Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 114: Tìm được (length: 8109)

Tạ Ngọc Diễm hướng chỗ Vương Yến đang cầm trong tay nhìn lại, đó là bức họa nàng vẽ một nhành Ngọc Mai, bên cạnh còn điểm xuyết thêm thù du.
Từ nhỏ ở Đại Lương đã bắt đầu thịnh hành bốn mùa hoa, chẳng qua nàng lại đặc biệt thích ngọc mai phối thù du, không chỉ cài vào tiết nguyên tiêu, khi đi dạo chơi, hoặc là ngày hội bình thường cũng đều cài.
Sao Vương Yến lại xem trọng bản vẽ này?
"Đây là muốn lấy ra làm hoa bốn mùa," Tạ Ngọc Diễm nói, "Vương đại nhân nếu thích, chờ Tam Hà thôn làm xong, sẽ đưa một nhánh cho đại nhân."
Vương Yến nói: "Vậy thì lấy hoa đã làm tốt để đổi."
Vương Yến sau khi trở lại Đại Danh Phủ, dường như đã khác trước.
"Đại nhân khi nào đi Bảo Đức Tự?" Nếu hắn đã nhất định muốn bản vẽ kia, nàng liền hỏi xem lời hứa của hắn khi nào thì thực hiện.
Vương Yến đem giấy viết thư cất đi, mở miệng nói: "Giờ Tỵ ngày mai."
Ước định thời gian cẩn thận, vụ mua bán này xem như đã thành.
Còn những chuyện khác. . . Dường như cũng không có gì để nói, Tạ Ngọc Diễm đang chờ Vương Yến cáo từ rời đi.
Ai ngờ Vương Yến ngược lại ngồi xuống: "Nương tử gọi ly nô đến đây, ta đã lâu không gặp nó."
Tạ Ngọc Diễm từ trong tay áo lấy ra một chuỗi chuông, khẽ lay động, âm thanh lanh lảnh nhất thời vang lên, một lát sau, cửa sổ bị đẩy ra một khe hở, một cái đầu xù lông chui vào trước, tiếp theo là thân thể tròn vo kia, cùng một cái đuôi vểnh lên.
Vương Yến từ trong túi sen bên hông móc ra thịt khô.
Thịt gà rừng nướng thành thịt khô, khiến ly nô nhíu mũi một cái, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn Tạ Ngọc Diễm.
Tạ Ngọc Diễm khẽ gật đầu, ly nô chạy tới "Sưu" một tiếng nhảy lên đầu gối Vương Yến, thuần thục ghé đầu vào lòng bàn tay Vương Yến, vui sướng cắn thịt khô.
Tạ Ngọc Diễm nhìn kỹ, so với ăn cá khô nhỏ, ly nô dường như thích miếng thịt khô cằn kia hơn.
"Là làm bằng gì?" Tạ Ngọc Diễm nói.
Vương Yến sờ ly nô: "Trong rừng săn được gà rừng, lấy hai khối thịt ở trên ngực, nướng thành thịt khô."
"Ta hàng năm đều sẽ mang nó đến Vương gia trang tử ở một thời gian."
Nói đến đây, hắn thoáng dừng lại một chút.
"Ngoài trang viên có một mảnh rừng, nó thường bắt chim chóc ở đó, ngậm về lại không ăn, chờ ta nướng chín cho nó. Vào đông trong thành không tìm thấy chim chóc, nó liền ủ rũ không vui."
Không khí lúc này có chút kỳ quái, nàng cố ý xem nhẹ việc cho ly nô đến ở, là vì không muốn trả lại ly nô, Vương Yến dường như cũng quên việc đòi lại ly nô. Ly nô càng coi nơi này của nàng như nhà của mình.
Một khối thịt gà đã hết, ly nô liếm môi, muốn lấy thêm một khối.
Vương Yến vươn tay vuốt ve lông trên lưng ly nô: "Không thể ăn nữa, mèo già mười mấy năm, ăn ít một chút mới tốt, có thể sống lâu thêm vài năm."
Thật vất vả mới tìm được người, tuy rằng nói dần dần già đi, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh nàng!
Vương Yến ôm ly nô đứng lên, đi đến trước mặt Tạ Ngọc Diễm, khom lưng nhẹ nhàng trả ly nô lại cho nàng.
Ánh mắt hai người lại chạm vào nhau.
Tạ Ngọc Diễm dường như nhìn thấy gì đó từ sâu trong ánh mắt Vương Yến, bất quá thần sắc kia thoáng qua rồi biến mất, nàng không thể nhìn thấu hàm nghĩa trong đó, chỉ có thể để nó tan biến không một dấu vết.
"Nhớ kỹ giờ Tỵ ngày mai."
Vương Yến nói xong xoay người đi ra ngoài.
Tạ Ngọc Diễm ôm ly nô, nhìn túi sen Vương Yến để lại trên bàn.
Vương Yến bỗng nhiên có chút tâm tư khó dò.
"Nương tử."
Vu mụ mụ đánh gãy suy nghĩ của Tạ Ngọc Diễm: "Ty muối sắt cùng người ở huyện nha bắt được Tạ Sùng Tuấn, còn từ trong hầm mỏ moi ra một kẻ khả nghi."
"Vị tướng quân của ty muối sắt, bởi vậy bị thương."
"Có thể chính là hung thủ ngày đó lẻn vào Tam Hà thôn, muốn ra tay với Đại nương tử."
Tạ Ngọc Diễm nói: "Người của Vương đại nhân vẫn luôn âm thầm theo dõi, người kia chạy không thoát." Vẫn luôn không ra tay, cũng là muốn xem xét theo người kia có thể tra được bao nhiêu manh mối.
Người như thế cho dù bắt được, cũng rất khó xét hỏi ra được khẩu cung gì.
. . .
Hạ Đàn đợi đến khi Vương Yến từ nhà Thạch Dũng đi ra, liền tiến lên hỏi: "Hỏi Tạ tiểu nương tử chút gì?"
Vương Yến không đáp, mà chỉ nói: "Ta về nha thự một chuyến."
"Về nha thự làm gì?" Hạ Đàn nói, "Phía bắc thành bắt được người, đánh ngất xỉu ném vào đại lao huyện nha, Đinh Bằng vì thế còn bị thương, chúng ta qua đó xét hỏi sơ bộ, có lẽ có thể có phát hiện."
"Huynh trưởng đi là được," Vương Yến nói rồi nhìn về phía Vương Tranh, "Nếu thiếu nhân thủ, thì bảo hắn đi cùng."
Hạ Đàn vươn tay vỗ vỗ vai Vương Tranh: "Đại ca ngươi dọa ngươi thôi. Về nghỉ ngơi đi! Hắn ngay cả một con ly nô cũng không đòi lại được, còn mặt mũi nào trách ngươi?"
Vương Tranh kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Ly nô không phải Đại ca tặng cho. . . Tạ đại nương tử sao?"
Hạ Đàn cười ra tiếng: "Hắn nào có nỡ? Là ly nô tự mình chạy đến." Cọc sự tình này, ước chừng có thể khiến hắn cười thật lâu trong vài năm.
Vương Tranh phát hiện mình hình như đã hiểu lầm, chẳng lẽ. . . Tạ đại nương tử không phải là. . . Tẩu tẩu? Vậy hắn nên làm gì bây giờ? Vương Tranh trong lòng bỗng nhiên rất khổ sở, giống như cứng rắn bị cướp đi mất một người tẩu tẩu.
Trước kia vị trí kia bỏ trống, hắn cũng không cảm thấy có gì.
Bây giờ. . . Hắn đem Tạ đại nương tử đặt vào, rồi lại bỏ trống. . .
Thật đau lòng.
Muốn ly nô, sao có thể không cần người?
Vương Tranh nhỏ giọng nói: "Đại ca nghĩ biện pháp để ly nô về nhà đi!" Ly nô thật sự không muốn trở về, vậy thì đem Tạ đại nương tử cùng cưới về, không phải tất cả đều giải quyết rồi sao?
Vương Yến hiển nhiên không có tâm trạng cùng Vương Tranh nói những điều này: "Không đi đại lao huyện nha, thì cùng ta trở về."
Lập tức không đợi Vương Tranh, mà một đường rời khỏi Tam Hà thôn, đi về phía tuần kiểm nha thự. Đến nha thự không nói với bất kỳ ai, trực tiếp đi đến hậu viện chỗ ở.
Tang Điển nghe được tin tức vội vàng trở về, còn chưa kịp đem sự tình mấy ngày nay bẩm báo với Vương Yến, đã bị nhốt ở ngoài cửa.
Vương Yến đi vào nội thất, dùng chìa khóa tùy thân mở ám cách phía sau giá bác cổ.
Trong ô vuông không để nhiều đồ, chỉ có một đóa tượng sinh hoa đã làm xong.
Giấy viết thư trong tay được mở ra, đóa tượng sinh hoa giống hệt như trên giấy ánh vào mắt hắn.
Năm đó tiểu oa nhi kia mỉm cười đứng trước mặt hắn.
"Hôm nay là lễ hội, sao ngươi không cài hoa?"
"Vậy thì đem ta tặng cho ngươi đi!"
Sau đó nàng nhón chân, đem bông hoa cài lên đầu hắn.
. . .
Mấy năm sau, hắn vẫn luôn tìm kiếm một đóa tượng sinh hoa giống y hệt như vậy, đáng tiếc vẫn không tìm được.
Có lẽ từ giờ trở đi, hắn sẽ luôn được nhìn thấy đóa hoa này trên đầu người bên cạnh.
Không lâu trước đây hắn đã nghĩ đến tương lai có một ngày gặp lại, hắn lấy ra đóa tượng sinh hoa, nàng liền có thể nhận ra hắn. Bây giờ xem ra không cần phải làm điều thừa.
Không biết qua bao lâu.
Cửa bị đẩy ra, Vương Tranh lặng lẽ đi tới, trong tay bưng trà nóng vừa pha.
"Đại ca."
Vương Tranh gọi một tiếng, Đại ca đang xem công văn trong tay, không trả lời, hắn đem trà đặt lên bàn, liếc mắt một cái, nhìn thấy tờ giấy vẽ tượng sinh hoa kia.
"Đại ca, huynh lại vẽ cái này. . ."
Thanh âm của Vương Tranh đột nhiên im bặt, đây không phải là đại ca vẽ, lại là đồ vật giống nhau như đúc.
Hắn cùng đại ca tình cảm tốt nhất, Đại ca ngoài mặt nghiêm túc, nhưng cái gì cũng không giấu hắn, đóa tượng sinh hoa kia, là do Đại ca có được khi "gặp tiên".
"Đại ca, huynh tìm được người làm hoa này rồi?" Hắn muốn nói là, Đại ca có phải hay không rốt cuộc đã tìm được tung tích "Tiên nhân".
Lúc này Vương Yến mới hoàn hồn, hắn liếc mắt nhìn Vương Tranh, giơ tay gấp tờ giấy vẽ lại, cùng đóa hoa kia bỏ vào trong ngăn kéo.
"Tìm được rồi."
Vương Tranh càng thêm vui mừng: "Vậy, Đại ca có thể gặp lại người kia không?"
Nếu một trong hai người đã quên, vậy thì không tính là gặp lại.
Bất quá, lần này nàng sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.
"Bảo Tang Điển đưa thư cho phương trượng Trí Viễn, sáng mai ta đến chùa tìm hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận