Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 103: Còn mệnh (length: 8306)

Dương Tông Đạo thốt ra lời này, đã chạm trúng tâm tư của rất nhiều người.
Người trong tộc Dương thị sôi nổi lên tiếng.
"Thôn Tam Hà đi nhiều nha sai như vậy, vì sao không nói với chúng ta?"
"Hôm nay ta đến sớm hỏi thăm mới hiểu, dưới mảnh đất kia có mỏ đồng thạch, chỉ cần xác nhận, triều đình liền sẽ thu hồi toàn bộ thôn Tam Hà."
"Tam phòng tốn bao nhiêu tiền bạc mua đất? Số tiền kia chẳng phải là mất trắng sao?"
"Cũng không chỉ có tiền mua mảnh đất này, Tạ đại nương t·ử còn ký văn thư với những người làm thuê kia, ít nhất phải dùng người ta hai năm, hai năm đó, một ngày 100 văn."
"Tổng cộng có ba bốn mươi người làm thuê? Một ngày chính là 4000 văn, chậc chậc, nếu không lấy tiền ra, liền muốn lỗ hết vốn."
"Lúc ấy ta đã nói, không nên sớm thuê những người kia như vậy, đợi đến sau vụ xuân canh cũng không muộn, Đại nương t·ử khư khư cố chấp, khoản tiền này không nên tính lên đầu chúng ta."
"Đúng vậy... Ngày đó ta cũng khuyên, ta cũng không đồng ý."
"Đúng, chúng ta đều không đồng ý."
"Gọi Đại nương t·ử đến đây."
"Các vị đồng tộc về trước đi, " một lang phụ thấp giọng nói, "Hôm nay Đại nương t·ử thật sự có việc, chờ hôm nay qua, hết thảy liền đều tốt đẹp."
Lang phụ vừa dứt lời, liền bị tộc nhân bên cạnh quát lớn: "Ngươi là cái thá gì, một người vợ bàng chi, cũng dám nói chuyện với tộc nhân ruột t·h·ị·t như vậy?"
"Nếu không phải bộ tộc Dương thị thu lưu các ngươi, các ngươi đã sớm c·h·ế·t đói."
"Sớm biết ngươi là loại 'ăn cây táo, rào cây sung' như vậy, năm đó liền không nên cứu các ngươi."
Lang phụ bị chửi đến mặt đỏ lên, muốn phản bác, lại không biết nên nói cái gì.
"Là ngươi cứu người?"
Một câu hỏi từ ngoài phòng truyền đến, mọi người t·h·e·o tiếng nhìn lại, sau đó sôi nổi tránh ra một lối đi.
Tạ Ngọc Diễm dẫn theo Trương thị bước vào trong phòng, ánh mắt nàng đ·ả·o qua, dừng ở trên người một tộc nhân trong đó, ánh mắt trong suốt nhất thời trở nên sắc bén.
Tộc nhân không tự chủ được mở miệng: "Không... Không... Là ta."
Tạ Ngọc Diễm khẽ nhếch khóe miệng, rõ ràng lộ ra một nụ cười, lại lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi: "Ngay cả m·ệ·n·h của ngươi cũng là người khác cứu."
Thanh âm không cao, ngữ điệu nghe vào tai đều lộ ra vẻ quá mức bình thường, nhưng chính là kiểu không chút r·u·ng động nà·y, mang t·h·e·o một cỗ uy áp, làm cho tất cả mọi người đều vô thức lạnh cả s·ố·n·g lưng.
"Là Tam phòng Dương thị mang th·e·o các ngươi tránh thoát t·h·i·ê·n tai, trở về quê cũ, lại được sống những ngày thái bình."
"Chịu ơn của người, không thể quên báo đáp. Các ngươi đã báo đáp ân tình của Tam phòng chưa?"
Trong phòng yên lặng như tờ.
Trương thị n·g·ự·c như bị vật gì chặn lại, nước mắt nóng hổi đọng quanh ánh mắt, nàng siết chặc tấm khăn, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.
Dương Tông Đạo hoàn hồn trước tiên, liếc nhìn trưởng t·ử Dương Minh Lập bên cạnh.
Dương Minh Lập hít sâu một hơi rồi nói: "Lời này không đúng, mang th·e·o mọi người chạy nạn là Tam phòng không sai, nhưng có thể thuận lợi trở về Đại Danh Phủ, là dùng tính m·ạ·n·h của hơn hai mươi tộc nhân đổi lấy."
"Hiện tại bài vị của những người kia còn đặt tại trong từ đường."
"Cha ta vì tiết kiệm lương thực cho tộc, ngã xuống liền không tỉnh lại nữa."
"Còn có Nhị thúc ta, vì che chở chút nước, bị mấy tên lưu dân c·h·é·m g·i·ế·t."
"Vừa tỉnh giấc, nương ta và đệ đệ đã không thấy tăm hơi, không biết là bị lưu dân khác k·é·o đi, hay bị dã thú tha."
"Mẹ chồng ta kia, sợ làm chậm trễ hành trình của mọi người, dùng dây lưng treo cổ t·ự t·ử tr·ê·n cây."
"Hơn hai mươi m·ạ·n·g người đó, há có thể quên như vậy?"
Trương thị cả người r·u·n rẩy kịch l·i·ệ·t, mỗi lần nhắc đến chuyện nạn châu chấu năm đó, người trong tộc đều sẽ nói những điều này, còn đẩy mấy thân nhân đã c·h·ế·t của tộc nhân lên trước, trong mắt những người kia tràn đầy h·ậ·n ý, giống như Tam phòng bọn họ mới là đầu sỏ gây nên.
Hiện tại những người này lại cùng nhau nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Diễm.
Trương thị là người có tính tình mềm mỏng, thường ngày cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, giờ phút này, nàng tiến lên vài bước, chắn trước mặt Tạ Ngọc Diễm.
"Con dâu Lục ca... Không biết... Những chuyện này, " Trương thị nhìn mọi người, "Các ngươi... Tức giận... Liền trút giận lên ta."
Thanh âm Trương thị r·u·n r·u·n, người cũng còng xuống, nhưng hai tay nàng nắm c·h·ặ·t, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Tạ Ngọc Diễm nhìn bóng lưng Trương thị, nhìn dáng vẻ nàng không k·h·ố·n·g chế được cả người r·u·n rẩy, trái tim c·ứ·n·g rắn của nàng, bỗng nhiên bị lay động một chút.
Rõ ràng lần này lực rất nhỏ, lại làm cho nàng cảm giác được rất rõ ràng.
Tạ Ngọc Diễm một tay k·é·o lại Trương thị, một tay khác k·é·o lại Dương Khâm đang muốn xông lên.
Dương Khâm tuổi nhỏ giống như một con báo nhỏ, khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ h·u·n·g· ·á·c, vốn hắn còn có thể tỉnh táo đứng ở bên người a tẩu, hắn biết a tẩu có cách ứng phó những người này, nhưng khi nhìn thấy mẫu thân r·u·n rẩy bước lên thì hắn liền quên hết mọi thứ, chỉ muốn xông lên trước, nếu tộc nhân dám đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, hắn liền liều m·ạ·n·g với bọn họ.
Ngay khi hai người bị Tạ Ngọc Diễm giữ c·h·ặ·t, một đám người từ ngoài phòng đi vào, cầm đầu chính là Dương thị và các lang phụ có liên quan.
Các lang phụ đứng vây quanh Tạ Ngọc Diễm, ngay sau đó lại có mấy hán t·ử bước vào phòng, mặt bọn họ trầm xuống, trong tay nắm c·h·ặ·t c·ô·n bổng, mắt nhìn chằm chằm về phía những tộc nhân gây chuyện.
Biến hóa trước mắt, khiến Trương thị hoàn hồn, lúc này nàng mới nhớ tới, Tam phòng bọn họ đã không còn như trước, Tạ Ngọc Diễm càng không phải là nàng yếu đuối bất lực.
"Ta cảm thấy, nên đổi một cách nói khác."
Tạ Ngọc Diễm nhìn về phía Dương Tông Đạo: "Sau nạn châu chấu ở Đại Danh Phủ, triều đình từng p·h·át ngân lượng trợ cấp, đưa lưu dân chạy nạn trở về nhà. Khi xuân canh trong thành thống kê lại dân số, công báo của triều đình viết rất rõ ràng, sau đại tai, người c·h·ế·t chiếm năm sáu phần mười."
"Tính theo số lượng của triều đình, bộ tộc Dương thị 307 người, nên c·h·ế·t 184 người."
"Dương thị Tam phòng mang th·e·o tộc nhân đi xa chạy nạn, lại mang về 283 người, hành động này đã cứu chín thành tộc nhân."
"Nếu ai còn cảm thấy Tam phòng có lỗi, không tưởng nhớ ân tình của Tam phòng, " Tạ Ngọc Diễm hơi trầm giọng, "Vậy thì c·h·ế·t đủ 184 người, rồi đến đây nói lý lẽ với Tam phòng."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tạ Ngọc Diễm hơi nh·e·o mắt: "Tr·ê·n đường chạy nạn c·h·ế·t hai mươi bốn người, hiện tại ai tới làm người thứ 25?"
"Ngươi..." Tạ Ngọc Diễm nhìn về phía tộc nhân vừa nói chuyện trước đó.
Sau đó lại chuyển ánh mắt dừng ở trên người Dương Minh Lập: "Hay là ngươi?"
Tất cả mọi người im lặng, hai người bị điểm danh cùng lùi về phía sau một bước.
Tạ Ngọc Diễm lạnh giọng: "Ta cũng không muốn để người trong tộc lúc nào cũng phải nhớ đến ân tình của Tam phòng, thật sự là có chút không c·ô·ng bằng, nhân ngày tốt hôm nay; các ngươi đem m·ệ·n·h t·r·ả hết, chúng ta liền không ai nợ ai, như thế nào?"
"Hoang đường, " qua một hồi lâu, Dương Tông Đạo mới lớn tiếng nói, "Mọi người cùng một bộ tộc, ngươi lại hống hách như vậy..."
"Ta không mời thái gia trong tộc, cùng các vị tộc nhân đến Tam phòng, " Tạ Ngọc Diễm cất giọng, "Rốt cuộc là ai, xúi giục những người này bao vây trước cửa nhà?"
Việc này ngay cả Dương Tông Đạo cũng ngậm miệng.
"Có câu nói rất hay: Người h·ạ·i người, t·h·i·ê·n không dung; t·h·i·ê·n h·ạ·i người, cỏ không mọc, " nói đến đây Tạ Ngọc Diễm cố ý dừng lại, ý cười tr·ê·n mặt càng sâu hơn, "Ở chỗ ta phải sửa lại."
"Ta không tin trời, chỉ tin chính ta."
"Cho nên... Ta nếu muốn trừng trị ai, người đó cũng không thoát được."
"Hiện tại, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, còn nhớ ân tình của tộc nhân, lập tức rời khỏi Tam phòng."
"Những người còn lại, " Tạ Ngọc Diễm nhìn quanh, ánh mắt lạnh lẽo kia phảng phất quét qua từng người, "Hôm nay ở Tam phòng làm ra chuyện gì, các ngươi sẽ dùng cả đời để hối hận."
"Ta cam đoan, các ngươi dù có cùng đường, Tam phòng cũng sẽ không bố thí một đồng tiền."
Nói xong những lời này, Tạ Ngọc Diễm ngồi xuống chiếc ghế giữa phòng: "Hiện tại, bắt đầu chọn!"
Trương thị nhìn Tạ Ngọc Diễm ngồi ngay ngắn tại chỗ, giống như ngọn núi cao nguy nga, che chở c·h·ặ·t chẽ trước mặt nàng, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mặc cho nước mắt nóng hổi từ trong ánh mắt chảy xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận