Tứ Hợp Như Ý
Tứ Hợp Như Ý - Chương 180: Cách chơi (length: 8006)
Người nhà họ Dương theo tiếng động xúm lại, Dương Minh Kinh cũng theo đó đi tới.
Xuyên qua khe hở đám người, Dương Minh Kinh lờ mờ nhìn thấy có ánh lửa chập chờn, ngay sau đó lại là một tràng tiếng "bùng bùng".
Sau đó có đứa trẻ con reo lên: "Ném một lần nữa đi, ném một lần nữa đi."
Dương Minh Kinh rốt cuộc cũng nhìn thấy Tạ Ngọc Diễm, nàng mặc bộ quần áo màu hồng cánh sen, thân mình hơi nghiêng tựa vào ghế, nhếch miệng cười, thoạt nhìn đặc biệt ung dung, thế nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc bén.
Nếu là có kẻ lòng mang ý đồ xấu, chắc chắn sẽ không dám nhìn thẳng vào nàng.
Dương Minh Kinh nghĩ vậy, bèn lui về sau một bước.
Tạ Ngọc Diễm nhìn cái lò đất đang bốc lửa nóng rực trên mặt đất, bên tai là tiếng reo hò của bọn trẻ càng lúc càng lớn, từng đôi mắt đều chờ mong mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Vì sao Lưu nhị nương lại vội vàng muốn có lò đất? Đó là chuẩn bị làm chút trò mới lạ trên yến tiệc.
Nữ quyến nhà giàu sang, ở trong nhà tổ chức yến tiệc luôn muốn có chút đồ vật đáng giá. Trước mắt thứ gì thú vị nhất, hiếm lạ nhất, nàng phải có thứ đó.
Những người này tâm tư ra sao, nàng so với ai khác đều hiểu rõ.
Cho nên, nàng cố ý đuổi người nhà họ Lưu ra ngoài, muốn khơi dậy sự phẫn nộ của Lưu nhị nương, có như vậy, Lưu nhị nương mới nghĩ trăm phương ngàn kế để có được lò đất.
Vất vả lắm mới có được món đồ, mới biết quý trọng, mà muốn đem khoe khoang khắp nơi.
Nàng có thể xác định, nhà giàu sang ở Đại Danh Phủ hầu như đều có lò đất, một số là nhà họ Lưu tặng, một số là mua theo nhà họ Lưu. Trong thành quan to hiển quý thích cái gì, luôn sẽ có kẻ chạy theo, đây chẳng phải là chiêu bài tốt nhất hay sao?
Thậm chí có một bộ phận không nhỏ lò đất còn đưa ra khỏi Đại Danh Phủ.
Không có nhà họ Lưu, không có nhà họ Tạ tận tâm tận lực như vậy, lò đất của nàng muốn nổi tiếng ở Đại Danh Phủ, còn phải tốn không ít tâm tư để dọn đường.
Có kẻ gấp gáp mượn sức, nàng sao có thể không thu lại chứ?
Hiện tại nàng muốn gì đều có, cũng đã đến lúc "tá ma sát lư" (qua cầu rút ván).
Tạ Ngọc Diễm khẽ cười một tiếng, muốn nói thủ đoạn, Lưu nhị nương những trò kia thật sự không đáng nhắc tới. Chân chính danh môn thế gia, hoàng tộc trong cung, nàng không biết đã gặp bao nhiêu.
Về phần chơi như thế nào, Lưu nhị nương càng không có cách.
Nếu đã như vậy, nàng sẽ dạy cho một bài học.
Tạ Ngọc Diễm đưa tay vào trong cái bình bên cạnh, nắm một cái, rồi mở ống tay áo ra, hạt muối thô trong lòng bàn tay giống như bông tuyết rơi từ trên trời xuống, rào rào rơi vào trong lò đất.
Lập tức hạt muối thô gặp than củi đang nung đỏ, nhất thời nổ tung.
"Lốp ba lốp bốp" so với đốt ống tre âm thanh còn liền mạch hơn, thậm chí có cả tàn lửa bắn ra.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hò reo.
Trong những âm thanh như vậy, đám trẻ con vỗ tay reo hò, đặc biệt náo nhiệt.
Tạ Ngọc Diễm lại ném ra một nắm, bọn nhỏ dứt khoát nhảy dựng lên, trên mặt người lớn cũng lộ ra nụ cười.
Ba bốn nắm rồi, bọn nhỏ vẫn chưa thấy đủ.
Tạ Ngọc Diễm đem bình muối đưa cho Dương thị: "Lò đất đun càng nóng càng tốt, ném lúc muốn cách xa một chút, cẩn thận bỏng."
Dương thị lên tiếng đáp lời.
Tạ Ngọc Diễm nói tiếp: "Không được để trẻ con ném."
Về phần cách chơi này muốn lan truyền ra như thế nào... Nàng tự nhiên đã sớm có an bài.
Có lẽ "bạo diêm" (muối nổ) không thú vị đến thế, nhưng mới lạ là tốt rồi; ai cũng muốn thử một chút, phải không? Nhất là có thể thường xuyên đem muối ném vào lò đất, ít nhất là gia đình giàu có.
Loại người này, không chịu được ấm ức.
Vạn nhất đang chơi, lò đất bị cháy hỏng, bọn họ có tìm tới nhà họ Tạ hay không?
Tạ Ngọc Diễm muốn chính là lò đất cháy thật nhiều, cháy càng nóng, lửa càng mạnh.
Vàng thật không sợ lửa, về phần những lò đất có tỳ vết của nhà họ Tạ, tự nhiên không qua được cửa ải này.
...
Dương Tiểu Sơn ăn cơm xong liền chạy từ Vĩnh An Phường đi, hắn muốn đi từng phường một, xem xem mọi nhà có đem đốt ống tre biến thành "bạo diêm" không.
Có thể là hắn quá vội, từng nhà vẫn còn đang ăn cơm, nói chuyện, cho dù có tiếng "bạo diêm", cũng sẽ bị tiếng nói chuyện che lấp.
Dương Tiểu Sơn có chút sốt ruột. Đây là việc Đại nương tử giao cho hắn, hắn sợ làm không tốt, đây cũng là lần đầu tiên mười mấy người dưới trướng hắn, lớn mật làm một việc như vậy.
Nếu là không đạt được kết quả mong muốn, đó chính là bọn họ không làm tốt.
Một bên khác.
Yến tiệc của Liễu gia cũng vừa kết thúc.
Liễu tứ nương nhận bình muối từ trong tay nha hoàn, nàng muốn ở trước mặt người trong tộc, chơi chút trò hay ho. Dưới ánh mắt của người nhà họ Liễu, Liễu tứ nương đem nắm muối trong tay ném vào lò đất.
Cùng với âm thanh "lốp ba lốp bốp", tàn lửa bắn ra, làm đôi mắt Liễu tứ nương phản chiếu sáng ngời.
Liễu tứ nương mím môi cười, nàng phảng phất có thể nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lưu nhị nương.
Nàng thật không cố ý, không ngờ lại đi trước Lưu nhị nương một bước.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Ngọc Diễm ở trong sân gặp Dương Tiểu Sơn.
Dương Tiểu Sơn nhìn chằm chằm quầng thâm mắt, vẻ mặt thoạt nhìn có chút suy sụp, vừa hỏi mới hiểu, những người dưới trướng Dương Tiểu Sơn, không tra ra được bao nhiêu nhà đang chơi "bạo diêm".
Giống như không có quá nhiều người để ý vậy.
Tạ Ngọc Diễm lại hết sức bình tĩnh: "Giao thừa đón giao thừa, mùng một ngắm đèn, đi thăm họ hàng, phải chờ một hai ngày nữa, không cần phải gấp."
Dương Tiểu Sơn biết được đạo lý này, nhưng vẫn không yên lòng.
Tạ Ngọc Diễm nói: "Nhất định phải khiến người ta có một cái mùng một thật tốt đúng không?"
Mùng hai.
Tiếng chuông Bảo Đức Tự vang lên, chợ bên ngoài chùa cũng theo đó khai trương.
Lưu nhị nương từ sớm đã theo mẫu thân đi thắp hương trong chùa, trước kia nàng đối với việc này không có chút hứng thú nào, lần này lại khác, nhìn hai bên sạp hàng và tiểu thương bên đường, Lưu nhị nương cảm thấy đặc biệt thú vị.
Nếu phiên chợ này không phải do Tạ Ngọc Diễm làm ra, nàng còn có thể mua thêm vài thứ.
Về phần hiện tại...
Tự nhiên là không mua gì cả.
"Người ở đây thật sự là nhiều." Lưu nhị nương cảm thán nói.
Quản sự nhận thấy tâm tư của Lưu nhị nương, thấp giọng nói: "Chính là mấy thứ bán ở phố xá hàng ngày, không có gì đặc biệt."
Muốn nói đẹp mắt, đó chính là mấy phụ nhân bán "tượng sinh hoa", rất nhiều đều là kiểu dáng mới, còn có một loại hoa cỏ chữ "Phúc", khách thắp hương trong chùa xong xuôi sẽ mua một đóa mang về, gọi là gì mà "Mang phúc về nhà", người làm ra việc buôn bán này, quả nhiên là có tâm tư, trách không được có thể kiếm được tiền bạc.
Còn có bán đèn lồng, thổi kẹo đường, bán các loại đồ chơi.
Bên kia tiểu thương làm con diều hình rết dài hai, ba trượng, đặc biệt có khí thế.
Quản sự cũng bị hoa cả mắt, nhưng những điều này nàng không thể nói với nương tử nhà mình, bởi vì đi lên trước nữa... Nhà họ Dương còn đang bán lò đất.
Quản sự thật không hiểu, người nhà họ Dương rốt cuộc có chủ ý gì? Trước mùng một trong cửa hàng không có lò đất bán, bây giờ qua mùng một, lại đem lò đất bày ra.
Ai còn có thể mua lò đất về vào lúc này chứ?
Quản sự vừa nghĩ đến đây, liền nghe được một đứa bé con nói: "Cha, nhanh lên, chỗ bán lò đất ở đằng kia."
Nghe được hai chữ "lò đất", Lưu nhị nương chấn động tinh thần, lập tức vén mành lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nàng nhìn thấy cách đó không xa có một đám người vây quanh.
Có người thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thán phục.
"Chuyện gì xảy ra?" Lưu nhị nương nhìn về phía quản sự, "Nhà họ Tạ bày hàng ở đây à?"
Quản sự mím môi, thấp giọng bẩm báo: "Không phải nhà họ Tạ, là... nhà họ Dương đang bán lò đất."
Nghe nói như thế, đôi mắt Lưu nhị nương chợt lóe lên, lập tức trên mặt hiện lên một nụ cười khẽ: "Thế nào? Lò đất của bọn họ không bán được à?"
Nhất định là không bán được, nàng không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Bọn họ sốt ruột như vậy, chẳng lẽ sau mùng một, lò nung của nhà họ Dương sẽ chuẩn bị đóng cửa sao?
Xuyên qua khe hở đám người, Dương Minh Kinh lờ mờ nhìn thấy có ánh lửa chập chờn, ngay sau đó lại là một tràng tiếng "bùng bùng".
Sau đó có đứa trẻ con reo lên: "Ném một lần nữa đi, ném một lần nữa đi."
Dương Minh Kinh rốt cuộc cũng nhìn thấy Tạ Ngọc Diễm, nàng mặc bộ quần áo màu hồng cánh sen, thân mình hơi nghiêng tựa vào ghế, nhếch miệng cười, thoạt nhìn đặc biệt ung dung, thế nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc bén.
Nếu là có kẻ lòng mang ý đồ xấu, chắc chắn sẽ không dám nhìn thẳng vào nàng.
Dương Minh Kinh nghĩ vậy, bèn lui về sau một bước.
Tạ Ngọc Diễm nhìn cái lò đất đang bốc lửa nóng rực trên mặt đất, bên tai là tiếng reo hò của bọn trẻ càng lúc càng lớn, từng đôi mắt đều chờ mong mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Vì sao Lưu nhị nương lại vội vàng muốn có lò đất? Đó là chuẩn bị làm chút trò mới lạ trên yến tiệc.
Nữ quyến nhà giàu sang, ở trong nhà tổ chức yến tiệc luôn muốn có chút đồ vật đáng giá. Trước mắt thứ gì thú vị nhất, hiếm lạ nhất, nàng phải có thứ đó.
Những người này tâm tư ra sao, nàng so với ai khác đều hiểu rõ.
Cho nên, nàng cố ý đuổi người nhà họ Lưu ra ngoài, muốn khơi dậy sự phẫn nộ của Lưu nhị nương, có như vậy, Lưu nhị nương mới nghĩ trăm phương ngàn kế để có được lò đất.
Vất vả lắm mới có được món đồ, mới biết quý trọng, mà muốn đem khoe khoang khắp nơi.
Nàng có thể xác định, nhà giàu sang ở Đại Danh Phủ hầu như đều có lò đất, một số là nhà họ Lưu tặng, một số là mua theo nhà họ Lưu. Trong thành quan to hiển quý thích cái gì, luôn sẽ có kẻ chạy theo, đây chẳng phải là chiêu bài tốt nhất hay sao?
Thậm chí có một bộ phận không nhỏ lò đất còn đưa ra khỏi Đại Danh Phủ.
Không có nhà họ Lưu, không có nhà họ Tạ tận tâm tận lực như vậy, lò đất của nàng muốn nổi tiếng ở Đại Danh Phủ, còn phải tốn không ít tâm tư để dọn đường.
Có kẻ gấp gáp mượn sức, nàng sao có thể không thu lại chứ?
Hiện tại nàng muốn gì đều có, cũng đã đến lúc "tá ma sát lư" (qua cầu rút ván).
Tạ Ngọc Diễm khẽ cười một tiếng, muốn nói thủ đoạn, Lưu nhị nương những trò kia thật sự không đáng nhắc tới. Chân chính danh môn thế gia, hoàng tộc trong cung, nàng không biết đã gặp bao nhiêu.
Về phần chơi như thế nào, Lưu nhị nương càng không có cách.
Nếu đã như vậy, nàng sẽ dạy cho một bài học.
Tạ Ngọc Diễm đưa tay vào trong cái bình bên cạnh, nắm một cái, rồi mở ống tay áo ra, hạt muối thô trong lòng bàn tay giống như bông tuyết rơi từ trên trời xuống, rào rào rơi vào trong lò đất.
Lập tức hạt muối thô gặp than củi đang nung đỏ, nhất thời nổ tung.
"Lốp ba lốp bốp" so với đốt ống tre âm thanh còn liền mạch hơn, thậm chí có cả tàn lửa bắn ra.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hò reo.
Trong những âm thanh như vậy, đám trẻ con vỗ tay reo hò, đặc biệt náo nhiệt.
Tạ Ngọc Diễm lại ném ra một nắm, bọn nhỏ dứt khoát nhảy dựng lên, trên mặt người lớn cũng lộ ra nụ cười.
Ba bốn nắm rồi, bọn nhỏ vẫn chưa thấy đủ.
Tạ Ngọc Diễm đem bình muối đưa cho Dương thị: "Lò đất đun càng nóng càng tốt, ném lúc muốn cách xa một chút, cẩn thận bỏng."
Dương thị lên tiếng đáp lời.
Tạ Ngọc Diễm nói tiếp: "Không được để trẻ con ném."
Về phần cách chơi này muốn lan truyền ra như thế nào... Nàng tự nhiên đã sớm có an bài.
Có lẽ "bạo diêm" (muối nổ) không thú vị đến thế, nhưng mới lạ là tốt rồi; ai cũng muốn thử một chút, phải không? Nhất là có thể thường xuyên đem muối ném vào lò đất, ít nhất là gia đình giàu có.
Loại người này, không chịu được ấm ức.
Vạn nhất đang chơi, lò đất bị cháy hỏng, bọn họ có tìm tới nhà họ Tạ hay không?
Tạ Ngọc Diễm muốn chính là lò đất cháy thật nhiều, cháy càng nóng, lửa càng mạnh.
Vàng thật không sợ lửa, về phần những lò đất có tỳ vết của nhà họ Tạ, tự nhiên không qua được cửa ải này.
...
Dương Tiểu Sơn ăn cơm xong liền chạy từ Vĩnh An Phường đi, hắn muốn đi từng phường một, xem xem mọi nhà có đem đốt ống tre biến thành "bạo diêm" không.
Có thể là hắn quá vội, từng nhà vẫn còn đang ăn cơm, nói chuyện, cho dù có tiếng "bạo diêm", cũng sẽ bị tiếng nói chuyện che lấp.
Dương Tiểu Sơn có chút sốt ruột. Đây là việc Đại nương tử giao cho hắn, hắn sợ làm không tốt, đây cũng là lần đầu tiên mười mấy người dưới trướng hắn, lớn mật làm một việc như vậy.
Nếu là không đạt được kết quả mong muốn, đó chính là bọn họ không làm tốt.
Một bên khác.
Yến tiệc của Liễu gia cũng vừa kết thúc.
Liễu tứ nương nhận bình muối từ trong tay nha hoàn, nàng muốn ở trước mặt người trong tộc, chơi chút trò hay ho. Dưới ánh mắt của người nhà họ Liễu, Liễu tứ nương đem nắm muối trong tay ném vào lò đất.
Cùng với âm thanh "lốp ba lốp bốp", tàn lửa bắn ra, làm đôi mắt Liễu tứ nương phản chiếu sáng ngời.
Liễu tứ nương mím môi cười, nàng phảng phất có thể nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lưu nhị nương.
Nàng thật không cố ý, không ngờ lại đi trước Lưu nhị nương một bước.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Ngọc Diễm ở trong sân gặp Dương Tiểu Sơn.
Dương Tiểu Sơn nhìn chằm chằm quầng thâm mắt, vẻ mặt thoạt nhìn có chút suy sụp, vừa hỏi mới hiểu, những người dưới trướng Dương Tiểu Sơn, không tra ra được bao nhiêu nhà đang chơi "bạo diêm".
Giống như không có quá nhiều người để ý vậy.
Tạ Ngọc Diễm lại hết sức bình tĩnh: "Giao thừa đón giao thừa, mùng một ngắm đèn, đi thăm họ hàng, phải chờ một hai ngày nữa, không cần phải gấp."
Dương Tiểu Sơn biết được đạo lý này, nhưng vẫn không yên lòng.
Tạ Ngọc Diễm nói: "Nhất định phải khiến người ta có một cái mùng một thật tốt đúng không?"
Mùng hai.
Tiếng chuông Bảo Đức Tự vang lên, chợ bên ngoài chùa cũng theo đó khai trương.
Lưu nhị nương từ sớm đã theo mẫu thân đi thắp hương trong chùa, trước kia nàng đối với việc này không có chút hứng thú nào, lần này lại khác, nhìn hai bên sạp hàng và tiểu thương bên đường, Lưu nhị nương cảm thấy đặc biệt thú vị.
Nếu phiên chợ này không phải do Tạ Ngọc Diễm làm ra, nàng còn có thể mua thêm vài thứ.
Về phần hiện tại...
Tự nhiên là không mua gì cả.
"Người ở đây thật sự là nhiều." Lưu nhị nương cảm thán nói.
Quản sự nhận thấy tâm tư của Lưu nhị nương, thấp giọng nói: "Chính là mấy thứ bán ở phố xá hàng ngày, không có gì đặc biệt."
Muốn nói đẹp mắt, đó chính là mấy phụ nhân bán "tượng sinh hoa", rất nhiều đều là kiểu dáng mới, còn có một loại hoa cỏ chữ "Phúc", khách thắp hương trong chùa xong xuôi sẽ mua một đóa mang về, gọi là gì mà "Mang phúc về nhà", người làm ra việc buôn bán này, quả nhiên là có tâm tư, trách không được có thể kiếm được tiền bạc.
Còn có bán đèn lồng, thổi kẹo đường, bán các loại đồ chơi.
Bên kia tiểu thương làm con diều hình rết dài hai, ba trượng, đặc biệt có khí thế.
Quản sự cũng bị hoa cả mắt, nhưng những điều này nàng không thể nói với nương tử nhà mình, bởi vì đi lên trước nữa... Nhà họ Dương còn đang bán lò đất.
Quản sự thật không hiểu, người nhà họ Dương rốt cuộc có chủ ý gì? Trước mùng một trong cửa hàng không có lò đất bán, bây giờ qua mùng một, lại đem lò đất bày ra.
Ai còn có thể mua lò đất về vào lúc này chứ?
Quản sự vừa nghĩ đến đây, liền nghe được một đứa bé con nói: "Cha, nhanh lên, chỗ bán lò đất ở đằng kia."
Nghe được hai chữ "lò đất", Lưu nhị nương chấn động tinh thần, lập tức vén mành lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nàng nhìn thấy cách đó không xa có một đám người vây quanh.
Có người thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thán phục.
"Chuyện gì xảy ra?" Lưu nhị nương nhìn về phía quản sự, "Nhà họ Tạ bày hàng ở đây à?"
Quản sự mím môi, thấp giọng bẩm báo: "Không phải nhà họ Tạ, là... nhà họ Dương đang bán lò đất."
Nghe nói như thế, đôi mắt Lưu nhị nương chợt lóe lên, lập tức trên mặt hiện lên một nụ cười khẽ: "Thế nào? Lò đất của bọn họ không bán được à?"
Nhất định là không bán được, nàng không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Bọn họ sốt ruột như vậy, chẳng lẽ sau mùng một, lò nung của nhà họ Dương sẽ chuẩn bị đóng cửa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận