Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 250: Nhặt lậu không là như vậy dễ dàng

Khương Nam Hạc đi tới đi lui giữa các sạp hàng ven đường, giống như một con bướm sặc sỡ.
Hắn mặc một bộ y phục dược sư màu trắng nhạt viền hoa văn và hình vẽ màu vàng, ôm một con chó uy vũ, giữa các tu giả xung quanh, hắn cũng là người nổi bật độc nhất vô cùng dễ thấy.
Mỗi lần Khương Nam Hạc tiến lên phía trước, các tu giả cách hắn không xa liền theo bản năng nhường đường.
Khi Khương Nam Hạc đi lại, vòng đồng và lục lạc treo trên cổ tay, cổ chân và trên eo thỉnh thoảng va chạm, phát ra tiếng vang lanh lảnh, người xung quanh nghe tiếng vang này liền biết hắn tới.
Trong mắt rất nhiều tiểu thương xung quanh, Khương Nam Hạc là một khách sộp không thể nghi ngờ.
Nhìn bề ngoài tuổi tác không lớn lắm của Khương Nam Hạc, thực tế hắn cũng không lớn.
Nhìn thoáng qua, liền cảm thấy có vẻ hơi dễ lừa gạt, nhưng sau khi trao đổi qua với Khương Nam Hạc sẽ phát hiện, thiếu niên trước mặt này thực lực cao cường, lịch duyệt cũng rất sâu.
Hắn kiểm soát giá cả mỗi món vật phẩm vô cùng tinh chuẩn, người bán thường thường chỉ sau vài câu nói của Khương Nam Hạc liền bị đánh bại, chỉ có thể bán với một mức giá cả hai bên đều có thể chấp nhận, cũng coi là mức giá sàn trong lòng người bán.
Người bán xung quanh đều biết, Khương Nam Hạc không thiếu linh thạch, cũng mong chờ hàng hóa nhà mình có thể được hắn để mắt tới.
Khương Nam Hạc ép giá cũng không quá lợi hại, nếu gặp được đồ vật rất tốt, hắn thậm chí sẽ mua với một mức giá vô cùng hậu hĩnh, cho nên những người bán hàng rong xung quanh đối với Khương Nam Hạc vừa yêu vừa hận, nhưng đại bộ phận tiểu thương vẫn đều mong đợi hàng hóa của mình được Khương Nam Hạc để ý.
Nhưng hôm nay, rất nhiều tiểu thương chắc chắn phải thất vọng, bởi vì Khương Nam Hạc mua sắm đồ vật rất rõ ràng, đại bộ phận đều là linh thảo linh dược, thỉnh thoảng nhìn thấy một ít mầm linh thụ cũng sẽ mua một ít.
Linh thụ là một loại tồn tại đặc thù, đại bộ phận linh thụ đều là những cây cối giàu linh khí, tác dụng của chúng rất nhiều, không chỉ có thể dùng để luyện đan, luyện khí, đốt than, thậm chí có loại còn có thể cải thiện hoàn cảnh xung quanh, thu nạp linh khí, phụ trợ chủ nhân tu luyện.
So với một số linh thảo và linh dược, thời gian bồi dưỡng linh thụ sẽ tương đối dài hơn, đại bộ phận đều tính bằng năm, nhưng lợi nhuận cũng rất khả quan.
Chỉ là nó yêu cầu đối với hoàn cảnh tương đối cao, nên rất ít có người chuyên môn bồi dưỡng linh thụ, trong phường thị bán mầm linh thụ này không có mấy nhà, cây trưởng thành cũng chỉ có hai ba cây.
Khương Nam Hạc gặp phải thì về cơ bản đều sẽ mua, đem chúng trồng trong phúc điền, không chỉ có thể cải thiện hoàn cảnh, mà còn có thể củng cố sự tồn tại của linh khí, dù sao không gian phúc điền lớn, hắn cũng không vội sử dụng những linh mộc này.
Đương nhiên, xung quanh cây đào quý giá nhất của mình, một khu vực rất lớn là không có thực vật nào tồn tại.
Khương Nam Hạc không cho phép có thực vật khác chiếm đoạt linh khí và dinh dưỡng của nó, cây đào kia dưới sự bảo dưỡng tỉ mỉ của hắn, cũng bắt đầu chậm rãi hấp thụ và nhả ra một ít linh khí, lượng tuy ít, nhưng Khương Nam Hạc tin tưởng, một ngày nào đó nó sẽ lột xác thành linh thụ chân chính.
Tình yêu của Khương Nam Hạc đối với cây đào kia, ngay cả tướng quân cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cây đào kia là thứ đã cứu mạng Khương Nam Hạc khi còn nhỏ, đối với Khương Nam Hạc mà nói, cây đào đó có một loại tình cảm đặc thù.
Cho nên tự nhiên đối với nó vô cùng yêu thích, nếu như bản thân có thể tiến vào bên trong phúc điền, Khương Nam Hạc có lẽ sẽ chăm sóc cây đào kia một cách vô cùng tinh tế cẩn thận.
Đối với tướng quân mà nói, cây đào kia mặc dù cũng có chút hàm nghĩa đặc thù, nhưng nói tóm lại, hắn không hề để ý chút nào.
Nhưng mà cây đào kia cũng đã bầu bạn với hắn mấy trăm năm, trong mấy trăm năm thời gian, mặc dù quả đào kết ra có chứa một chút linh khí, nhưng bản thân nó lại không đạt đến tình trạng lột xác kia.
Nhưng sự bảo dưỡng của Khương Nam Hạc trong mấy chục năm này đã làm nó sản sinh linh khí bên trong, đủ để nhìn ra Khương Nam Hạc đã để tâm đến nó nhiều như thế nào.
Khương Nam Hạc mua sắm một phen, cũng thu thập được một ít linh thảo và linh dược.
Những người bán hàng rong bán linh thảo và linh dược xung quanh, về cơ bản đã bị Khương Nam Hạc mua sạch.
Thực tế là, Khương Nam Hạc vẫn là vì không có mối lái, nên mới phải đến thu mua linh thảo, linh dược từ trong tay những tiểu thương bán hàng rong bên ngoài này.
Giống như mấy cửa hàng do luyện đan sư khác mở ở bên kia, về cơ bản đều có đường dây cung cấp chuyên môn, để thu mua linh thảo linh dược.
Bọn họ không cần phải giống như Khương Nam Hạc thế này. Tự mình ra đường trả giá với người khác để mua linh thảo linh dược, đường dây của bọn họ đã kinh doanh không biết bao nhiêu năm, về cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Nhưng Khương Nam Hạc lại không được như vậy, hắn mới bắt đầu luyện đan, sau lưng không có mối lái, cũng không có đường dây, nếu ngày nào đó không thu mua được thảo dược, thì hắn ngay cả đan dược cũng luyện không ra được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện tại hắn lại không kén chọn linh thảo linh dược như vậy.
Những loại có thể gieo trồng, hắn sẽ đem chúng trồng trong phúc điền, linh khí bên trong phúc điền mặc dù hơi mỏng manh, nhưng không gian lại lớn mà.
Sau khi gieo trồng xong linh thảo, ở gốc rễ của chúng, đặt một viên linh thạch, đủ cho chúng hấp thu trọn một năm.
Có những linh thảo linh dược chỉ cần một năm là có thể kết ra hạt giống để tiến hành bồi dưỡng.
Khương Nam Hạc làm ăn cũng không tính là thua thiệt, dù sao hắn cũng là tu giả có tùy thân không gian, đừng nói là ở vương triều phàm tục này, ngay cả trong giới tu hành, phỏng chừng cũng không mấy kẻ có được cơ duyên như hắn.
Cũng ví dụ như hiện tại, Khương Nam Hạc đang đứng trước một người bán hàng rong, phía sau có một đám người, bọn họ đang tụm năm tụm ba xem náo nhiệt.
Người bán hàng rong kia khuôn mặt bình tĩnh, dáng người khôi ngô, mặt có râu quai nón, trông hung thần ác sát, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.
Trước mặt người bán hàng rong bày một ít đồ vật trông cổ xưa đặc thù, còn có mấy quyển sách, mà tu giả đang đỏ mặt tía tai trước mặt người bán hàng rong kia, tuổi tác xem chừng chỉ hai lăm hai sáu, hẳn là kẻ mới vào đời chưa sâu.
Hắn rõ ràng là đã bị lừa gạt, nguyên nhân là hắn cảm thấy người bán hàng rong râu quai nón kia bán một món đồ vật đặc thù, cho nên đã tiêu tốn lượng lớn linh thạch để mua nó về.
Nhưng khi về nhà xem xét một hồi, lại phát hiện món đồ kia chẳng có tác dụng gì, rất phổ thông, thậm chí ngay cả linh khí cũng không có, điều này làm hắn vô cùng tức giận, cho nên tìm tới cửa giằng co với người bán hàng rong kia, thậm chí còn chửi mắng nhau bên đường.
Các tu giả xem náo nhiệt phía sau Khương Nam Hạc đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn và người bán hàng rong, giọng điệu vừa có cảm khái, cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, cảm khái là thật sự năm nào cũng có kẻ mơ mộng hão huyền, vui sướng khi người gặp họa là, kẻ kia sắp gặp xui xẻo rồi.
Khương Nam Hạc cũng cảm thấy như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, thực lực của tu giả mua đồ vật kia chỉ có Luyện Khí tầng bốn, mà thực lực của người râu quai nón kia lại đạt tới Luyện Khí tầng bảy.
Tu giả trẻ tuổi kia rõ ràng là vẫn chưa nhận rõ tình huống, trong phường thị mặc dù quy định không thể động thủ, nhưng cũng phải tùy tình huống.
Tu giả trẻ tuổi kia mắng một hồi, nhưng rồi đột nhiên tỉnh táo lại, rõ ràng hẳn là có người nhắc nhở hắn, hắn sắc mặt khó coi ném mạnh đồ vật trong tay xuống đất, món đồ văng ra ngoài, nảy lên mấy lần trên mặt đất rồi rơi xuống trước đám người đang quan sát.
Tu giả trẻ tuổi sắc mặt khó coi xoay người rời đi, người râu quai nón kia híp mắt lại, nhìn bóng lưng hắn phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Hắn đứng dậy, nhặt món đồ mà tu giả kia ném xuống đất lên, một lần nữa đặt lên sạp hàng trước mặt, tiếp tục bán.
Người xung quanh vây xem, đối với hành vi vô sỉ này của hắn cảm thấy có phần khó tin, nhưng cũng không có ai nói gì thêm.
Khương Nam Hạc xem náo nhiệt một hồi, trong lòng cũng không khỏi hơi xúc động.
Đây thật đúng là nơi nào có người là nơi đó có tranh đấu, phường thị tu giả nói là mọi người đều giao dịch ổn thỏa, nhưng có đôi khi, đằng sau sự ổn thỏa lại là sóng ngầm mãnh liệt.
May mà thực lực hắn đủ mạnh, nhãn lực cũng tốt, sẽ không dễ dàng bị người ta lừa gạt.
Khương Nam Hạc không dám nghĩ, nếu như vào lúc hắn tuổi còn nhỏ, hoặc là lúc linh khí trong cơ thể hắn còn mỏng manh, mà đi tới phường thị này, hắn sẽ bị ức hiếp như thế nào?
Nhưng cũng may là những điều đó hiện tại đều không xảy ra, bây giờ thực lực hắn mạnh, chiến đấu lực cũng cực kỳ cường hãn, hắn tự nhủ cho dù gặp phải tu giả Trúc Cơ Kỳ, cũng có thể đỡ được vài chiêu, chạy trốn khỏi tay bọn họ.
Lại thêm có tiểu dê và tướng quân trợ giúp, đối mặt với tu giả Trúc Cơ Kỳ, hắn cũng không sợ hãi, cho nên hắn tự nhiên là có đủ sức mạnh.
Hắn lắc lắc tay áo mình, tiếp tục đi mua sắm vật tư, ngoại trừ đồ dùng để luyện đan cho chính mình, hắn còn phải mua tài liệu luyện khí dùng cho tướng quân, có điều về phương diện này, Khương Nam Hạc không phải là người trong nghề, phải để hóa thân của thần khuyển tiến hành chọn lựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận