Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 387: Diệt khẩu (length: 8124)

Ni cô trở lại phòng, chuẩn bị thay một bộ y phục rồi lấy đồ đạc rời đi.
Nàng bước nhanh vào nội thất, vừa mới chuẩn bị đồ đạc xong, bỗng nhiên cảm thấy một trận lạnh ý, ngay sau đó ngọn đèn tr·ê·n bàn bắt đầu đung đưa.
Ni cô giật mình trong lòng.
Vừa mới cùng Minh Chân sư thái nhắc tới vụ án hơn mười năm trước, đã cảm thấy lạnh cả sống lưng, hiện tại lại còn một mình nàng ở lại, càng thêm sợ hãi, giống như trong bóng đêm có người đang nhìn chằm chằm nàng, tùy thời muốn ra tay với nàng.
Ni cô xoay người, hô một tiếng: "Ai đó?"
Không có ai lên tiếng trả lời, trong phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh, âm thanh "chi chi nha nha" lại lần nữa truyền vào tai ni cô.
Ni cô lấy can đảm đi ra, ánh mắt hướng về phía phát ra động tĩnh nhìn lại.
Cửa sổ mở một khe hở, bị gió thổi qua, khẽ đung đưa.
Ni cô nhẹ nhàng thở ra, đang muốn tiến lên đóng cửa sổ lại, ánh mắt lướt qua, đột nhiên p·h·át hiện tr·ê·n bàn bên cửa sổ có thêm một vật gì đó.
Nếu không phải nàng quá mức khẩn trương, mới vừa liếc mắt một cái đã nên nhìn thấy thứ đó, bởi vì nó thật sự quá mức dễ khiến người ta chú ý.
Đó là một chiếc hộp xá lợi tam thải.
Ni cô ngẩn người tại đó, trong phòng của nàng không có vật như vậy, lúc nàng trở lại, tr·ê·n bàn còn t·r·ố·ng không.
Chiếc hộp xá lợi này giống như đột nhiên hiện ra vậy.
Dưới ánh đèn, hộp xá lợi lưu quang dật thải, dáng vẻ trang nghiêm, nắp hộp hình hoa sen ngửa tầng tầng lớp lớp nở rộ, trong lòng hoa sen phảng phất như có một pho tượng Phật.
Ni cô th·e·o bản năng tiến về phía trước hai bước, muốn x·á·c định hết thảy trước mắt đều là thật.
Hộp xá lợi kia không hề biến m·ấ·t, p·h·ậ·t tượng cũng càng thêm rõ ràng.
Vẻ mặt ni cô trở nên vặn vẹo vì kinh ngạc, những việc nàng từng làm ở Vân Tê Tự lần lượt hiện lên trong đầu nàng.
Chẳng lẽ là p·h·ậ·t Đà hiển linh, muốn tới trừng trị nàng…
Ni cô hoảng sợ nghĩ.
Từng đợt khói xanh từ chung quanh cánh hoa sen bốc lên, giống như mây lành bao quanh hộp xá lợi kia, trong làn sương khói, p·h·ậ·t tượng càng thêm sống động, dường như thật sự có một vị Phật s·ố·n·g đang ngồi xếp bằng tr·ê·n đó.
Đôi mắt ni cô càng mở càng lớn, nàng muốn la lên, lại p·h·át hiện thân thể không còn chút sức lực nào, hồn p·h·ách của nàng dường như đều muốn bị hút vào trong hộp xá lợi kia.
Nghĩ đến đây, hơi thở của nàng cũng trở nên gấp rút, mùi hương hoa sen ngòn ngọt càng thêm tràn ngập trong khoang mũi nàng, thở dốc càng nhanh, thân thể lại càng mềm nhũn, hết thảy trước mắt cũng dần dần mơ hồ đi, thân thể nàng lảo đảo như say rượu, sau đó loạng choạng vài bước liền ngã xuống đất.
Ni cô ngất đi, người tr·ố·n ở ngoài cửa sổ lúc này mới xoay người nhảy vào trong phòng, hắn nín thở, mở nắp hộp xá lợi hình hoa sen ngửa ra, dập tắt nén hương triện bên trong.
Sau đó đi đến trước mặt ni cô, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tẩm t·h·u·ố·c mê, bịt miệng mũi ni cô, bảo đảm nàng sẽ không tỉnh lại giữa đường.
Tiếp đó, hắn đưa người ra ngoài qua đường cửa sổ, đem hộp xá lợi dùng vải bố bọc lại rồi cột lên lưng, lúc này mới lại ra ngoài bằng đường cửa sổ, để đề phòng, hắn mở rộng cửa sổ ra hơn, như vậy hương mê mà hộp xá lợi đốt lên lát nữa sẽ tan hết, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Làm xong tất cả, hắn lúc này mới kéo khăn vải che mặt xuống, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra. Ánh trăng vừa vặn dừng ở tr·ê·n mặt hắn, Thang Hưng cẩn t·h·ậ·n nhìn xung quanh, lần nữa đeo khăn vải lên, nâng ni cô kia đi về phía sau núi của chùa miếu.
Thang Hưng kỳ thật không biết Đại nương t·ử vì sao lại bảo bọn họ nhìn chằm chằm Vân Tê Tự, cho đến khi đêm nay hắn nghe lén được hai ni cô nói chuyện, mới hiểu hai ni cô này tr·ê·n người có liên quan đến v·ụ á·n g·i·ế·t người, không phải người tốt lành gì, hắn đem tin tức truyền ra ngoài chùa, rất nhanh liền nhận được phân phó của Đại nương t·ử.
Tiếp đó, Thang Hưng liền p·h·át hiện, Đại nương t·ử sớm bảo hắn chuẩn bị hộp xá lợi cùng t·h·u·ố·c mê đều có đất dụng võ.
Hơn nữa, dựa th·e·o an bài của Đại nương t·ử, đêm nay tới nơi đây, mới chỉ là bắt đầu.
. . .
Sau khi ni cô rời đi, Minh Chân sư thái lần nữa ngồi tr·ê·n bồ đoàn niệm kinh, nhưng vô luận thế nào cũng không cách nào tĩnh tâm lại được. Biết được ni cô không thể nhanh như vậy trở lại trong chùa, nàng ban đầu không vội, nhưng th·e·o thời gian trôi qua, vẫn không thấy ni cô quay lại, nàng lại càng ngày càng n·ô·n nóng.
Minh Chân sư thái rốt cuộc không nhịn được nữa, quyết định đi tới t·h·iện phòng của ni cô nhìn xem.
Trong chùa tối đen như mực, Minh Chân sư thái cậy vào lá gan lớn mà đi trước, t·h·iện phòng của ni cô cách t·h·iện phòng của nàng một khoảng, thường ngày vẫn không cảm thấy gì, giờ mới p·h·át hiện đi mãi không đến nơi.
Sở dĩ để ni cô ở lại đó, bởi vì nơi này cách không xa một cái hầm, bọn họ giấu những tài vật cung phụng cho giáo phái ở trong đó.
Minh Chân sư thái đang nghĩ ngợi, ánh mắt hướng về phía hầm nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng có một bóng người lướt qua. Minh Chân sư thái hoảng sợ, vội vàng t·r·ố·n sang một bên, đợi đến khi tâm tình bình phục lại một chút, nàng mới ỷ vào lá gan lớn mà nhìn quanh về phía đó.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, nàng rốt cuộc cũng nhìn rõ, trước cửa hầm có hai người, bọn họ đang hợp lực đem tài vật trong hầm ngầm lấy ra ngoài.
Tim của Minh Chân sư thái muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Chỉ có đệ t·ử trong giáo mới biết nơi nào cất giữ tài vật.
Chẳng lẽ, bọn họ là người trong giáo?
Nghĩ đến đây, nàng đã cảm thấy đáng sợ.
Nếu tới lấy đồ, vì sao không nói cho nàng biết, mà phải lén lén lút lút làm việc?
Đương nhiên cũng có thể là có kẻ p·h·ả·n ·b·ộ·i thánh giáo, cấu kết cùng người bên ngoài để lấy tài vật.
Nhưng vì sao lại là vào hôm nay? Xuất hiện sau khi nàng cầu cứu trong giáo?
Th·e·o lý thuyết ni cô mỗi đêm đều sẽ canh giữ tình hình bên này, nhưng ni cô lại không có bất luận động tĩnh gì, chẳng lẽ… Nàng còn chưa trở lại?
Những người đó biết được ni cô không có trong chùa?
Đủ loại nghi vấn khiến Minh Chân sư thái muốn tới nơi ở của ni cô xem một chút, suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn từ bỏ ý định này. Vô luận kẻ lấy đi tài vật là ai, nếu p·h·át hiện ra nàng, chắc chắn sẽ lấy đi tính m·ạ·n·g nàng.
m·ấ·t tài vật còn có thể kiếm lại, m·ạ·n·h thì chỉ có một.
Đặc biệt là trong tình hình không biết thân ph·ậ·n đối phương, vạn nhất ni cô cùng bọn họ cấu kết, nàng đi qua chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?
Nghĩ như vậy, Minh Chân sư thái vụng t·r·ộ·m lui về phía sau, p·h·át hiện người phía sau không đ·u·ổ·i theo, nàng lúc này mới co cẳng chạy như đ·i·ê·n.
Hiện tại nàng chỉ muốn trở lại t·h·iện phòng, yên tĩnh suy nghĩ một chút ngọn nguồn mọi chuyện.
Hết thảy chuyện xảy ra đêm nay, đều không phải ngẫu nhiên.
Minh Chân sư thái mở cửa t·h·iện phòng, đi vào sau lập tức đóng cửa lại; trong bóng đêm, nàng tựa vào tấm cửa thở dốc kịch l·i·ệ·t, một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại.
Không còn k·í·c·h động như ban nãy, nàng rốt cuộc có thể suy nghĩ những điều khác.
Nhưng mà nàng cũng không nghĩ đến những việc vừa nhìn thấy, bởi vì sợ hãi đột nhiên bao phủ lấy toàn thân nàng.
Lúc rời khỏi t·h·iện phòng, nàng không có thổi tắt ngọn đèn tr·ê·n bàn, nhưng hiện tại, nơi ánh mắt chiếu tới lại tối đen như mực.
Có người đã tới t·h·iện phòng của nàng.
Minh Chân sư thái không biết lấy đâu ra sức lực, xoay người định bỏ chạy, nhưng tay mới chạm tới tấm cửa, liền nghe được phía sau truyền đến động tĩnh, ngay sau đó nàng cảm giác được một vật lạnh lẽo đặt tr·ê·n cổ mình.
Vật kia siết chặt, kéo cả người nàng về phía sau, sự việc đột ngột xảy đến khiến nàng không kịp p·h·át ra âm thanh nào, chỉ có thể gắng hết sức giãy giụa.
Th·e·o thời gian mảnh vải quấn quanh càng lâu, Minh Chân sư thái càng thêm không thở n·ổi, đang lúc nàng dần dần m·ấ·t đi sức lực.
Trước mắt xuất hiện một bóng người, ngay sau đó, một thanh âm vang lên: "Là p·h·áp bình đẳng, không có cao thấp, ngươi vì thánh giáo làm việc, Thánh giáo sẽ ghi nhớ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận