Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 227: Ngoài ý muốn tu giả

Chương 227: Tu giả ngoài ý muốn
Người bị hôn mê kia, sau khi nghỉ ngơi một hồi, liền từ từ tỉnh lại.
Lão đại phu kia đưa tay vuốt râu mình, hài lòng gật đầu, sau đó cúi đầu hạ mắt nhìn về phía Khương Nam Hạc đang đứng bên cạnh.
Tiểu thiếu niên này lúc đó đang cẩn thận dọn dẹp công cụ của mình, xếp chúng nó cực kỳ ngăn nắp vào trong hòm thuốc của mình.
Dường như chú ý tới ánh mắt của lão, thiếu niên ngẩng đầu đối mặt với lão, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt tuấn tú, trông hệt như tiểu tiên đồng trong tranh vậy.
Lão y sư mỉm cười với Khương Nam Hạc, ánh mắt hiền lành, tay vẫn không ngừng vuốt râu.
"Không biết vị tiểu y sư này sư tòng nơi nào? Ta thấy thủ pháp của ngươi cao siêu, không giống như xuất thân vô danh, không biết tục danh của lão sư tiểu y sư có thể cho biết được không?"
Nghe thấy giọng điệu tò mò của lão đại phu này, Khương Nam Hạc thờ ơ lắc đầu.
"Thưa lão đại phu, lão sư của tiểu tử họ Mục, đã dạy tiểu tử y dược lý luận, còn lại phần lớn y thuật là do chính mình mày mò mà ra."
Khương Nam Hạc cười tủm tỉm nói, hắn thấy tình hình bệnh nhân kia đã hoàn toàn tốt lên, trong lòng rất hài lòng.
Hôm nay lại gặp được một triệu chứng thú vị, ghi vào bệnh lịch, kinh nghiệm y thuật của bản thân lại tăng thêm một bậc.
Lão đại phu nghe lời Khương Nam Hạc nói, kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó cười cười với hắn, rồi cõng hòm thuốc lên chuẩn bị rời đi.
Tiểu đại phu tự học thành tài này khí chất bất phàm, y thuật tinh xảo, thật khiến người ta nảy sinh hảo cảm.
Mấy người ngoại bang kia cùng lão đại phu đi lấy thuốc, còn Khương Nam Hạc thì dọn dẹp sạp hàng của mình, hắn cũng chuẩn bị rời đi.
Một người ngoại bang tiến đến bên cạnh Khương Nam Hạc, Khương Nam Hạc nhìn hắn một cái, nhận ra là người vừa rồi gọi mình.
Hắn gật đầu với người kia, nhận lấy cái giỏ người đó đang xách trong tay đặt sang một bên, chuẩn bị lát nữa để tiểu dê mang về.
Người kia nhìn bóng lưng bận rộn của Khương Nam Hạc, gãi gãi đầu, rồi lấy ra ít tiền bạc đưa cho Khương Nam Hạc.
"Cảm tạ tiểu đại phu cứu mạng chi ân, xin ngài nhất định phải nhận lấy số tiền xem bệnh này."
Nhìn tiền bạc đưa tới trước mặt mình, Khương Nam Hạc xua tay từ chối.
"Trên lá cờ của ta có treo chữ chữa bệnh từ thiện mà, đừng làm hỏng thanh danh của ta, mau thu lại đi thôi.
Ta thấy bằng hữu của các ngươi cũng sắp tỉnh rồi, đợi hắn tỉnh, cứ theo lời dặn của lão đại phu, uống thuốc đầy đủ, qua ba năm ngày lại đến y quán tái khám một chút, về cơ bản là không còn vấn đề gì nữa."
Nghe Khương Nam Hạc nhắc nhở, người kia liên tục nói cảm ơn, sau đó liền đi đến bên cạnh người ngoại bang bị bệnh đã mở mắt kia, hỏi thăm tình hình cơ thể của hắn.
Khương Nam Hạc nhìn một lát, thấy hắn quả thực không sao nữa, liền khoác áo mưa lên người tiểu dê, buộc cái giỏ cùng một ít hành lý lên người tiểu dê, xong xuôi liền cầm ô rời đi.
Thân ảnh của Khương Nam Hạc và tiểu dê biến mất trên con đường này, những người vây xem xung quanh lúc nãy cũng đã giải tán.
Một số người rõ ràng không ngờ tới Khương Nam Hạc thật sự biết xem bệnh, huống hồ y thuật còn tốt như vậy, đặc biệt là mấy chủ sạp hàng xung quanh, bọn họ liếc nhìn nhau, trong mắt đều có chút kinh ngạc.
Những người ngoại bang kia tiến đến trước mặt các chủ sạp hàng này, trò chuyện với bọn họ, dò hỏi tình hình của Khương Nam Hạc.
Sau khi biết hắn mỗi ngày đều bày sạp đến trưa, lại tìm hiểu thêm một số tình hình khác, liền dẫn bệnh nhân cùng nhau rời đi.
Khương Nam Hạc hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra sau khi mình rời đi, hắn trở về tiểu viện tử của mình, cùng tiểu dê vào trong phòng, cất đồ đạc cẩn thận.
Lúc này tiểu dê có chút tinh thần, nó lắc lư thân thể, ngẩng đầu nhìn về phía Tướng quân, ra hiệu bảo Tướng quân cho mình vào trong phúc điền.
Nó muốn vào trong phúc điền chạy nhảy, hoạt động thân thể và gân cốt.
Tướng quân vung tay áo lên, tiểu dê liền biến mất không thấy tăm hơi, còn Khương Nam Hạc pha một ấm trà, đi ra hành lang ngoài sân, đặt bàn ghế ra, cùng Tướng quân uống trà, thưởng thức mưa rơi.
Đây là sinh hoạt hằng ngày của bọn họ, Khương Nam Hạc dọn xong sạp hàng rất thích uống một bình trà nóng, ngồi dưới hành lang bằng gỗ này.
Ngồi trên ghế xích đu, trên chiếc bàn nhỏ một bên đặt một cái bếp lò nhỏ đang nấu trà nóng, một bếp lò nhỏ khác bên trên có một tấm lưới sắt.
Trong lò là một ít than củi đang cháy đỏ rực, trên lưới sắt đặt một ít quýt, long nhãn, táo, đậu phộng, hạt dưa các loại, nướng một lát, hương vị rất thơm ngon.
Khương Nam Hạc nằm trên ghế tựa, cầm lấy chén trà, uống một ngụm trà nóng, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần khoan khoái.
Trong sân, mưa tí tách rơi xuống, đập lên hoa cỏ và cây chuối tây trong viện, gột rửa khiến màu sắc của chúng thêm tươi tắn sáng bóng, thật là có một phong vị khác biệt.
Tướng quân cũng uống trà nóng, Khương Nam Hạc cố ý đặt một lư hương trên bàn trà nhỏ, bên trên cắm một nén thanh hương.
Xung quanh hương thơm lan tỏa, Tướng quân cũng xem như tùy thời tiếp nhận sự cung phụng của Khương Nam Hạc, cho nên muốn ăn hoa quả nướng, trái cây hay uống trà nóng các loại, đều trực tiếp cầm lấy.
Nhàn nhã trải qua mấy canh giờ, Khương Nam Hạc chỉ cảm thấy thoải mái đến mức muốn ngủ thiếp đi.
Hắn ngáp một cái, đem quyển sách đang ôm trong lòng đặt lên bàn, ngồi dậy khỏi ghế tựa, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày hắn đều trải qua cuộc sống thần tiên thế này, chỉ cảm thấy cuộc sống vui vẻ tiêu dao, ngày tháng vui không kể xiết. Thấy hắn hài lòng như vậy, Tướng quân cũng rất hài lòng.
Sinh hoạt cần phải tùng thỉ có độ, khoảng thời gian trước Khương Nam Hạc quá mức căng cứng, hiện tại thả lỏng một chút cũng không tệ.
Cho nên chỉ cần Khương Nam Hạc không bỏ bê việc huấn luyện thường ngày, Tướng quân sẽ không nói gì.
Khương Nam Hạc ngủ một lát, thời gian lặng lẽ trôi đến buổi chiều.
Thời gian này, thông thường là lúc Khương Nam Hạc huấn luyện.
Hắn đứng nghiêm chỉnh trong sân, trên người đã thay bộ quần áo chuyên dùng để huấn luyện, bắt đầu buổi tập.
Đánh quyền, luyện thể, chế dược, đây đều là những việc hắn sẽ làm trong khoảng thời gian này.
Đợi đến khi trên người Khương Nam Hạc đổ chút mồ hôi, bộ quần áo huấn luyện cũng bị thấm ướt, buổi huấn luyện hôm nay mới xem như kết thúc.
Tướng quân đã chuẩn bị sẵn cơm canh cho hắn, ăn cơm tối xong, Khương Nam Hạc liền ngồi thiền cho đến khoảng giờ Hợi.
Đến giờ Hợi, Khương Nam Hạc sẽ ngừng đả tọa, sau đó bắt đầu phóng thích pháp thuật của mình.
Hắn sẽ phóng phần lớn pháp thuật trong cơ thể mình ra ngoài, sau đó để Tướng quân mang đi vẩy lên trên phúc điền.
Đợi đến khi linh khí trong cơ thể Khương Nam Hạc tiêu hao chỉ còn lại khoảng 30%, hắn mới dừng lại.
Linh khí trong cơ thể tiêu hao đến mức này, Khương Nam Hạc sẽ dừng lại, tiếp tục hồi phục.
Đợi linh khí trong cơ thể lại lần nữa viên mãn, hắn sẽ ngừng đả tọa, bắt đầu nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi mấy canh giờ thì trời bắt đầu sáng, ngày thứ hai, một ngày mới lại bắt đầu.
Đây chính là sinh hoạt hằng ngày của Khương Nam Hạc, về cơ bản mỗi ngày đều trôi qua một cách có trật tự như vậy, không hề sai lệch.
Khương Nam Hạc cảm thấy rất tốt, nhưng mà, vào ngày thứ hai, sinh hoạt hằng ngày của hắn đã bị phá vỡ.
Khương Nam Hạc nhìn sạp hàng mình đã bày xong, cùng với những người đang đứng cạnh sạp, trên đầu hiện lên mấy dấu hỏi chấm.
Mấy người ngoại bang ngày hôm qua lại tới, hơn nữa còn mang theo một vị khách nhân tương đối đặc thù.
Người kia trong cơ thể có linh khí, là một tu giả, khuôn mặt cũng là người ngoại bang.
Lúc này, hắn đang ngồi ở chỗ của sạp hàng Khương Nam Hạc uống trà, thấy Khương Nam Hạc đi tới, vội vàng đặt chén trà xuống, sau đó đi về phía Khương Nam Hạc.
Trên mặt hắn thoáng nét cười, hẳn không phải đến gây phiền phức gì.
Khương Nam Hạc trong lòng tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng đi tới, chuẩn bị hỏi xem đây là tình huống gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận