Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 135: Đưa tin (length: 8135)

Vương Yến nhìn về phía lò đất sét trên bàn.
"Thê thất của Tạ Sùng Hải, bị đưa đến Lưu gia."
Hạ Đàn không khỏi kinh ngạc: "Là nữ quyến Lưu gia nhúng tay?"
Vương Yến nói: "Là đích nữ của Lưu tri phủ, Lưu nhị nương."
Còn tưởng rằng Lưu gia và Tạ gia sẽ không còn qua lại, không ngờ nữ quyến bên này lại mở ra một con đường.
Lưu gia chịu nể mặt Tạ gia như vậy, chắc chắn là có chỗ phân phó.
Hạ Đàn nói: "Lưu nhị nương muốn Tạ gia làm gì?"
Nước trong lò đất vừa đun sôi, Vương Yến đưa tay cầm lấy quai ấm rót nước.
Hạ Đàn ánh mắt ngưng lại, có chút hiểu ra: "Lò đất?"
Hắn tựa lưng vào ghế, một lúc lâu sau cười một tiếng: "Ngươi nói đây là trùng hợp, hay là Tạ đại nương tử từ ban đầu đã nhằm vào Lưu gia bố cục?"
Vương Yến lại nhìn về phía công văn trong tay: "Tạ Ngọc Diễm từng nói, nàng sẽ khuấy đục nước Đại Danh Phủ, như vậy ta và ngươi có thể tìm được cơ hội làm việc."
Làm thế nào mới có thể khuấy đục nước? Đương nhiên là thay đổi quy củ và cục diện Đại Danh Phủ.
"Trước kia Đại Danh Phủ có đồ vật gì tốt, đều sẽ đưa đến nhà quan to hiển quý, Lưu phủ xem như một trong số đó."
"Nếu có một ngày, thứ tốt bọn họ không phải là người đầu tiên có được, sẽ thế nào?"
"Vốn không lo lắng, cũng phải để ý vài phần."
"Lưu gia đã như vậy. Tạ Ngọc Diễm từ sớm đã đưa lò đất đến trước mặt Lưu nhị nương, nàng ta chưa chắc đã để ở trong lòng. Hiện tại nàng ta p·h·át hiện ở nhà người khác, mà mình lại hoàn toàn không biết gì về vật này, chỉ cảm thấy không có mặt mũi."
"Ngay cả việc ở Đại Danh Phủ còn không nắm được, sao có thể nói là có địa vị ở Đại Danh Phủ?"
"Lưu nhị nương sai người đến Dương gia, lại bị Tạ Ngọc Diễm đuổi ra ngoài, nàng ta càng không nuốt trôi cục tức này."
"Tạ tiểu nương tử đuổi người Lưu phủ đi?" Hạ Đàn lại không biết việc này, một lát sau hắn liền cười rộ lên, "Đây là việc nàng ta có thể làm ra. Khi còn chưa đứng vững ở Dương gia, đã dám tố cáo Nhị phòng Dương gia và Tạ gia, bây giờ đối đầu với Lưu gia cũng không có gì lạ."
Hạ Đàn nói: "Cho nên hiện tại chuyện này, đã không liên quan đến lò đất, mà là ở danh vọng và địa vị của Lưu gia, ít nhất Lưu nhị nương cho là như vậy."
"Không chỉ Lưu nhị nương nghĩ như vậy," Vương Yến nói, "Ở Đại Danh Phủ muốn làm gì thì làm lâu như vậy, cho dù một chuyện nhỏ không vừa ý, cũng biến thành khó có thể chịu đựng, rất nhiều nhà cao cửa rộng đều như thế."
"Ức h·i·ế·p dân chúng, lấy c·ô·ng làm tư đều biến thành chuyện thường."
"Nhân sinh không như ý sự, Thập Thường bát cửu (1). Bọn họ càng muốn mọi chuyện vừa ý, ít nhất ở nơi bọn họ có thể với tới, không được có người và đạo lý trái ý bọn họ."
(1) Thập Thường bát cửu: Tức "mười phần thì có đến tám chín phần". Ý nói sự việc không như ý là chuyện thường tình, chiếm phần lớn trong cuộc sống.
Hiện tại Tạ Ngọc Diễm xem như "ăn miếng t·r·ả miếng", ép bọn họ một đầu, thẳng thắn nói đạo lý của nàng.
Vương Yến nghĩ đến đây không nhịn được cười một tiếng, nếu không phải từng ở địa vị cao, làm sao có được phong thái như vậy? Cũng sẽ không hiểu rõ những người này như thế.
Nói xong, Vương Yến lại cầm tờ giấy trong tay lên xem.
"Ngươi đang bận cái gì?"
Vương Yến nói: "Sai người ty muối sắt chế than đá thành than cốc, cùng với phương pháp luyện sắt bằng lò cao, mùng một tết xong liền trình lên triều đình."
Hạ Đàn nói: "Sao lại vội vàng như vậy? Ngươi như vậy... Ty muối sắt e rằng ngày Nguyên Đán (2) cũng không qua được."
(2) Nguyên Đán: ở đây chỉ ngày mùng một Tết Nguyên Đán, ngày đầu tiên của năm mới Âm lịch.
Vương Yến vẫn cảm thấy chưa đủ: "Tốt nhất sớm chế tạo ra một nhóm binh khí, cùng nhau đưa vào kinh thành."
Làm quá chậm, e rằng sẽ bị người ta ghét bỏ.
Hắn không t·i·ệ·n ra mặt, chỉ có thể dựa vào thế của triều đình, mượn thế càng nhiều, con thuyền của bọn họ càng được vững vàng, cho dù gặp phải sóng gió lớn hơn nữa cũng không bị lật đổ.
Hạ Đàn rời đi rồi, Vương Yến vẫn nhìn tờ giấy trong tay, sau khi xem qua lò luyện sắt ở Tam Hà thôn, hắn sai thợ vẽ mẫu, cố gắng làm lò luyện sắt cao hơn, lớn hơn. Thế nhưng bản vẽ vẽ mấy lần đều cảm thấy không tốt.
Đang suy nghĩ, phía sau trên cửa sổ truyền đến tiếng va chạm.
Từ khi ly nô chạy đến Dương gia, Vương Yến không còn nghe thấy động tĩnh như vậy nữa.
Vương Yến nhìn sang, ngoài cửa sổ quả nhiên có một bóng dáng lông xù.
Vốn không muốn để ý...
Đã chạy ra ngoài, sao còn có thể nghĩ đến việc trở về? Mấy năm nay hắn đối xử với nó quá tốt, khiến nó không nhận chủ nữa.
Nếu có nhà khác, cũng không cần tìm đến hắn nữa.
Vương Yến nghĩ như vậy, cửa sổ truyền đến tiếng "meo" một tiếng, bất quá rất nhanh liền bị tiếng gió át đi.
Vương Yến vẫn không nhúc nhích.
Tang Điển canh giữ ở trong viện nhìn ly nô bị nhốt ngoài cửa sổ, cố ý cười nhạo: "Nhìn xem, ta đã nói rồi, ngươi chạy đi liền không về được a?"
"Đợi một lát nữa ta đi bắt một con ly nô khác, để nó dùng bát của ngươi, ngủ ổ của ngươi, còn ăn cả thịt của ngươi làm."
Tang Điển nhìn bộ lông của ly nô bị gió thổi bay tứ tán, tiếp tục nhỏ giọng than thở: "Hay là ngươi lại kêu hai tiếng, thề với trời sau này không bỏ trốn nữa, ta sẽ cầu xin lang quân..."
Tang Điển còn chưa nói hết, đã thấy cửa sổ hé mở, ly nô cố ý nhìn hắn một cái, sau đó luồn qua khe hở chui vào trong phòng.
Tang Điển không khỏi thở dài, người bên ngoài đều nói lang quân bất cận nhân tình (3), nào biết lang quân nhà hắn kỳ thực tâm so với ai đều mềm. Cho dù nó vô lương tâm bỏ chạy, lang quân vẫn còn nhớ làm thịt khô cho nó, nuông chiều như vậy... Nó còn không phải muốn chạy là chạy sao?
(3) Bất cận nhân tình: Không gần gũi, không quan tâm đến tình cảm, cảm xúc của người khác; lạnh lùng, vô tình.
Nếu là người khác, nhất định phải xích nó lại.
Trong phòng.
Ly nô nhảy lên bàn, dùng cái đầu to lông xù cọ vào cổ tay áo Vương Yến. Móng vuốt ở trên công văn của hắn, lưu lại một vết mờ mờ.
Dấu móng vuốt quen thuộc này...
Thoáng một cái đã qua mấy năm, cũng bởi vì cái này, không biết đã hỏng bao nhiêu bút mực của hắn.
Vương Yến đưa tay sờ mũi ly nô lạnh lẽo, sau đó liếc nhìn cái bụng căng phồng của nó.
"Ăn no rồi, trở về làm cái gì?"
Ly nô kêu một tiếng, chui vào trong lòng Vương Yến, nhảy lên đùi hắn.
Một người một mèo, cứ như vậy bầu bạn, tất cả phảng phất như trước kia.
Không biết qua bao lâu, chân Vương Yến cũng bắt đầu ấm lên thì ly nô lười biếng duỗi lưng, lại đứng lên, ngẩng đầu dùng đôi mắt mèo to tròn nhìn Vương Yến, sau đó nó vươn ra một cái móng vuốt, chạm vào cánh tay hắn, dường như đang trấn an, lại như đang thúc giục.
"Làm gì?" Vương Yến thấp giọng nói, "Chẳng lẽ là còn muốn ta đưa ngươi trở về?"
Ly nô kêu một tiếng.
Vương Yến rũ mắt, luôn cảm thấy ly nô béo lên một vòng, lông cũng bóng mượt hơn rất nhiều, có thể thấy được ở bên người nàng nó vui vẻ đến thế nào.
"Ta nói sai ngươi rồi," Vương Yến nói, "Ngươi không phải là không nhận chủ."
Không phải không nhận, mà là trong lòng chỉ có mình nàng, cho dù qua nhiều năm như vậy, tìm được nàng, vẫn phải trở về bên cạnh nàng.
"Còn nhớ rõ nàng đã bỏ lại ngươi thế nào không?" Vương Yến nói, "Chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi."
Ly nô nhắm mắt lại, phảng phất đã ngủ rồi.
Vương Yến không khỏi bật cười, hắn cũng thấy lạ, lại ở sau lưng cùng một con mèo nói xấu Tạ Ngọc Diễm.
Ly nô nhìn nhìn ngoài cửa sổ, ngáp một cái, sau đó lại nhìn Vương Yến.
Vương Yến hiểu ý, ly nô đây là vội vàng muốn trở về Dương gia.
"Đến một chuyến dù sao cũng phải mang một ít gì đó," Vương Yến nói, "Ngươi dứt khoát giúp ta đưa một thứ cho nàng."
Đẩy cửa sổ ra, Vương Yến nhìn bóng lưng ly nô rời đi, ly nô cẩn thận từng bước, hướng hắn kêu một tiếng, phảng phất muốn hắn đi theo.
Lúc này không giống ngày xưa.
Trước kia chúng ta bầu bạn, trong nhà chỗ nào cũng đi được.
Hiện giờ khác rồi, ngươi có thể đi, nhưng ta không thể đi.
...
Vĩnh An Phường, Dương gia.
Tạ Ngọc Diễm ngồi ở nhà chính, bên cạnh là Vu mụ mụ, Dương thị, Trình Kỳ.
Tạ Ngọc Diễm phân phó Trình Kỳ: "Nói với Thất gia, giống như mua mỏ than, mỏ đồng, đi thu mua những hầm lò phụ cận, không muốn bán hầm lò, có thể cho chúng ta thuê, giá cả dễ thương lượng."
Trình Kỳ biết được Tạ đại nương tử lại đang tính kế Tạ gia, thế nhưng thủ đoạn đã dùng qua một lần, lại dùng lần nữa, Tạ gia còn có thể bị lừa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận