Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 354: Gặp gỡ (length: 7898)

Hạ Tử Kiều nghe lời Tạ Thừa Nhượng nói, không có tùy tiện vào nha thự Hình bộ, mà là phân phó người đi hỏi thăm tin tức.
Hai người đứng ở một bên, không đợi đến tiểu tư nhà mình đáp lời, lại nhìn thấy quan viên Đại Lý Tự chạy tới.
Hạ Tử Kiều lộ ra vẻ kinh ngạc.
May mà hắn lúc này không ở trong nha thự, nếu không phụ thân sợ rằng sẽ bị vạch tội, dù sao hắn không có quan chức trong người, lúc này xuất hiện, hiển nhiên là vì chuyện của Hạ gia.
Hạ Tử Kiều nói: "Người Đại Lý Tự đến... Sao... Sao có thể nhanh như vậy?"
Trong nháy mắt này, hắn còn tưởng rằng Đại Lý Tự tới bắt phụ thân, bất quá ngẫm lại lại cảm thấy không đúng; Đại Lý Tự không có khả năng dễ dàng bắt giữ xử lý Hình bộ Thượng thư như vậy.
Cho nên nhất định là vì những quan viên khác.
Tạ Thừa Nhượng âm thầm lắc đầu, cùng với cảm thán là người nào tới nhanh như vậy, chi bằng suy nghĩ một chút, Hạ gia có thể hay không dễ dàng bị người ta nắm thóp như thế, trách không được Hạ thượng thư vẫn luôn không để cho Hạ Tử Kiều hỗ trợ lý công vụ, Hạ Tử Kiều so với đại ca hắn kém quá xa.
Nếu không phải Hạ Đại Lang được điều ra ngoài kinh, chuyện trong nhà Hạ gia cũng không đến lượt Hạ Tử Kiều nhúng tay.
Tạ Thừa Nhượng trầm giọng nói: "Ai là người lùng bắt Quách Hùng và Quách Xuyên?"
"Hình bộ Viên ngoại lang Trịnh Húc," Hạ Tử Kiều nói, "Người này sau khi nhập sĩ vẫn được cha ta quan tâm, ngày thường lui tới với ta không ít, ta mới nghĩ đến việc để hắn đi làm, nào biết sẽ xảy ra chuyện như vậy."
Hạ Tử Kiều oán trách Trịnh Húc làm việc bất lợi.
Tạ Thừa Nhượng thấy Hạ Tử Kiều nghĩ lầm đường, lập tức chỉ điểm: "Không phải lỗi của Trịnh Húc, nếu Trịnh Húc có vấn đề, thì đã gặp chuyện không may ở trên Biện Thủy rồi, sẽ không đợi đến bây giờ."
Hạ Tử Kiều cẩn thận suy nghĩ, xác thật là thế: "Vậy là... Có người nhìn chằm chằm Hạ gia?"
Tạ Thừa Nhượng gật gật đầu: "Trên Biện Thủy là bọn họ sớm bố cục, cố ý để Trịnh Húc thuận lợi bắt người. Trong tay bọn họ tất nhiên có vật chứng, có thể chứng minh huynh đệ nhà họ Quách bị oan uổng."
"Kể từ đó, liền có thể kiểm tra ngược lại Trịnh Húc đám người."
Lý do Trịnh Húc bắt người là vừa vặn gặp thuyền của huynh đệ nhà họ Quách khi tuần tra, nếu không xảy ra chuyện, cái cớ này đủ lấp liếm cho qua.
Nhưng xảy ra chuyện lại khác, Trịnh Húc có lui tới với Hạ gia hay không, ngày đó mang theo bao nhiêu người, trước đó có chuẩn bị hay không? Căn bản không chịu nổi kiểm tra.
Điều này giải thích vì sao Đại Lý Tự sẽ lộ diện vào lúc này.
Trịnh Húc chắc chắn không phải lần đầu xử lý chuyện như vậy, vào Đại Lý Tự, vậy coi như xong, quan viên như hắn, chắc chắn bị kiểm tra rõ ràng.
Tạ Thừa Nhượng nhìn về phía Hạ Tử Kiều: "Ngươi bây giờ nên suy nghĩ một chút, làm sao có thể để Trịnh Húc gánh hết mọi chuyện."
Hạ Tử Kiều hít sâu một hơi: "Thật sự đến mức độ này?"
Vốn sớm nên an bài xong, hiện giờ xảy ra chuyện, vẫn còn ôm vọng tưởng, Hạ Tử Kiều thật là không có điểm nào tốt. Tạ Thừa Nhượng cố gắng giữ cho mình tâm bình khí hòa, hắn khuyên bảo Hạ Tử Kiều: "Nếu có thể thuận lợi giải quyết thì tự nhiên là tốt, nhưng là phải làm dự tính xấu nhất."
"Cho dù có người bắt lấy không bỏ, cũng phải để ngọn lửa này không đốt đến Hạ gia."
Hạ Tử Kiều mím môi: "Trịnh Húc có hai đứa con trai ở nhà, ta có thể đưa chúng đến Trịnh thị trong tộc."
Tạ Thừa Nhượng nói: "Để đảm bảo, hãy nghĩ trăm phương ngàn kế để Trịnh thị trong tộc kiếm một bút tiền bạc trước, sau đó lại đề bạt một con em Trịnh gia, để hắn vào kinh thành đón hai đứa bé kia."
Như vậy là nói cho Trịnh Húc, bộ tộc Trịnh thị tương lai đều nằm trong tay Hạ gia, nếu tương lai hai đứa bé kia có thể đọc sách, liền để bọn chúng ghi danh nghĩa những tộc nhân còn lại của Trịnh thị, có Hạ gia hỗ trợ, bọn họ vẫn có thể thi khoa cử.
Cũng là để áp chế Trịnh Húc, nếu hắn khai ra Hạ gia, Hạ gia tuyệt đối không tha cho bộ tộc Trịnh thị, để Trịnh thị kiếm một bút tiền bạc, tất nhiên không phải tiền sạch sẽ gì, lúc này trở thành nhược điểm của Trịnh thị.
Hạ Tử Kiều gật đầu: "Ta lập tức cho người đưa tin tức cho Trịnh Húc, nói cho hắn biết, đã đi mời tộc nhân của hắn đến Biện Kinh."
Tạ Thừa Nhượng nhìn Hạ Tử Kiều đi làm việc, ánh mắt hắn lóe lên, Hạ gia đang làm những gì, hắn đều rõ ràng, gần đây tranh chấp trên sông Biện không ngừng, Hạ gia nhất định phải củng cố địa vị của mình, đây cũng là điều tất yếu phải làm.
Mua bán trên sông Biện sau này không thể thiếu, tuyệt đối không thể ném đi miếng thịt này.
Nhưng Tạ Thừa Nhượng dành nhiều tinh thần hơn cho các tràng và Đại Danh Phủ Tạ thị, muốn tra hỏi ra càng nhiều tin tức, cho nên không hỏi quá nhiều về cọc chuyện này.
Không ngờ, cố tình lại xảy ra vấn đề.
Hắn và Hạ Tử Kiều nói, không phải bút tích của Vương Yến, bởi vì Vương Yến không có nhiều tinh thần để ứng phó những việc này, Hứa Hoài Nghĩa sẽ xử lý án, nhưng Hứa Hoài Nghĩa không có nhiều tính kế như vậy, không có khả năng nghĩ đến việc thiết lập ván cục trước, rồi lại tra án.
Nhưng những người nhúng tay vào vụ án này, cũng chỉ có những người đó, nhưng trong vô hình lại giống như có cánh tay, đang chỉ điểm những binh sĩ này qua sông.
Mỗi người đều đứng ở vị trí thích hợp nhất, quả thật không thể xoi mói.
Tạ Thừa Nhượng nghĩ mãi hồi lâu, muốn biết rõ là bút tích của ai cũng không khó, chỉ cần chờ huynh đệ nhà họ Quách ra khỏi đại lao, xem bọn họ sau này làm việc cho ai, thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Lợi ích lớn nhất của vụ án này, ngoài đối phó Hạ gia, còn có thể mua chuộc lòng người, biến huynh đệ nhà họ Quách thành nô bộc trung thành và tận tâm, trong tay lại thêm mấy người có thể quên mình phục vụ.
...
Thang Hưng đám người cẩn thận bảo vệ xung quanh xe ngựa.
Sau khi ra khỏi thôn trang, Tạ nương tử không về nhà ngay, mà là đi dạo quanh trong thành, dáng vẻ như nữ quyến mới ra khỏi nội trạch.
Ai có thể ngờ, Đại nương tử ở thôn trang vừa mới trải qua những chuyện kia?
Ngay cả Thang Hưng đến bây giờ còn chưa hoàn hồn, bọn họ theo Đại nương tử ở thôn trang từ đầu đến cuối đã làm những gì? Hắn dường như chỉ cố xem náo nhiệt, đến khi nhìn thấy nha sai xuất hiện ở trong thôn trang thì lại cũng bị hoảng sợ.
Trải nghiệm tim đập thình thịch này... Cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là rất đã nghiền.
Tạ đại nương tử có thể là tâm tình tốt, mua cũng rất tận hứng.
Hỏa kế cửa hàng lại mang mấy tấm vải vóc đặt lên xe ngựa, Thang Hưng liếc mắt nhìn, xe ngựa sắp bị lấp đầy, hắn nghĩ có phải lại đi thuê một chiếc xe kéo đến không, liền nhìn thấy lại có người ôm mấy cái tráp đi tới.
Thang Hưng ban đầu không để ý, quét nhìn lại nhìn thấy, dưới sự che lấp của "hỏa kế" kia, một thân ảnh lắc mình lên xe ngựa.
Nhìn thấy một màn này, Thang Hưng cả người nhất thời cảnh giác, cầm gậy gộc bên hông liền tiến lên bắt người.
Hung ác và lệ khí lập tức xông lên đầu, Thang Hưng cả người vận sức chờ phát động, một cây gậy giơ cao, người vừa leo lên xe kia, lại nửa điểm không thèm để ý, cứ thế thản nhiên ngồi xuống, sau đó hắn thản nhiên ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Thang Hưng cả người sửng sốt đương trường, kinh ngạc nhìn màn xe bị buông xuống, từng chút che khuất thân hình người kia, thẳng đến... Cuối cùng không nhìn thấy nữa.
Thang Hưng chậm rãi hạ gậy gộc xuống, sau đó đưa tay dụi dụi mắt, hắn không nhìn lầm chứ? Người thừa dịp loạn leo lên xe ngựa của Đại nương tử, lại... Lại là lang quân nhà hắn?
Đại nương tử dừng xe ngựa ở phố xá sầm uất, vẫn luôn không hề rời đi, chẳng lẽ là đang chờ lang quân?
Nếu không, lang quân quang minh lỗi lạc, tễ nguyệt gió mát của hắn, sao có thể lên xe ngựa của một nữ quyến? Còn đúng lý hợp tình như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận