều hơn nữa thì hắn cũng ăn không nổi.
Tiểu dê nhìn Khương Nam Hạc với vẻ mặt khó chịu ăn thứ khiến hắn cảm thấy khó nuốt, trong lòng có chút đồng cảm với hắn.
Miệng nó đang nhai dược thảo có vị hơi đắng chát. Dọc đường đi, Khương Nam Hạc bọn họ cũng tìm được rất nhiều loại dược thảo mà quanh Tần sơn không có.
Toàn bộ đều nhờ tiểu dê và tướng quân tiến hành phân biệt, hễ là thứ tiểu dê cảm thấy đặc thù, Khương Nam Hạc đều đóng gói lại để mang đi. Sau lưng tiểu dê cõng một cái túi lớn, bên trong đều chứa đầy dược thảo mà bọn họ tìm được.
Về phương diện này Tướng quân hơi thua kém tiểu dê, nhận biết của hắn về dược thảo cũng chỉ dựa vào những hình ảnh và giới thiệu cổ xưa, lờ mờ trong ký ức của mình.
Hiện tại vật đổi sao dời, không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, những dược thảo trong ký ức của hắn còn tồn tại hay không cũng không biết nữa.
Nhưng hắn cũng dựa vào ký ức, tìm được một ít dược thảo tương tự, chắc là có thể dùng được.
Tướng quân cũng chỉ để Khương Nam Hạc gặm mấy miếng trái tim hươu đực kia, phần thừa không bắt hắn ăn nữa.
Nhưng những thứ này hắn cũng không vứt đi, ngược lại đều gói lại. Tướng quân cũng có một cái túi lớn, bên trong là những thứ bọn họ thu thập được trên đường đi, còn có con mồi săn được và vật liệu trên người con mồi.
Giống như trái tim trong tay hắn vừa rồi, nếu Khương Nam Hạc không ăn, cũng có thể mang về đặt lên bàn thờ để dâng cúng cho hắn.
Trong ký ức của hắn, hắn đã từng ăn trái tim hươu đực, nhưng đó đã là chuyện rất xa xưa rồi, đối với hương vị này, hắn cũng có chút tò mò.
Tướng quân yên lặng đi theo sau lưng Khương Nam Hạc, khoảng cách tới mục tiêu của hắn dường như ngày càng gần.
Tiểu dê đi lại gian nan trong bụi cỏ cao ít nhất đến nửa người, Khương Nam Hạc ngồi trên lưng nó, cố gắng phân biệt phương hướng.
Nhưng chỉ đi được một lát, làn da trần trụi của Khương Nam Hạc liền bị cỏ cây cọ xước bị thương, chỗ thì xuất hiện vết đỏ, chỗ thì xuất hiện vài vết xước nhỏ. Hoàn cảnh xung quanh này thực sự không thích hợp để họ đi lại.
Tướng quân thấy vậy, vươn tay ôm Khương Nam Hạc vào lòng, một tay đỡ lấy thân thể Khương Nam Hạc, sau đó bay lượn giữa không trung. Lực lượng trong cơ thể hắn còn lại rất nhiều, hoàn toàn có thể giúp Khương Nam Hạc di chuyển.
Tiểu dê một mình gian nan đi lại trong bụi cỏ, mũi nó khụt khịt, ngửi ngửi trong không khí mùi của đủ loại cỏ xanh cùng khí tức tỏa ra từ những tồn tại khác.
Nó đang cố gắng phân biệt phương hướng, đột nhiên thân thể tiểu dê cứng đờ. Nó ngửi được trong không khí một luồng khí tức khiến nó cảm thấy kinh hãi, luồng khí tức này rất cường đại, cường đại hơn nó hiện tại rất nhiều.
Nó không biết chủ nhân của khí tức này là ai. Nhưng nó biết, chủ nhân của khí tức này tràn đầy uy hiếp đối với nó.
Tiểu dê nôn nóng bất an kêu lên vài tiếng trong bụi cỏ, tiếng kêu của nó nghe có vẻ yếu ớt vô lực, rất phù hợp với đặc tính chủng tộc của nó.
Khương Nam Hạc cúi đầu nhìn về phía tiểu dê, còn chưa kịp chờ hắn mở miệng, trong không trung đột nhiên truyền đến một luồng sóng âm kinh khủng.
"Ngao ~ hống ~ "
Sóng âm truyền qua tầng tầng bụi cỏ, đánh vào người Khương Nam Hạc và tiểu dê. Thân thể Khương Nam Hạc lung lay, hắn dường như nhận ra chủ nhân của âm thanh này. Hảo gia hỏa, bảo dược mà tướng quân nói, lẽ nào lại là một con hổ?
Khương Nam Hạc bọn họ đi một mạch về phía nam, ròng rã nửa ngày trời.
Với sức chân hiện tại của tiểu dê, nửa ngày đi mấy chục ki-lô-mét hẳn là chuyện dễ dàng.
Khương Nam Hạc ngồi trên người tiểu dê, chỉ cảm thấy đã đi rất xa, còn cụ thể đi được bao xa thì hắn cũng không có khái niệm gì.
Bọn họ xuyên qua một khu rừng núi, lại leo qua vài ngọn núi cao, lướt qua một vùng đầm lầy bị sương mù bao phủ, sau đó đi tới một khu vực cỏ dại mọc um tùm thành bụi, cây cối tương đối thưa thớt.
Tướng quân lơ lửng bên cạnh Khương Nam Hạc, ngước mắt quan sát bốn phía một chút, hắn đang tìm kiếm cái gì đó, cũng giống như đang xác nhận điều gì đó.
Khương Nam Hạc vẫn chưa đoán ra được mục tiêu của tướng quân, tướng quân chỉ nói là đi tìm bảo dược, nhưng hắn cũng nói rằng con mật rắn kia cũng là bảo dược.
Suy đoán từ việc này, bảo dược mà tướng quân nói đến hẳn là một số loại động vật hoặc một số khu vực nào đó.
Cụ thể là động vật gì? Khương Nam Hạc cũng đoán không được, nhưng trên đường đi, tiểu dê cùng tướng quân cũng ra tay, săn được một ít thứ, những thứ đó không hề ngoài ý muốn đều vào miệng Khương Nam Hạc.
Ví dụ như, tướng quân lại để tiểu dê tìm mấy con rắn lớn, đợi sau khi tiểu dê dùng tia chớp nướng chín rắn lớn, thì lấy mật rắn ra đưa cho Khương Nam Hạc dùng.
Khương Nam Hạc gắng gượng nuốt vào mấy cái mật rắn, khiến sắc mặt mình cũng trở nên gần giống như mật rắn, xanh mét.
Khương Nam Hạc trong lòng cười khổ một hồi, nhưng cũng không nói lời nào phản bác, ngoan ngoãn nuốt vào những cái mật rắn mà theo hắn thấy là vừa khó ăn lại vừa khó nuốt.
Ngoài mật rắn, tướng quân còn bắt Khương Nam Hạc nuốt một trái tim hươu đực, còn có một ít máu tươi.
Đối với yêu cầu của tướng quân, lần này, Khương Nam Hạc hiếm khi từ chối, hắn thật sự không thể chấp nhận được việc nuốt sống máu tươi và trái tim.
Lần này, tướng quân thậm chí còn không dùng tia chớp của tiểu dê để làm chín con hươu, mà cứ thế trực tiếp giết chết con hươu đó, sau đó lấy máu tươi cùng trái tim của nó, đưa tới tận miệng Khương Nam Hạc.
Khương Nam Hạc đối với ý tốt của tướng quân, thật sự là chịu không nổi! Hắn nhìn trái tim còn đang bốc hơi nóng trong tay tướng quân, toàn thân không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hắn đã từng nghe nói có một số đại yêu quái sẽ dựa vào việc ăn thịt người để nâng cao tốc độ tu luyện của bản thân.
Vậy việc hắn hiện tại nuốt sống trái tim của những động vật này, với việc yêu quái kia tu luyện nâng cao bản thân, có phải là hơi giống nhau không?
Khương Nam Hạc trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn không mở miệng nói ra, tướng quân thấy Khương Nam Hạc mặt đầy vẻ kháng cự, liền nhướng mày.
Những thứ này là Khương Nam Hạc bắt buộc phải ăn. Trên núi này điều kiện thiếu thốn, nghèo nàn, thiếu đủ loại vật dụng, ví dụ như muối ăn thiết yếu cho sự sống.
Khương Nam Hạc từ khi sinh ra đến giờ, đều không được ăn muối mấy. Đồ ăn mỗi ngày hiện tại, hoặc là canh rau dại nấu suông, hoặc là thịt luộc thái miếng gì đó.
Mặc dù trong thịt có chứa một ít nguyên tố vi lượng mà Khương Nam Hạc cần, nhưng theo tướng quân thấy thì vẫn chưa đủ.
Không có muối, Khương Nam Hạc muốn lớn lên cũng khó khăn, sự sinh trưởng của các loại sinh linh đều không thể thiếu muối, cho nên tướng quân mới săn giết con hươu đực kia.
Trong ký ức của hắn, máu hươu đực có hương vị tốt nhất, cũng chứa nhiều nhất những thành phần mà Khương Nam Hạc cần.
Chỗ máu tươi này có thể mang đến sức mạnh và sức sống cho Khương Nam Hạc, trái tim cũng như vậy.
Nhưng bộ dạng mặt đầy kháng cự kia của Khương Nam Hạc khiến hắn có chút chần chờ.
Hắn không muốn ép buộc Khương Nam Hạc ăn những thứ mà hắn không thích, nhưng cơ thể Khương Nam Hạc lại cần những thứ này, điều này khiến hắn có chút khó xử.
Tướng quân lơ lửng giữa không trung suy nghĩ một lát, lửa phun ra từ trong tay, trực tiếp nướng chín trái tim hươu đực kia.
Khương Nam Hạc đang ngồi trên người tiểu dê, phiền muộn tiếp tục lên đường về một hướng không xác định. Hắn nhìn trái tim hươu đực đã được ngọn lửa của Tướng quân nướng chín đưa tới, ánh mắt đầy vẻ rối rắm nhìn Tướng quân.
Rất rõ ràng, tướng quân nhất định muốn Khương Nam Hạc nuốt trái tim này vào bụng.
Những ngày tháng huấn luyện cường độ cao này của Khương Nam Hạc, mỗi ngày đổ mồ hôi không ít, làm gia tốc sự tiêu hao năng lượng trong cơ thể, nếu không được bổ sung muối thì rất dễ xảy ra vấn đề.
Khương Nam Hạc cũng biết điều này, cho nên hắn rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn nhận lấy trái tim từ trong tay tướng quân, ăn vài miếng, nhưng cũng chỉ ăn được mấy miếng đó, nhiều hơn nữa thì hắn cũng ăn không nổi.
Tiểu dê nhìn Khương Nam Hạc với vẻ mặt khó chịu ăn thứ khiến hắn cảm thấy khó nuốt, trong lòng có chút đồng cảm với hắn.
Miệng nó đang nhai dược thảo có vị hơi đắng chát. Dọc đường đi, Khương Nam Hạc bọn họ cũng tìm được rất nhiều loại dược thảo mà quanh Tần sơn không có.
Toàn bộ đều nhờ tiểu dê và tướng quân tiến hành phân biệt, hễ là thứ tiểu dê cảm thấy đặc thù, Khương Nam Hạc đều đóng gói lại để mang đi. Sau lưng tiểu dê cõng một cái túi lớn, bên trong đều chứa đầy dược thảo mà bọn họ tìm được.
Về phương diện này Tướng quân hơi thua kém tiểu dê, nhận biết của hắn về dược thảo cũng chỉ dựa vào những hình ảnh và giới thiệu cổ xưa, lờ mờ trong ký ức của mình.
Hiện tại vật đổi sao dời, không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, những dược thảo trong ký ức của hắn còn tồn tại hay không cũng không biết nữa.
Nhưng hắn cũng dựa vào ký ức, tìm được một ít dược thảo tương tự, chắc là có thể dùng được.
Tướng quân cũng chỉ để Khương Nam Hạc gặm mấy miếng trái tim hươu đực kia, phần thừa không bắt hắn ăn nữa.
Nhưng những thứ này hắn cũng không vứt đi, ngược lại đều gói lại. Tướng quân cũng có một cái túi lớn, bên trong là những thứ bọn họ thu thập được trên đường đi, còn có con mồi săn được và vật liệu trên người con mồi.
Giống như trái tim trong tay hắn vừa rồi, nếu Khương Nam Hạc không ăn, cũng có thể mang về đặt lên bàn thờ để dâng cúng cho hắn.
Trong ký ức của hắn, hắn đã từng ăn trái tim hươu đực, nhưng đó đã là chuyện rất xa xưa rồi, đối với hương vị này, hắn cũng có chút tò mò.
Tướng quân yên lặng đi theo sau lưng Khương Nam Hạc, khoảng cách tới mục tiêu của hắn dường như ngày càng gần.
Tiểu dê đi lại gian nan trong bụi cỏ cao ít nhất đến nửa người, Khương Nam Hạc ngồi trên lưng nó, cố gắng phân biệt phương hướng.
Nhưng chỉ đi được một lát, làn da trần trụi của Khương Nam Hạc liền bị cỏ cây cọ xước bị thương, chỗ thì xuất hiện vết đỏ, chỗ thì xuất hiện vài vết xước nhỏ. Hoàn cảnh xung quanh này thực sự không thích hợp để họ đi lại.
Tướng quân thấy vậy, vươn tay ôm Khương Nam Hạc vào lòng, một tay đỡ lấy thân thể Khương Nam Hạc, sau đó bay lượn giữa không trung. Lực lượng trong cơ thể hắn còn lại rất nhiều, hoàn toàn có thể giúp Khương Nam Hạc di chuyển.
Tiểu dê một mình gian nan đi lại trong bụi cỏ, mũi nó khụt khịt, ngửi ngửi trong không khí mùi của đủ loại cỏ xanh cùng khí tức tỏa ra từ những tồn tại khác.
Nó đang cố gắng phân biệt phương hướng, đột nhiên thân thể tiểu dê cứng đờ. Nó ngửi được trong không khí một luồng khí tức khiến nó cảm thấy kinh hãi, luồng khí tức này rất cường đại, cường đại hơn nó hiện tại rất nhiều.
Nó không biết chủ nhân của khí tức này là ai. Nhưng nó biết, chủ nhân của khí tức này tràn đầy uy hiếp đối với nó.
Tiểu dê nôn nóng bất an kêu lên vài tiếng trong bụi cỏ, tiếng kêu của nó nghe có vẻ yếu ớt vô lực, rất phù hợp với đặc tính chủng tộc của nó.
Khương Nam Hạc cúi đầu nhìn về phía tiểu dê, còn chưa kịp chờ hắn mở miệng, trong không trung đột nhiên truyền đến một luồng sóng âm kinh khủng.
"Ngao ~ hống ~ "
Sóng âm truyền qua tầng tầng bụi cỏ, đánh vào người Khương Nam Hạc và tiểu dê. Thân thể Khương Nam Hạc lung lay, hắn dường như nhận ra chủ nhân của âm thanh này. Hảo gia hỏa, bảo dược mà tướng quân nói, lẽ nào lại là một con hổ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận