Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 187: Núi bên trong tiểu yêu

Chương 187: Tiểu yêu trong núi
Chiếc diều hình chú dê con đáng yêu bị gió thổi lên bầu trời, càng bay càng cao, sợi dây trong tay Khương Nam Hạc đã căng ra, hắn nhìn chiếc diều trên bầu trời, mặt cười vui vẻ.
Tiểu dê nhìn mà thèm thuồng, sáp lại cũng muốn thả một lát, nhưng Khương Nam Hạc từ chối hắn rất rõ ràng, một con dê, lại không có tay, thả diều kiểu gì chứ?
Nghe Khương Nam Hạc từ chối, tiểu dê bất mãn, nằm lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.
Khương Nam Hạc không còn cách nào, chỉ đành thở phì phì nhét tay cầm buộc dây diều vào miệng tiểu dê, để nó cắn lấy.
Như ý muốn, tiểu dê cắn lấy tay cầm buộc dây diều, ngẩng đầu nhìn chiếc diều bay trên bầu trời, trong lòng chỉ cảm thấy vui sướng.
Gió xuân xung quanh yếu đi một chút, chiếc diều vốn đang bay trên bầu trời cũng hạ thấp xuống một ít.
Việc này làm tiểu dê giật nảy mình, nhưng cũng rất nhanh cảm nhận được niềm vui thích trong đó.
Hắn đứng dậy, vui vẻ chạy mấy bước, thân thể nhảy tưng tưng.
Khương Nam Hạc nhìn mà thấy thót cả tim, tiểu dê thả một lúc, liền hài lòng mãn nguyện đưa tay cầm buộc dây cho Khương Nam Hạc. Khương Nam Hạc ghét bỏ nhận lấy, nhìn nước miếng dê dính trên đó, trong lòng chỉ cảm thấy cạn lời.
Tiểu dê cũng không cảm thấy có gì, nó tiến đến bên mặt Khương Nam Hạc, lè lưỡi liếm liếm Khương Nam Hạc, sau đó tiếp tục nằm xuống ăn cỏ xanh.
Khương Nam Hạc bị nó liếm thì nhún vai, nắm lấy tay cầm bằng gỗ, tiếp tục chơi diều, thả một lúc lại cảm thấy chưa đã, ngẩng đầu nhìn về phía tướng quân, trong mắt có chút mong đợi.
Bị Khương Nam Hạc nhìn chằm chằm không chịu nổi, tướng quân bất đắc dĩ ôm Khương Nam Hạc vào trong lòng mình.
Hắn để Khương Nam Hạc ngồi trên khuỷu tay mình, tự mình mang Khương Nam Hạc bay lên không trung một lúc.
Khương Nam Hạc bay lên trời, tâm trạng vô cùng thoải mái, dây diều theo hắn cùng tướng quân bay lên, càng bay càng cao.
Gió xuân thổi qua người Khương Nam Hạc, làm tóc hắn hơi rối, nhưng Khương Nam Hạc lười biếng không buồn sửa lại.
Nhìn chiếc diều hình tiểu dê bay lượn trái phải trong gió xuân, hắn cảm thấy rất đậm thú vui tự nhiên của trẻ thơ.
Từ khi tiến vào xã hội loài người, tướng quân đã biết thêm rất nhiều phương pháp nuôi dạy trẻ nhỏ, cùng với các loại đồ chơi khác nhau, hắn liền chuẩn bị bù đắp những thứ đó cho Khương Nam Hạc.
Mặc dù Khương Nam Hạc nói không cần, nhưng tướng quân vẫn cố chấp cảm thấy, những điều đó đều là thiệt thòi cho Khương Nam Hạc.
Tướng quân cúi đầu nhìn Khương Nam Hạc đang ngồi ở khuỷu tay mình, khóe miệng cong lên nụ cười vui vẻ, cảm thấy quả đúng là như vậy.
Khi Khương Nam Hạc còn nhỏ cũng không có đồ chơi gì, tuổi còn rất nhỏ đã bắt đầu huấn luyện bản thân, không tu luyện thì cũng là luyện võ, thời gian nghỉ ngơi cũng là đọc sách viết chữ, muốn nói thật sự đã chơi qua món đồ chơi nào, thì đúng là không có, thậm chí thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít.
Đến mùa đông, Khương Nam Hạc sẽ cả ngày ru rú trong phòng không mấy khi động đậy, bộ dạng nhàm chán, khiến tướng quân nhìn mà đau lòng.
Bây giờ hắn xem nhiều phương pháp nuôi dạy trẻ nhỏ của người khác, cùng với những thứ cần dùng đến, mới biết được phương pháp trước kia của mình non nớt đến mức nào.
Khương Nam Hạc trong tay hắn không mất mạng khi còn bé tí, đó đã là thượng thiên phù hộ, cũng đồng thời nói rõ, Khương Nam Hạc vận khí tốt, có thể kiên cường lớn lên, cho nên trong lòng tướng quân, hắn đối với Khương Nam Hạc có nhiều thiệt thòi.
Có lẽ đây là người trong lòng có tình yêu, thường cảm thấy mình có lỗi với người mình quan tâm thì phải.
Đối với sự thay đổi này của hắn, Khương Nam Hạc thấy rõ ràng, nhưng trong cảm nhận của hắn, tướng quân vĩnh viễn là số một, mặc dù hắn cảm thấy tuổi này còn chơi mấy thứ này, rất là ấu trĩ, rốt cuộc bên trong lớp vỏ bọc này cũng không phải là một đứa trẻ đúng nghĩa, nhưng để có thể làm những gánh nặng trong lòng tướng quân vơi đi một ít, hắn tự nhiên là nguyện ý cùng tiểu dê và tướng quân chơi đùa một phen.
Một ít tiểu quỷ từ trong thần miếu đeo trên lưng tiểu dê chui ra, bọn chúng nhìn chiếc diều kia, y y nha nha nói gì đó.
Khương Nam Hạc đang bay trên trời nhìn thấy bọn chúng mới nhớ ra, bọn chúng cũng chưa từng chơi qua, nghĩ ngợi, chuẩn bị lát nữa làm cho bọn chúng một cái, để bọn chúng thay phiên nhau chơi một lát.
Khương Nam Hạc nghĩ vậy, liền định nói với tướng quân một tiếng, để mình xuống dưới, hắn làm cho bọn chúng một cái đơn giản.
Nhưng chưa kịp đợi hắn mở miệng, chiếc diều của họ liền bị một cục đá không biết từ đâu bay tới đập trúng? Chiếc diều vốn làm bằng giấy, trong nháy mắt bị thủng một lỗ, trực tiếp cắm đầu rơi xuống đất.
Khương Nam Hạc xem mà nhíu chặt mày, nhìn về phía hòn đá bay tới, phát hiện kẻ ném đá là một tiểu trư yêu.
Lúc này, tiểu trư yêu kia mặt đầy sợ hãi nhìn chiếc diều rơi từ trên không trung xuống, miệng lẩm bẩm, không biết nói gì.
Khương Nam Hạc thấy chiếc diều tướng quân làm cho mình bị người đánh rơi xuống, trong lòng tự nhiên rất bất mãn, hắn vừa thu dây diều, vừa bảo tướng quân ôm mình xuống.
Tướng quân giơ tay xoa xoa đầu Khương Nam Hạc, mái tóc Khương Nam Hạc ngồi trên khuỷu tay kia của hắn càng thêm rối.
Thu dây diều xong, chiếc diều cũng được Khương Nam Hạc cầm trong tay.
Hắn đứng trên bãi cỏ, nhìn lỗ thủng lớn trên chiếc diều, trong lòng bất mãn càng lúc càng nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tiểu trư yêu kia, giọng điệu tự nhiên có chút nghiêm túc.
"Này, tiểu yêu quái bên kia, sao ngươi lại đánh rơi diều của ta xuống?"
Tiểu trư yêu kia đứng thẳng người lên, chiều cao vẫn chưa tới đầu gối Khương Nam Hạc, có thể nói là rất thấp, trông như một chú heo con.
Làn da trên người nó ngăm đen, có một cái đầu heo, trên người khoác một mảnh vải rách làm quần áo, ngược lại là có hai tay và hai chân, trông rất giống loại tiểu yêu quái mà Khương Nam Hạc từng thấy trên tivi trước kia.
Nếu hắn đoán không sai, tiểu yêu quái có một vài đặc điểm của con người như vậy, hẳn là tiểu yêu quái tu tập Biến Hóa Chi Thuật trong miệng Kim huyện lệnh.
Thường thì một số yêu quái có linh trí hấp thu linh khí, ngưỡng mộ thân thể con người, sẽ tu luyện trước một loại công pháp đặc thù, loại công pháp này có thể khiến trên người bọn chúng có một vài đặc điểm của con người, ví dụ như có thể đứng thẳng như người, có hai chân hai tay, hoặc là có thể mở miệng nói chuyện trước tiên chẳng hạn.
Loại công pháp này cũng không phải là công pháp quá cao thâm, chỗ Hồ Thiên cũng có mấy loại, nhưng Khương Nam Hạc xem qua đều thấy có thiếu sót, nên không để tiểu dê tu luyện, cho nên so với trư yêu trước mặt kia, tiểu dê vẫn duy trì dáng vẻ nguyên hình, chỉ là thân thể trở nên cao lớn hơn.
Tiểu trư yêu bên kia nghe Khương Nam Hạc tra hỏi, thân thể run lên, ánh mắt nhìn về phía Khương Nam Hạc rất e ngại.
Rốt cuộc người này vừa rồi có thể bay trên trời, nó rề rà đi đến bên cạnh Khương Nam Hạc, mặt đầy sợ hãi chỉ vào chiếc diều trong tay hắn.
"Nhóc con loài người, mau vứt con dê biết bay trong tay ngươi đi!
Ta nghe các yêu quái khác nói, những thứ như vậy đều mang theo lời nguyền vô cùng đáng sợ, mau vứt đi, vứt đi, trời ạ, dê biết bay! Thật là kinh khủng."
Nghe lời tiểu trư yêu trước mặt nói, Khương Nam Hạc lập tức cảm giác trên đầu như có vài con quạ đen bay vòng quanh, hắn ngồi xổm xuống nhìn tiểu trư yêu không cao lắm này, trực tiếp cười ra tiếng.
"Ha ha, tiểu trư yêu ngươi sao lại thú vị như vậy? Còn nói trên con diều này có lời nguyền, đây là đồ chơi thôi mà, ngươi không phải là chưa từng chơi qua đấy chứ?"
Nghe Khương Nam Hạc tra hỏi, tiểu trư yêu kia gãi gãi đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn Khương Nam Hạc, hiển nhiên là không biết đồ chơi trong miệng Khương Nam Hạc là gì.
Thấy bộ dạng này của nó, cơn tức vì diều bị đánh rơi của Khương Nam Hạc cũng tiêu tan.
Hắn cần gì phải tính toán với một tiểu yêu quái không có kiến thức gì trong núi chứ? Nghĩ ngợi, Khương Nam Hạc lắc lắc chiếc diều trong tay, bắt đầu giải thích cho tiểu trư yêu quá trình làm ra thứ này và đồ chơi là gì, tiểu trư yêu nghe một hồi, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận