Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 324: Tỉnh ngộ (length: 8499)

Quách Hùng nhất thời lấy lại tinh thần, bất quá nhìn đến bộ dáng Dương Tiểu Sơn lạnh nhạt, lại cảm thấy lời hắn nói, dường như không phải cố ý nói ra.
Quách Hùng thử dò xét: "Đại nương tử nhà ngươi rất lợi hại."
"Đó là tự nhiên," Dương Tiểu Sơn cười nói, "Đại nương tử vào đến trong tộc chúng ta, dùng mấy ngày công phu, liền tiếp quản việc bếp núc."
Quách Hùng mở to hai mắt, vừa kinh ngạc lại có chút không tin: "Cái này. . . Là thật? Các ngươi có bao nhiêu tộc nhân?"
Dương Tiểu Sơn nói: "Trực hệ, chi thứ đều tính cả mấy trăm người là có."
Quách Hùng càng thấy Dương Tiểu Sơn nói quá mức.
Dương Tiểu Sơn nhất thời có cảm xúc: "Ngươi làm sao còn không tin? Ta lừa ngươi làm gì?" Dương Tiểu Sơn liền đơn giản kể lại chuyện Tạ Ngọc Diễm trừng trị Nhị phòng như thế nào.
"Chứng cớ vô cùng xác thực, người như vậy còn có thể chưởng sự? Dĩ nhiên là bị Đại nương tử bắt được. Đại nương tử có uy tín, làm việc lại công chính, không bắt nạt tộc nhân hệ thứ, trước hết tin phục Đại nương tử chính là chúng ta những người này."
Tuy rằng khiến người rất khó tin, nhưng Dương Tiểu Sơn nói nhân quả rõ ràng, khiến Quách Hùng không thể không thừa nhận, đây cũng là thật sự.
"Sau đó thì sao?" Quách Hùng hứng thú.
Dương Tiểu Sơn nói: "Đại nương tử mang theo chúng ta buôn bán."
Quách Hùng không khỏi hỏi: "Làm mua bán gì?"
Dương Tiểu Sơn uống một ngụm nước thấm giọng nói: "Cái này vẫn không thể nói, tóm lại là mua bán rất tốt."
Đột nhiên không chịu nói, trong lòng Quách Hùng dấy lên một ít nghi hoặc, bất quá thử nghĩ lại, có chút mua bán muốn chiếm trước tiên cơ, không thể để người khác biết trước.
Dương Tiểu Sơn cũng không để ý Quách Hùng suy nghĩ như thế nào, chỉ là nói: "Đại nương tử nhà ta mua bán, thu lợi không được vượt quá ba thành, hơn nữa tiền công cho thuê công nhân vẫn không thể thấp hơn 100 văn."
"Trước kia trong thành chúng ta chưa bao giờ có mua bán như vậy, chính là bị Đại nương tử nhà ta làm được. Thương nhân trong thành muốn làm khó Đại nương tử, còn mướn người nhàn rỗi canh chừng, không cho người đi cửa hàng chúng ta mua đồ."
Quách Hùng nói: "Vậy. . . Đại nương tử nhà ngươi làm thế nào?"
Dương Tiểu Sơn cười nói: "Đại nương tử trước đó mời kiện tụng, lại để cho người trong nhà nhìn thẳng những người nhàn rỗi kia, chờ bọn hắn làm ác, bắt bọn chúng lại, sau đó xoay đưa đi quan phủ, lại từ kiện tụng viết tụng hình, cáo trạng bọn họ."
"Đại nương tử còn nói, có thể để cho rất nhiều người đều kiếm tiền mua bán, không có lý nào không làm tiếp được. Đây là những người đó ngăn cũng ngăn không được."
"Tóm lại, ngươi muốn buôn bán, đặc biệt là làm đại mua bán, nhất định phải quang minh chính đại đi làm, trong lòng không thể có nửa điểm may mắn."
"Trước mắt triều đình chính lệnh, đối với thương gia đặc biệt có lợi, tỷ như cái Biện Thủy này của ngươi, trước kia chỉ cho phép thuyền chở hàng của triều đình, hiện tại cũng cho phép dân gian có thuyền tới đi, đối với thuế phú thuyền tư cũng là vừa giảm lại hạ, không phải là vì để cho càng nhiều người có thể ở trên nước buôn bán sao?"
Quách Hùng không nghĩ tới Dương Tiểu Sơn mới đến không lâu, liền nhìn thấu những thứ này.
Quách Hùng nói: "Đây là Đại nương tử nhà ngươi nói?"
Dương Tiểu Sơn gật đầu: "Đại nương tử còn nói, mua bán này tương lai nhất định có thể làm tốt, nếu không phải hiện tại chúng ta không có nhân thủ có thể chống thuyền, Đại nương tử nhà ta cũng sẽ mua thuyền."
Quách Hùng thở dài; "Cũng không dễ dàng như vậy."
"Tự nhiên," Dương Tiểu Sơn nói, "Vô luận chuyện gì đều là bắt đầu khó. Triều đình ra chính lệnh trước, cũng không biết đến cùng sẽ biến thành bộ dáng gì."
Quách Hùng rót rượu cho Dương Tiểu Sơn, đây là hắn mang đến, Dương Tiểu Sơn rõ ràng tửu lực yếu, hai má bắt đầu đỏ lên, ánh mắt cũng thoáng có chút tan rã.
Nếu không phải uống rượu này, Dương Tiểu Sơn cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
"Chỉ cần có thể kiên trì, tất nhiên có kết quả tốt," Dương Tiểu Sơn nói xong vỗ vai Quách Hùng, "Bất quá, cũng phải đề phòng."
Quách Hùng nói: "Nói thế nào?"
Dương Tiểu Sơn trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: "Trước kia Biện Thủy thượng đều là những người nào? Đột nhiên có người đến chia một chén súp, bọn họ có thể vui vẻ? Nhất định nghĩ biện pháp tìm các ngươi gây phiền phức, cái này không phải giống Đại nương tử nhà chúng ta buôn bán khi đó sao?"
"Người ngoài ngược lại dễ đối phó, cẩn thận một chút, đừng để bọn họ tìm được cơ hội hãm hại. Nhà mình xảy ra chuyện không may mới chính thức đáng sợ."
Quách Hùng nói: "Đại nương tử nhà ngươi gặp qua loại sự tình này?"
"Sao lại không có?" Dương Tiểu Sơn hạ giọng, "Có người đem đồ vật đáng lẽ phải nộp lên triều đình, cố ý để vào trong mua bán nhà chúng ta, vu hãm chúng ta giấu kín không báo."
"Vẫn là Đại nương tử sớm phát hiện, ngược lại đem những người đó đưa đến nha môn."
Trong lòng Quách Hùng giật mình.
"Những người đó quen dùng những kỹ xảo này, lén lút làm mấy chuyện đó, cuối cùng lại tới 'nhân tang cùng hoạch', đến lúc đó ngươi có thể không ở giải oan."
Quách Hùng nhìn Dương Tiểu Sơn chăm chú, giờ phút này hắn có năm, sáu phần hoài nghi người trước mắt chính là tới nhắc nhở hắn.
Nếu đây là thật, chuyện bọn họ buôn bán hương liệu đã bị người nhìn thấu kỳ quái.
Người ngoài đều biết, còn có thể tính là bí mật? Ở trong đáy lòng vận chuyển hương liệu làm sao có thể bình yên vô sự?
Vốn Quách Hùng còn muốn theo Nhị đệ, đã giúp Nhị đệ mạo hiểm làm một lần, cứu ra Phùng nhị nương xong, quyết sẽ không chạm lại. Hiện tại giống như trên đầu nổ một tiếng sét, triệt để khiến hắn thanh tỉnh.
Hắn có bản lãnh gì làm việc này?
Mua bán kiếm tiền như vậy, lại có thể dừng ở trên người mấy kẻ không quyền không thế bọn họ?
Con đường tốt nhất của bọn họ là làm việc trong pháp luật triều đình. Mấy hào cường phú thân vốn đang tìm không thấy cớ trừng phạt bọn họ, bây giờ bọn hắn muốn tự mình dâng lên cửa, còn muốn toàn thân trở ra?
Trên người Quách Hùng nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Hắn tưởng là dùng rượu moi móc người khác, kỳ thật từ lúc bắt đầu đã bị người ta nhìn thấu.
Trong lòng Quách Hùng đối với Dương Tiểu Sơn có chút cảm kích, nói chuyện cũng càng thêm khách khí.
"Đại nương tử nhà ngươi nói không sai," Quách Hùng nói, "Liền phải làm việc thật tốt, không thể làm những chuyện trái pháp luật."
Người bình thường có thể dựa vào chính là pháp luật, thật không có quản thúc, bọn họ làm sao có thể kiếm được nửa điểm tiền bạc? Lợi ích còn không đều là của những người có quyền thế?
Dương Tiểu Sơn lau miệng nói: "Ăn uống no đủ, ta cũng nên trở về, ở nhà còn có rất nhiều chuyện chưa làm."
Quách Hùng cũng không giữ Dương Tiểu Sơn lại, hắn phải trả tiền bạc, Dương Tiểu Sơn lại chia một nửa, còn nói: "Hôm nay là chúng ta cùng ăn cơm, ta sao có thể dùng tiền bạc của ngươi? Ngày sau ngươi lại mời ta không muộn."
Cùng Dương Tiểu Sơn tách ra, Quách Hùng vội vã trở về, chỉ sợ Quách Xuyên đã gạt hắn cầm hương liệu.
Đi một mạch, tìm đến Quách Xuyên, phát hiện Quách Xuyên đang cùng mấy người chèo thuyền nói chuyện, vài người vốn thần tình kích động, nhìn thấy hắn sau vội vàng ngậm miệng.
Phái người chèo thuyền ra ngoài, Quách Hùng cũng không lập tức giáo huấn Quách Xuyên, hắn biết có chút lời nói cũng là vô dụng, hắn chỉ tạm thời trấn an nói: "Ta trước tìm hiểu tin tức, xác định không có người nhìn chằm chằm chúng ta, chúng ta lại đi làm."
Trên mặt Quách Xuyên quả nhiên lộ ra tươi cười: "Đại ca, ngươi đây là đáp ứng?"
Quách Hùng gật gật đầu: "Dựa vào chính ngươi có thể vận bao nhiêu? Dứt khoát liền đi một chuyến, cũng bớt nguy hiểm."
Quách Xuyên nói liên tục: "Ta chính là ý này, Đại ca rốt cuộc hiểu rõ."
"Bất quá," Quách Hùng nói, "Những thương nhân bán hương liệu kia không phải đã rời khỏi Biện Kinh sao? Lại tìm bọn họ chỉ sợ không dễ dàng."
"Đơn giản," Quách Xuyên nói, "Ta đi tìm là được."
Quách Hùng nhìn Quách Xuyên: "Ngươi biết bọn họ ở nơi nào?"
Vẻ mặt Quách Xuyên bị kiềm hãm, lập tức che lấp: "Không biết, nhưng hỏi thăm một chút cũng liền rõ ràng."
Quách Hùng lên tiếng trả lời: "Cứ như vậy."
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Nhị đệ, trong lòng Quách Hùng một mảnh lạnh lẽo, nếu thật sự tra ra có người làm cục, hắn liền nên đến cửa cám ơn vị Đại nương tử kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận