Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu
Chương 50: Hang hổ
**Chương 50: Hang hổ**
Khương Nam Hạc nhìn Tướng quân cầm cái đầu hổ kia, trong lòng có chút im lặng.
Cái đầu lão hổ kia thực sự khiến người ta sợ hãi lắm đó chứ? Thôi được, Khương Nam Hạc thừa nhận lá gan hắn có hơi nhỏ.
Nhưng mà nhìn thấy một cái đầu lão hổ cao ngang mình, còn đang bốc khói nóng và rỉ máu, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ lắm chứ? Mặc dù thân thể hắn bây giờ nhỏ bé.
Tên Tướng quân này còn hay doạ hắn, Khương Nam Hạc thật im lặng. Hắn nhìn Tướng quân đưa cái đầu lão hổ tới trước mắt mình, có chút kháng cự mà cầm một cành cây nhỏ, chọc nó ra xa một chút.
Tướng quân lơ lửng trên không trung cười hì hì nhìn động tác kháng cự của Khương Nam Hạc. Đối với thái độ có chút ghét bỏ của Khương Nam Hạc, Tướng quân một chút cũng không thấy bất ngờ.
Ngược lại, Tướng quân cảm thấy rất bình thường, nhưng mà trêu chọc tiểu hài tử chơi cũng thật thú vị. Nhìn bộ dáng Khương Nam Hạc rõ ràng đầy mặt kháng cự nhưng lại không có cách nào tốt hơn, Tướng quân chỉ muốn bật cười.
Tiểu dê ngược lại lại tiến đến bên cái đầu lão hổ bị Khương Nam Hạc đẩy ra xa một chút kia, lượn vài vòng.
Hắn muốn tìm cái viên hạt châu tròn tròn sinh ra bên trong cơ thể con lão hổ này.
Hắn nhớ ra, trước đó Khương Nam Hạc từng nói với Tướng quân, bọn họ chính là đã cho hắn ăn viên hạt châu của sơn quỷ kia, sau đó hắn mới có pháp thuật điều khiển lôi điện, cho nên bây giờ hắn muốn ăn thêm một viên, xem xem có thể học được pháp thuật mới hay không.
Đối với hành động tràn đầy lòng hiếu kỳ này của tiểu dê, Khương Nam Hạc ghét bỏ kéo đám lông trên cổ hắn, bắt hắn hướng về phía xa.
"Đi xa một chút đi." Hắn tự mình xoay người ngồi lên lưng tiểu dê, tiểu dê không rõ nguyên do mà đi vào trong bụi cỏ mấy bước.
Tướng quân nhìn Khương Nam Hạc đang ngồi trên lưng tiểu dê với sắc mặt tiu nghỉu, nhún vai, sau đó tìm một cái thùng gỗ vừa làm xong, đem cái đầu hổ này đặt vào.
Tướng quân tìm ít dây leo, đem mấy cái thùng gỗ này đều phong kín lại, sau đó xách chúng nó trong tay, lơ lửng trên không trung.
Hắn phân tách các loại vật liệu trên khắp người con lão hổ này, những thứ vụn vặt không cần thì chôn dưới đất, những đồ vật có ích đều bị hắn đặt vào trong thùng gỗ, dùng thần lực phong ấn lại.
Có đủ bốn cái thùng gỗ, mấy cái thùng gỗ này mỗi cái đều rất lớn, chỉ có cái thùng đựng đầu hổ là nhỏ hơn một chút. Tướng quân dùng dây leo quấn chúng lại cho tốt, sau đó vác lên lưng mình, rồi đi về phía Khương Nam Hạc và tiểu dê đang đứng.
Con lão hổ này mặc dù thực lực cao hơn tiểu dê rất nhiều rất nhiều, tính là tương đối cường đại trong đám yêu quái, nhưng vẫn thua kém con sơn quỷ lúc trước kia, cho nên bên trong cơ thể nó cũng không có yêu đan mà tiểu dê muốn.
Con lão hổ này theo Tướng quân thấy, điểm đặc thù cũng chỉ là hình thể lớn hơn chút, lực lượng lớn hơn một chút, sau đó có một pháp thuật công kích điều khiển loại sóng âm màu đen quỷ dị kia.
Pháp thuật kia cũng nhắm vào linh hồn sinh linh, đối với Tướng quân gần như không có ảnh hưởng gì.
Có điều Tướng quân cảm thấy, nói không chừng bên trong sào huyệt của lão hổ, hắn có thể có chút thu hoạch bất ngờ.
Lão hổ ăn thịt người, theo lý mà nói, có thể khiến linh hồn những người đó bị nó sử dụng.
Bây giờ nó chết rồi, những linh hồn sinh linh chịu ảnh hưởng của nó, hẳn là sẽ không lập tức tiêu tán mới phải.
Những 'trành quỷ' đó hẳn là đều ở bên trong sào huyệt của lão hổ, đi siêu độ những 'trành quỷ' đó, nói không chừng có thể tích góp chút công đức cho Khương Nam Hạc.
Tướng quân lơ lửng trên không trung, thất thần nghĩ, đúng lúc tiểu dê cũng muốn đi đến sào huyệt của sơn quân kia xem thử một chút, hoặc có thể nói bên trong sào huyệt sơn quân có thứ gì đó hấp dẫn tiểu dê.
Khương Nam Hạc vậy mà không biết phương hướng tiểu dê lựa chọn lại chính là sào huyệt sơn quân.
Hắn vừa rồi chỉ muốn kéo tiểu dê đi, bảo nó tùy ý chọn một phương hướng, mang mình rời đi, cho nên cũng không quá chú ý.
Chờ hắn và tiểu dê càng chạy càng xa, ngửi thấy mùi tanh hôi, Khương Nam Hạc mới phát giác có điều không ổn.
Hắn hít hít mùi hôi thối đã vô cùng rõ ràng trong không khí, chân mày nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn về phía Tướng quân trên không trung, ánh mắt có chút dò hỏi.
Tướng quân chú ý đến sự nghi hoặc của Khương Nam Hạc, thân hình phiêu dạt xuống dưới, đi tới bên cạnh Khương Nam Hạc.
"Mục tiêu mà tiểu dê dẫn ngươi tới, hẳn là sào huyệt của sơn quân này.
Bên trong sào huyệt kia hẳn là còn sót lại mấy 'trành quỷ', lát nữa ngươi và ta qua đó, siêu độ cho bọn chúng, cũng coi như kiếm được chút công đức. Có điều xem biểu tình ngươi có vẻ khó chịu, là gặp phải vấn đề gì sao?"
Tướng quân có chút kỳ quái hỏi Khương Nam Hạc một câu, Khương Nam Hạc bịt mũi gật gật đầu.
"Tướng quân, mùi tanh trong không khí này khó ngửi quá, hôi thối cực kỳ, không biết con lão hổ kia làm sao mà sống sót được?
Ta chỉ ngửi vài giây thôi mà đã không nhịn được muốn nôn khan rồi, hay là ngươi với tiểu dê đến sào huyệt lão hổ kia đi, ta đi về hướng khác."
Khương Nam Hạc bịt mũi, biểu tình khó chịu, Tướng quân thấy vậy, hướng Khương Nam Hạc chìa tay ra.
Hắn lại quên mất Khương Nam Hạc vẫn mang thân thể nhân loại yếu ớt. Khương Nam Hạc hiện tại tuy không sợ lạnh, không sợ nóng, không dễ bị thương tổn, nhưng cái thân thể nhỏ bé này lại yếu ớt vô cùng.
Ngửi thấy mùi tanh hôi khó ngửi này cũng không chịu được. Tướng quân đã rất lâu không có thực thể, cho nên đối với bộ dáng yếu ớt này của Khương Nam Hạc, có mấy phần cảm giác không chân thực.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, thì ra con non của nhân loại lại yếu ớt như vậy. So với sự khó chịu của Khương Nam Hạc, tiểu dê lại thích ứng rất tốt.
Khứu giác của nó khi mới sinh ra đã rất nhạy bén, từng ngửi qua đủ loại mùi vị, nên đã có chút sức miễn dịch.
Tướng quân đương nhiên không thể để Khương Nam Hạc một mình ở lại đây. Chưa nói đến có an toàn hay không, chỉ riêng việc hắn mang Khương Nam Hạc đi kiếm công đức, cũng không có lý nào lại để hắn ở lại một mình chỗ này.
Cho nên Tướng quân giật xuống hai nhúm lông dê từ trên người tiểu dê, nhét vào trong mũi Khương Nam Hạc, lại từ trong bọc sau lưng lấy ra một miếng vải sạch, buộc lên che miệng mũi Khương Nam Hạc, làm thành một cái khẩu trang đơn giản.
Khương Nam Hạc khóc không ra nước mắt ngồi trên vai Tướng quân, bên dưới hắn, bộ khôi giáp hư ảo của Tướng quân cấn vào mông hắn hơi đau.
Nhưng Tướng quân cảm thấy, Khương Nam Hạc ngồi trên vai hắn, hắn mới có thể yên tâm tiến hành công kích.
Dù sao trong sào huyệt lão hổ còn có 'trành quỷ', vạn nhất những 'trành quỷ' đó tính tình hung tàn, nếu Tướng quân còn ôm Khương Nam Hạc trong ngực mình, có khả năng sẽ không kịp phản ứng.
Tiểu dê nhảy nhảy nhót nhót đi phía trước, rất nhanh đã dẫn Tướng quân và Khương Nam Hạc đến sào huyệt của lão hổ kia.
Con lão hổ kia xây hang động của mình trong một bãi đá lởm chởm, đá tảng chồng chất lên nhau, tạo thành một cái cửa động rất lớn.
Ngoài cửa động là một ít thi thể động vật, có thi thể đã hoá thành xương trắng hếu, có cái thì còn sót lại ít da lông và thịt thối rữa.
Bị thời tiết nhiệt độ cao này chiếu vào, đống thịt thối rữa đó càng nhanh biến chất, toả ra cái loại mùi tanh hôi khó ngửi.
Khương Nam Hạc nhìn cảnh tượng vừa bẩn vừa loạn ở đống đá lởm chởm kia, vẻ chán ghét giữa hai đầu lông mày càng thêm đậm đặc. Tiểu dê cũng cảm thấy chỗ đó có chút khó đi, nó lượn một vòng bên ngoài đống đá, không muốn đi vào.
Ngoài một ít xương cốt động vật, Khương Nam Hạc còn thấy cả một ít xương cốt người.
So với động vật, xương cốt người hết sức rõ ràng. Hơn nữa căn cứ vào phân tích hiện trường, con lão hổ kia hình như đặc biệt ưa thích xương cốt người.
Càng đến gần cửa hang động của nó, xương cốt người lại càng nhiều, chỉ là trên mỗi bộ xương đều có vài vết gặm cắn, xem ra con lão hổ kia coi những bộ xương này như đồ mài răng.
Những bộ xương này vương vãi khắp nơi, không có bộ nào hoàn chỉnh, xem bộ dáng đều đã có chút năm tháng, không phải là mới.
Điều này làm Khương Nam Hạc trong lòng thả lỏng một chút, nếu hắn mà nhìn thấy thi thể người còn mới, nói không chừng sẽ nôn ra tại chỗ.
Dù sao hôm nay thời tiết quá nóng, hiện tại chỉ riêng mấy cái thi thể động vật thối rữa này cũng đã khiến dạ dày hắn cuộn trào như 'dời sông lấp biển', nếu không phải gần đây hắn không ăn thứ gì, nói không chừng đã sớm nôn ra rồi.
Có đôi khi chính Khương Nam Hạc cũng hoài nghi mình có phải quá yếu đuối hay không, nhưng mà cảnh tượng này thật sự buồn nôn quá đi, trước đây hắn cũng chưa từng thấy qua mà, nhìn thoáng qua thế này, thật sự là chịu không nổi!
Khương Nam Hạc nhìn Tướng quân cầm cái đầu hổ kia, trong lòng có chút im lặng.
Cái đầu lão hổ kia thực sự khiến người ta sợ hãi lắm đó chứ? Thôi được, Khương Nam Hạc thừa nhận lá gan hắn có hơi nhỏ.
Nhưng mà nhìn thấy một cái đầu lão hổ cao ngang mình, còn đang bốc khói nóng và rỉ máu, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ lắm chứ? Mặc dù thân thể hắn bây giờ nhỏ bé.
Tên Tướng quân này còn hay doạ hắn, Khương Nam Hạc thật im lặng. Hắn nhìn Tướng quân đưa cái đầu lão hổ tới trước mắt mình, có chút kháng cự mà cầm một cành cây nhỏ, chọc nó ra xa một chút.
Tướng quân lơ lửng trên không trung cười hì hì nhìn động tác kháng cự của Khương Nam Hạc. Đối với thái độ có chút ghét bỏ của Khương Nam Hạc, Tướng quân một chút cũng không thấy bất ngờ.
Ngược lại, Tướng quân cảm thấy rất bình thường, nhưng mà trêu chọc tiểu hài tử chơi cũng thật thú vị. Nhìn bộ dáng Khương Nam Hạc rõ ràng đầy mặt kháng cự nhưng lại không có cách nào tốt hơn, Tướng quân chỉ muốn bật cười.
Tiểu dê ngược lại lại tiến đến bên cái đầu lão hổ bị Khương Nam Hạc đẩy ra xa một chút kia, lượn vài vòng.
Hắn muốn tìm cái viên hạt châu tròn tròn sinh ra bên trong cơ thể con lão hổ này.
Hắn nhớ ra, trước đó Khương Nam Hạc từng nói với Tướng quân, bọn họ chính là đã cho hắn ăn viên hạt châu của sơn quỷ kia, sau đó hắn mới có pháp thuật điều khiển lôi điện, cho nên bây giờ hắn muốn ăn thêm một viên, xem xem có thể học được pháp thuật mới hay không.
Đối với hành động tràn đầy lòng hiếu kỳ này của tiểu dê, Khương Nam Hạc ghét bỏ kéo đám lông trên cổ hắn, bắt hắn hướng về phía xa.
"Đi xa một chút đi." Hắn tự mình xoay người ngồi lên lưng tiểu dê, tiểu dê không rõ nguyên do mà đi vào trong bụi cỏ mấy bước.
Tướng quân nhìn Khương Nam Hạc đang ngồi trên lưng tiểu dê với sắc mặt tiu nghỉu, nhún vai, sau đó tìm một cái thùng gỗ vừa làm xong, đem cái đầu hổ này đặt vào.
Tướng quân tìm ít dây leo, đem mấy cái thùng gỗ này đều phong kín lại, sau đó xách chúng nó trong tay, lơ lửng trên không trung.
Hắn phân tách các loại vật liệu trên khắp người con lão hổ này, những thứ vụn vặt không cần thì chôn dưới đất, những đồ vật có ích đều bị hắn đặt vào trong thùng gỗ, dùng thần lực phong ấn lại.
Có đủ bốn cái thùng gỗ, mấy cái thùng gỗ này mỗi cái đều rất lớn, chỉ có cái thùng đựng đầu hổ là nhỏ hơn một chút. Tướng quân dùng dây leo quấn chúng lại cho tốt, sau đó vác lên lưng mình, rồi đi về phía Khương Nam Hạc và tiểu dê đang đứng.
Con lão hổ này mặc dù thực lực cao hơn tiểu dê rất nhiều rất nhiều, tính là tương đối cường đại trong đám yêu quái, nhưng vẫn thua kém con sơn quỷ lúc trước kia, cho nên bên trong cơ thể nó cũng không có yêu đan mà tiểu dê muốn.
Con lão hổ này theo Tướng quân thấy, điểm đặc thù cũng chỉ là hình thể lớn hơn chút, lực lượng lớn hơn một chút, sau đó có một pháp thuật công kích điều khiển loại sóng âm màu đen quỷ dị kia.
Pháp thuật kia cũng nhắm vào linh hồn sinh linh, đối với Tướng quân gần như không có ảnh hưởng gì.
Có điều Tướng quân cảm thấy, nói không chừng bên trong sào huyệt của lão hổ, hắn có thể có chút thu hoạch bất ngờ.
Lão hổ ăn thịt người, theo lý mà nói, có thể khiến linh hồn những người đó bị nó sử dụng.
Bây giờ nó chết rồi, những linh hồn sinh linh chịu ảnh hưởng của nó, hẳn là sẽ không lập tức tiêu tán mới phải.
Những 'trành quỷ' đó hẳn là đều ở bên trong sào huyệt của lão hổ, đi siêu độ những 'trành quỷ' đó, nói không chừng có thể tích góp chút công đức cho Khương Nam Hạc.
Tướng quân lơ lửng trên không trung, thất thần nghĩ, đúng lúc tiểu dê cũng muốn đi đến sào huyệt của sơn quân kia xem thử một chút, hoặc có thể nói bên trong sào huyệt sơn quân có thứ gì đó hấp dẫn tiểu dê.
Khương Nam Hạc vậy mà không biết phương hướng tiểu dê lựa chọn lại chính là sào huyệt sơn quân.
Hắn vừa rồi chỉ muốn kéo tiểu dê đi, bảo nó tùy ý chọn một phương hướng, mang mình rời đi, cho nên cũng không quá chú ý.
Chờ hắn và tiểu dê càng chạy càng xa, ngửi thấy mùi tanh hôi, Khương Nam Hạc mới phát giác có điều không ổn.
Hắn hít hít mùi hôi thối đã vô cùng rõ ràng trong không khí, chân mày nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn về phía Tướng quân trên không trung, ánh mắt có chút dò hỏi.
Tướng quân chú ý đến sự nghi hoặc của Khương Nam Hạc, thân hình phiêu dạt xuống dưới, đi tới bên cạnh Khương Nam Hạc.
"Mục tiêu mà tiểu dê dẫn ngươi tới, hẳn là sào huyệt của sơn quân này.
Bên trong sào huyệt kia hẳn là còn sót lại mấy 'trành quỷ', lát nữa ngươi và ta qua đó, siêu độ cho bọn chúng, cũng coi như kiếm được chút công đức. Có điều xem biểu tình ngươi có vẻ khó chịu, là gặp phải vấn đề gì sao?"
Tướng quân có chút kỳ quái hỏi Khương Nam Hạc một câu, Khương Nam Hạc bịt mũi gật gật đầu.
"Tướng quân, mùi tanh trong không khí này khó ngửi quá, hôi thối cực kỳ, không biết con lão hổ kia làm sao mà sống sót được?
Ta chỉ ngửi vài giây thôi mà đã không nhịn được muốn nôn khan rồi, hay là ngươi với tiểu dê đến sào huyệt lão hổ kia đi, ta đi về hướng khác."
Khương Nam Hạc bịt mũi, biểu tình khó chịu, Tướng quân thấy vậy, hướng Khương Nam Hạc chìa tay ra.
Hắn lại quên mất Khương Nam Hạc vẫn mang thân thể nhân loại yếu ớt. Khương Nam Hạc hiện tại tuy không sợ lạnh, không sợ nóng, không dễ bị thương tổn, nhưng cái thân thể nhỏ bé này lại yếu ớt vô cùng.
Ngửi thấy mùi tanh hôi khó ngửi này cũng không chịu được. Tướng quân đã rất lâu không có thực thể, cho nên đối với bộ dáng yếu ớt này của Khương Nam Hạc, có mấy phần cảm giác không chân thực.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, thì ra con non của nhân loại lại yếu ớt như vậy. So với sự khó chịu của Khương Nam Hạc, tiểu dê lại thích ứng rất tốt.
Khứu giác của nó khi mới sinh ra đã rất nhạy bén, từng ngửi qua đủ loại mùi vị, nên đã có chút sức miễn dịch.
Tướng quân đương nhiên không thể để Khương Nam Hạc một mình ở lại đây. Chưa nói đến có an toàn hay không, chỉ riêng việc hắn mang Khương Nam Hạc đi kiếm công đức, cũng không có lý nào lại để hắn ở lại một mình chỗ này.
Cho nên Tướng quân giật xuống hai nhúm lông dê từ trên người tiểu dê, nhét vào trong mũi Khương Nam Hạc, lại từ trong bọc sau lưng lấy ra một miếng vải sạch, buộc lên che miệng mũi Khương Nam Hạc, làm thành một cái khẩu trang đơn giản.
Khương Nam Hạc khóc không ra nước mắt ngồi trên vai Tướng quân, bên dưới hắn, bộ khôi giáp hư ảo của Tướng quân cấn vào mông hắn hơi đau.
Nhưng Tướng quân cảm thấy, Khương Nam Hạc ngồi trên vai hắn, hắn mới có thể yên tâm tiến hành công kích.
Dù sao trong sào huyệt lão hổ còn có 'trành quỷ', vạn nhất những 'trành quỷ' đó tính tình hung tàn, nếu Tướng quân còn ôm Khương Nam Hạc trong ngực mình, có khả năng sẽ không kịp phản ứng.
Tiểu dê nhảy nhảy nhót nhót đi phía trước, rất nhanh đã dẫn Tướng quân và Khương Nam Hạc đến sào huyệt của lão hổ kia.
Con lão hổ kia xây hang động của mình trong một bãi đá lởm chởm, đá tảng chồng chất lên nhau, tạo thành một cái cửa động rất lớn.
Ngoài cửa động là một ít thi thể động vật, có thi thể đã hoá thành xương trắng hếu, có cái thì còn sót lại ít da lông và thịt thối rữa.
Bị thời tiết nhiệt độ cao này chiếu vào, đống thịt thối rữa đó càng nhanh biến chất, toả ra cái loại mùi tanh hôi khó ngửi.
Khương Nam Hạc nhìn cảnh tượng vừa bẩn vừa loạn ở đống đá lởm chởm kia, vẻ chán ghét giữa hai đầu lông mày càng thêm đậm đặc. Tiểu dê cũng cảm thấy chỗ đó có chút khó đi, nó lượn một vòng bên ngoài đống đá, không muốn đi vào.
Ngoài một ít xương cốt động vật, Khương Nam Hạc còn thấy cả một ít xương cốt người.
So với động vật, xương cốt người hết sức rõ ràng. Hơn nữa căn cứ vào phân tích hiện trường, con lão hổ kia hình như đặc biệt ưa thích xương cốt người.
Càng đến gần cửa hang động của nó, xương cốt người lại càng nhiều, chỉ là trên mỗi bộ xương đều có vài vết gặm cắn, xem ra con lão hổ kia coi những bộ xương này như đồ mài răng.
Những bộ xương này vương vãi khắp nơi, không có bộ nào hoàn chỉnh, xem bộ dáng đều đã có chút năm tháng, không phải là mới.
Điều này làm Khương Nam Hạc trong lòng thả lỏng một chút, nếu hắn mà nhìn thấy thi thể người còn mới, nói không chừng sẽ nôn ra tại chỗ.
Dù sao hôm nay thời tiết quá nóng, hiện tại chỉ riêng mấy cái thi thể động vật thối rữa này cũng đã khiến dạ dày hắn cuộn trào như 'dời sông lấp biển', nếu không phải gần đây hắn không ăn thứ gì, nói không chừng đã sớm nôn ra rồi.
Có đôi khi chính Khương Nam Hạc cũng hoài nghi mình có phải quá yếu đuối hay không, nhưng mà cảnh tượng này thật sự buồn nôn quá đi, trước đây hắn cũng chưa từng thấy qua mà, nhìn thoáng qua thế này, thật sự là chịu không nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận