Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 66: Ngày mùa thu hoạch

Chương 66: Ngày mùa thu hoạch
Ngày thứ hai sau khi Khương Nam Hạc tu luyện ra nội lực, hắn vẫn rời giường từ sáng sớm như cũ.
Tuy nhiên, hôm nay hắn không có thuốc tắm nữa, dựa theo lời tướng quân nói, thuốc tắm có thể dừng lại.
Khương Nam Hạc đã tu luyện ra nội lực, sau này không cần phải dựa vào ngoại lực như thuốc tắm để nâng cao thực lực của chính mình nữa.
Đương nhiên, cũng không phải nói những thứ đó không có tác dụng, chỉ là điều kiện hiện tại của bọn họ quá mức đơn sơ, không có tài liệu quý giá.
Thảo dược thông thường có thể đạt được hiệu quả, giúp Khương Nam Hạc tu luyện thành công nội lực, đã là thật sự không dễ dàng.
Khương Nam Hạc chậm rãi đứng dậy, rửa mặt, rồi bước những bước chân vui sướng ra ngoài luyện công tiếp.
Cơ sở công hắn hiện tại đã không luyện nữa, đứng trung bình tấn, đi cọc gỗ, nâng tảng đá các loại, những thứ này hắn đều đã dừng.
Hiện tại hắn luyện là tâm pháp cùng khẩu quyết đi kèm trong «bát vân công», còn có các chiêu thức phối hợp từng chiêu từng thức với nhau.
Chỉ thấy Khương Nam Hạc đứng trên đỉnh núi, tư thế trên người bày ra rất vững vàng, hai tay cùng hai chân đồng thời dùng sức, đột nhiên hướng về phía trước đánh một chưởng vào bao cát buộc trên cây.
Nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện bàn tay Khương Nam Hạc dường như quấn quanh một luồng khí không nói rõ được cũng không tả rõ được, một chưởng đánh ra, bao cát kia liền mạnh mẽ bay ra ngoài, cát đất bên trong cũng trực tiếp theo chỗ rách trên bao cát mà vương vãi ra.
Bao cát đập vào cái cây buộc nó lên, đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, Khương Nam Hạc nhìn bao cát bị phá tan, tâm tình rất tốt nhảy lên một cái.
Bao cát là do tướng quân dùng da thỏ khâu lại, hiện tại không dùng được nữa, Khương Nam Hạc chỉ có thể đổi mục tiêu, mục tiêu mới của hắn chính là cái cây lớn buộc bao cát kia.
Hắn hít sâu một hơi, liên tục chụp mấy chưởng lên cây đại thụ đó, cây đại thụ dưới sự công kích của hắn mà lung la lung lay.
Tướng quân nhìn mà thẳng lắc đầu, mấy chưởng ban đầu, Khương Nam Hạc còn có thể dựa theo những gì ghi chép trong «bát vân công» để tiến hành phát lực, nhưng về sau thì hoàn toàn loạn nhịp điệu.
Tay hắn cầm một cây côn trúc nhỏ, nhẹ nhàng gõ lên đầu Khương Nam Hạc một cái, Khương Nam Hạc im lặng thu công thở ra, sau đó đưa tay vuốt vuốt đầu.
Hắn tiếp tục bày ra tư thế, chậm rãi đánh từng chưởng từng chưởng vào thân cây, vòng tay đá đeo trên cổ tay Khương Nam Hạc dưới tác dụng của nội lực vậy mà trực tiếp nứt vỡ ra.
Vòng tay vỡ rơi xuống mặt đất, Khương Nam Hạc lắc lắc tay, nhất thời còn có chút không thích ứng, đợi đến khi buổi sáng huấn luyện kết thúc, hai bàn tay hắn cũng có chút sưng lên.
Luyện công cũng không phải cứ luyện ra nội lực là kết thúc, còn phải luyện rất nhiều rất nhiều thứ nữa.
Khương Nam Hạc hiện tại mặc dù có nội lực tương trợ, xem như là một tiểu cao thủ, nhưng so với những kẻ đã thành danh từ lâu, hắn vẫn còn non nớt đáng thương, cho nên vẫn phải chịu khổ cực luyện công, nhưng so với trước kia, đã có thể nhẹ nhàng hơn không ít.
Tướng quân đã chuẩn bị cho Khương Nam Hạc nước nóng già, trong nước nóng hắn đổ vào một ít bảo dược dạng cao, bảo dược gặp nước thì tan, Khương Nam Hạc đem tay ngâm vào trong nước nóng để tiêu sưng.
Cái cây kia bị Khương Nam Hạc tàn phá không biết bao lâu, cành cây phía trên những chiếc lá cây hơi ngả vàng đã lác đác rơi xuống, chỉ còn lại thân cành trơ trụi.
Gió xung quanh thổi tới, cuốn những chiếc lá rụng đó lên, khiến đỉnh núi Tần sơn vốn sạch sẽ gọn gàng trở nên có chút lộn xộn.
Khương Nam Hạc hít hà cơn gió thổi tới, hắn ngửi thấy một chút hơi lạnh trong gió, hắn có chút giật mình nhận ra, thì ra bất tri bất giác, thời gian đã đi tới mùa thu.
Tần sơn so với những ngọn núi xung quanh thì tương đối cao, cho nên trở lạnh tương đối nhanh, vào lúc chân núi cây cối vẫn còn vô cùng ấm áp, thân cành và lá cây đều tương đối xanh tươi, thì trên đỉnh núi đã có rất nhiều cây cối lục tục ngừng cung cấp chất dinh dưỡng cho lá cây, lá cây bắt đầu ngả vàng, sau đó tróc ra rơi xuống mặt đất.
Tiểu dê gần đây mức độ hoàn thành công khóa tương đối cao, được tướng quân đặc cách cho nghỉ ngơi mấy ngày, lúc này hắn đang ở trên núi thu thập cành cây khô, chuẩn bị củi lửa qua đông cho Khương Nam Hạc.
Còn có một ít lá cây khô, tiểu dê lựa chút mình yêu thích, thu thập một ít, tự mình dự trữ chút lương khô cho bản thân.
Khương Nam Hạc lấy tay ra khỏi chậu nước, nước nóng trong chậu sớm đã nguội lạnh, hắn lắc lắc tay, bàn tay vốn còn hơi đau nhức lúc này đã tiêu sưng, cảm giác đau cũng giảm đi rất nhiều.
Tiểu dê trên lưng cõng một bó lớn củi khô đã thu thập, từ chân núi chạy lên đỉnh núi, hình thể của hắn ngày càng lớn, tốc độ không bị ảnh hưởng, chạy cũng nhanh, rất nhanh đã lên tới đỉnh núi, rũ rũ người, đem củi chất thành đống.
Tướng quân đang tiến hành thu hoạch mùa thu, khoai sọ do Khương Nam Hạc gieo trồng thân cành đã khô héo.
Tướng quân tiến lên, động tác nhanh chóng bới kéo hết củ này đến củ khác ra, những củ khoai sọ này đều là lương thực dự trữ của Khương Nam Hạc và tiểu dê.
Việc này trên thực tế vẫn còn khá là phiền toái, nhưng tướng quân không hề cảm thấy mệt nhọc, cho nên làm cũng coi như nhanh.
Khương Nam Hạc ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn tướng quân đang bận rộn trong ruộng khoai sọ, có đôi khi Khương Nam Hạc cũng sẽ nghĩ, nếu như hắn không gặp được tướng quân, hoặc giả nói thế giới này không tồn tại loại sinh vật quái dị như tướng quân, hắn nên sống qua ngày như thế nào?
Rốt cuộc là vì có tướng quân, cuộc sống hiện tại của hắn mới vô ưu vô lự, mỗi ngày chỉ cần luyện võ, tập viết, những việc khác đều không cần quản, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của hắn, tướng quân đều xử lý giúp hắn gọn gàng ngăn nắp, không quản là trồng lương thực, hay là những việc lớn việc nhỏ trong sinh hoạt.
Khương Nam Hạc đều không dám nghĩ, nếu không có tướng quân hắn nên sống thế nào? Bất quá trên đời làm gì có nhiều nếu như vậy, lúc hắn mới sinh ra, nếu không gặp được tướng quân, có lẽ đã sớm chết cóng, không gặp được tiểu dê, có khả năng cũng liền chết đói, nhưng hắn chính là đã gặp được bọn họ, hắn đã sống sót, Khương Nam Hạc đứng dậy, khóe miệng cười toe toét.
Hắn bước những bước chân vui vẻ, đi vào ruộng khoai sọ, đem những củ khoai sọ tướng quân moi ra chất đống lên.
Tướng quân đã đào một cái hầm ngầm ở phía sau căn nhà gỗ nhỏ của Khương Nam Hạc trên đỉnh Tần sơn, miệng hầm ngầm được hắn dùng phiến đá tử lấy từ chỗ sơn quân kia che lại.
Khương Nam Hạc đem những củ khoai sọ đó đặt lên trên một tấm da thú, tấm da thú này hắn cũng không biết là của động vật gì, dù sao đặt ở đó thời gian cũng có chút dài rồi.
Tiểu dê đi tới, ngậm lấy một góc tấm da thú, liền kéo cả đống khoai sọ này hướng về phía hầm ngầm.
Khương Nam Hạc đi theo sau lưng tiểu dê, phòng ngừa khoai sọ trên tấm da thú rơi xuống, tiểu dê đi tới bên cạnh hầm ngầm, chân hơi chút dùng sức, hai cái sừng trên đầu liền đẩy tảng đá lùi về phía sau.
Tảng đá chậm rãi trượt về phía sau, lộ ra một cái cửa động dưới đất.
Hắn đem khoai sọ trên tấm da thú ném vào trong động này, liền hoàn thành một lần vận chuyển, nhưng Khương Nam Hạc cảm thấy dùng da thú quá chậm, liền buộc lên người tiểu dê hai cái thùng.
Hắn đi theo sau lưng tướng quân, nhặt khoai sọ trên mặt đất ném vào trong thùng, chờ thùng đầy, lại để tiểu dê chuyển đến chỗ hầm ngầm kia.
Ngoài những củ khoai sọ này, Khương Nam Hạc còn trồng một mảnh nhỏ lúa mỳ, đương nhiên, còn có một ít quả dại trên núi các loại.
Lúa mỳ không tính là nhiều, Khương Nam Hạc nhịn ăn, chỗ này là để làm giống, một mảnh lúa mỳ nhỏ thu hoạch xong, sản lượng lương thực cũng chỉ có khoảng ba cân.
Về phần những loại quả cây màu sắc khác nhau, quả mơ các loại, Khương Nam Hạc hái chúng xuống, chuẩn bị đem chúng giã nát nấu thành mứt hoa quả, mứt hoa quả không chỉ có thể phết lên thịt nướng, cũng có thể nấu thành canh ngọt.
Khương Nam Hạc ngồi trên mặt đất, tay nhỏ mặt mày đều dính đầy bùn đất.
Hắn cũng không cảm thấy mệt, sau khi tu luyện ra nội lực, thể chất của hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
Hắn cảm giác hiện tại hắn đã có khí lực lớn như người thành niên, cho nên nói, hắn hiện tại hết sức may mắn, hắn đã nghiêm khắc dựa theo phân phó của tướng quân mà tu luyện võ công, không hề từ bỏ, điều này xác thực là vốn liếng để hắn sống yên phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận