Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 148: Ở chung (length: 7881)

Tạ Ngọc Diễm vào sân, liền nghe thấy một trận tiếng tranh cãi.
"Không thể nào làm cao như thế, đốt không tốt sẽ nổ tung mất."
"Cho nên chỗ này, phải làm thành dạng eo thon, theo ta thấy thì không thành vấn đề, có thể thử một lần."
"Một mở miệng liền nói thử, xảy ra chuyện ngươi chịu trách nhiệm à?"
"Trước kia tính sai, bây giờ không dám thử nữa sao? Tất cả đều dùng lò lớn cỡ bàn tay, mỗi ngày có thể luyện được bao nhiêu nước thép?"
"Vậy cũng còn hơn ngươi đốt giữa chừng nổ tung."
"Tới tới tới, ngươi nói ta nghe ra cái đạo lý xem, hôm nay không nói rõ ràng, đừng hòng bước chân ra khỏi cửa này."
Thợ rèn cổ họng đã khàn đặc, hiển nhiên là cãi vã hồi lâu.
"Đại nương tử, lang quân nhà ta ở chỗ kia."
Tang Điển mang theo Tạ Ngọc Diễm đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh, vốn là chỗ dân làng để cọng rơm và bó củi, được sửa sang qua một chút, tạm thời làm nơi xử lý công vụ của ty muối sắt.
Mành vén lên.
Tạ Ngọc Diễm lập tức nhìn thấy Vương Yến ngồi bên trong.
Trước mặt hắn, trên bàn nhỏ chất đống rất nhiều công văn, cho nên khi viết chữ cánh tay đều bị giới hạn, hơn nữa bên cạnh chỉ có một ô cửa sổ nhỏ thông sáng.
Nhìn qua ít nhiều có chút ủy khuất.
Tạ Ngọc Diễm lập tức đi vào, ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh, đưa tay lại gần lò sưởi nhỏ sưởi ấm.
Tang Điển bưng trà nóng, sau đó lui ra ngoài. Tới cửa, hắn lại nhìn vào bên trong một thoáng. Nói thật, hắn chưa từng thấy ai khi ở cùng lang quân lại tùy ý đến vậy.
Đương nhiên trừ Hạ lang quân.
Lang quân nhà hắn và Hạ lang quân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm chung quy bất đồng.
Tạ Ngọc Diễm một đường đi tới, đế giày dính tuyết, ít nhiều thấm ướt chút, nàng dứt khoát nhấc chân về phía trước, để lò lửa hong khô đế giày.
Vương Yến ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Ngọc Diễm mặt mày giãn ra, dường như còn tự tại hơn cả hắn. Nếu không phải từng trải qua núi cao, thì không thể lúc nào cũng thản nhiên như vậy.
"Đại nhân xem rõ ràng chưa?"
Giọng nói thánh thót vang lên, Tạ Ngọc Diễm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Vương Yến, hắn đã nhìn nàng hồi lâu, nàng vẫn luôn không quay đầu nhìn thẳng hắn, cũng là ngầm phỏng đoán hắn.
"Chưa từng."
Giọng nói thản nhiên đáp lại.
Tạ Ngọc Diễm hơi nhíu mày.
Vương Yến nói là "Chưa từng", nghe vào tai lại giống như "Chưa bao giờ có". Phảng phất bọn họ từ trước đã quen biết nhau.
Tạ Ngọc Diễm có thể khẳng định, Vương Yến tuổi trẻ anh khí trước mắt này, không phải là tể phụ đa mưu túc trí mà nàng nhận thức kiếp trước, ánh mắt hai người hoàn toàn khác biệt.
Vương Yến trước mắt bớt đi loại bình tĩnh không hề bận tâm. Dùng lời của Vương Hoài, khi đó tể phụ sớm đã nhìn thấu hết thảy, không có chuyện gì có thể khiến hắn động lòng. Đó là khi trong tộc có người cầu hắn vì đệ tử trải đường, lại phù Vương thị bộ tộc một đoạn, hắn cũng không chịu đáp ứng.
Suy đoán như vậy, Vương Yến rất không có khả năng giống như nàng, từ hậu thế mà đến. Trải qua đều sẽ để lại dấu vết, chỉ cần hắn bộc lộ một chút kỳ quái, nàng liền có thể nhận ra.
Huống chi, kiếp trước Vương Yến cho dù ở trước mắt, cũng không thể nhận biết nàng, nàng và hắn vẻn vẹn gặp nhau vài lần, giữa hai người cũng không có quá nhiều lời nói, bây giờ lại đổi thân phận, dù thế nào Vương Yến cũng không đoán được nàng là ai.
Cho nên. . . Ánh mắt đầy thâm ý và lời nói thử dò xét kia của Vương Yến rốt cuộc là từ đâu mà đến? Tạ Ngọc Diễm nghĩ không ra.
Nàng cũng không mở miệng hỏi.
Bởi vì bản thân đây đã là một ván cờ không có lời giải, nàng sẽ không nói ra lai lịch của mình, cũng sẽ không hỏi ra được tình hình thực tế.
Trừ phi, giữa hai người họ, có một người sẽ trước một bước nhìn rõ toàn cảnh.
"Vậy đại nhân cứ xem từ từ," Tạ Ngọc Diễm nói, "Bất quá. . . Đừng xem lâu quá, miễn cho bị người khác lên án, không hợp cấp bậc lễ nghĩa."
Nàng đang nhắc nhở hắn, thân là người Vương gia, sao có thể nhìn chằm chằm một quả phụ như vậy?
Vương Yến thản nhiên nói: "Nương tử nếu để ý những thứ này, cũng sẽ không cô độc đi vào trong phòng."
Vốn không phải nữ tử bình thường, lại muốn dùng những ước thúc này với hắn, không khỏi là điều không thể.
Dường như nghĩ tới điều gì, khóe môi nàng khẽ cong lên, giống như nàng suy nghĩ về Vương Yến, những trải nghiệm trước kia cũng để lại trên người nàng rất nhiều dấu vết không thể xóa nhòa.
Tạ Ngọc Diễm khẽ gật đầu: "Đại nhân nói không sai, nhưng ở chỗ ta, xưa nay đều là. . . Ta làm được, người khác không làm được."
Khóe miệng phẳng mà thẳng của Vương Yến cũng hơi cong lên, ánh mắt trong trẻo: "Ta nhớ kỹ nương tử mới đến thì cũng từng mượn Hạ Đàn cùng ta che chở."
Tạ Ngọc Diễm nói: "Trước mắt cũng giống như vậy."
Khi đó là mượn, bây giờ là trao đổi, trong tay nắm giữ đồ vật, cũng không cần yếu thế như vậy.
Vương Yến đứng dậy, vòng qua bàn đi về phía Tạ Ngọc Diễm.
Thân ảnh cao lớn dần dần nghiêng về phía nàng, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
Hắn hạ thấp người, đưa tay ra.
Ngón tay thon dài cách nàng rất gần, phảng phất ngay sau đó sẽ nắm lấy chân nàng.
Nàng vẫn không nhúc nhích.
Hắn cuối cùng lại di chuyển lò bùn trên mặt đất.
"Nướng lâu quá, bất tri bất giác sẽ bị bỏng."
Tay hắn buông ra, chân nàng cũng tự nhiên thu lại dưới váy.
Ai cũng không kinh ngạc, ai cũng không lùi bước.
Đều trấn định và bình tĩnh như nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều ánh lên thứ ánh sáng người khác không thể hiểu. Rơi vào trong mắt nhau, ánh sáng quá chói lóa ngược lại càng thêm sâu không thấy đáy.
Nàng dường như chắc chắn hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay.
Hắn cũng biết nàng tuyệt đối sẽ không sợ hãi rụt rè.
Hiểu rõ lẫn nhau một cách khó hiểu, chỉ cần không nói toạc ra, đối phương vĩnh viễn không đoán được nguyên do.
"Chúng ta đi hỏi đại nhân xem, bản vẽ kia là ai họa? Rốt cuộc có thể xây lò luyện sắt cao ba trượng không."
Hai công tượng rốt cuộc cãi nhau đến trước cửa Vương Yến.
Tang Điển ngăn hai người ngoài cửa.
"Đại nhân. . ."
Hai người hiển nhiên đang rất nóng lòng muốn được đáp lại.
Vương Yến không do dự mở miệng: "Bản vẽ là ta vẽ ra."
Nói đến đây, Vương Yến nhìn về phía Tạ Ngọc Diễm: "Liền muốn ba trượng."
Ba trượng là nàng nói.
Vương Yến nói: "Trước kia chưa từng có, nhưng sau này sẽ có."
Ánh mắt hắn dường như đang hỏi nàng, lại dường như chắc chắn lặp lại kết quả.
"Các ngươi chỉ cần thôi diễn, qua ít ngày nữa sẽ có người đến hỗ trợ."
Hai công tượng bị lời này làm cho sửng sốt, đành phải hành lễ đáp ứng.
Các công tượng rời đi, Vương Yến nhìn về phía Tạ Ngọc Diễm: "Có lò cao liền có thể làm nhiều giáp trụ và binh khí, đây là một công lớn, nha thự hẳn là vì nương tử thỉnh công."
Tạ Ngọc Diễm lạnh nhạt: "Thiếp thân chẳng qua là thương nhân, công lao rơi vào trên người không khỏi đáng tiếc."
Vương Yến nói: "Vậy nương tử cảm thấy nên làm thế nào?"
Tạ Ngọc Diễm nhìn về phía công văn trên bàn Vương Yến: "Còn kém một bước."
Vương Yến chờ đợi phần sau của nàng.
Tạ Ngọc Diễm nói tiếp: "Thiên hạ thái bình không bằng 'mất bò mới lo làm chuồng'. Không xảy ra chuyện, liền sẽ không làm lớn chuyện để sửa chữa, có ít người cũng sẽ không bị vấn trách."
"Nếu đã có thanh đao tốt như vậy, vì sao không g·i·ế·t thêm vài người?"
Nếu có người đưa cho nàng thanh đao tốt, nàng nhất định muốn tìm thêm mấy cái cổ để chém.
Vương Yến đến hỏi nàng, nàng chính là đáp án này.
Vương Yến quay trở lại bên bàn, đem thư nhà bỏ vào phong thư, đưa cho Tang Điển ở cửa: "Đưa về nhà trong, liền nói là ý của ta."
Tang Điển nhìn vào trong phòng, từ trước hắn vốn không muốn tiến vào thư phòng của lang quân, lang quân làm việc luôn luôn rất đáng sợ, bây giờ. . . Có Tạ đại nương tử, lại càng đáng sợ hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận