Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 316: Biến hóa (length: 8390)

Phu nhân họ Lâm nhớ tới hôn sự của con trai thì lại sầu não.
Có lẽ con trai từ nhỏ đến lớn quá mức thuận lợi, bất luận là việc học hành hay con đường làm quan, đều chưa từng khiến nàng phải bận lòng, nàng còn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đều đã êm đẹp.
Chuyện trên đời, chung quy không có gì thập toàn thập mỹ, việc này như ý thì sẽ có khó khăn khác bày ra trước mắt.
Ví dụ, con trai nàng gặp tiên nhân, mọi người sau bữa trà đều khen Yến ca nhi không phải người thường, tưởng rằng đây là chuyện khó khăn đến thế nào, kỳ thật không biết, nàng mỗi ngày đều lo lắng không thôi, sợ con trai vì vậy mà mê muội tu đạo, có ngày rời nhà đi đạo quan sẽ không quay về nữa.
Trong nhà có nhiều kinh sách đạo giáo, nàng đều muốn hoảng hốt, ngầm càng hận cái gọi là tiên nhân kia, nhiều người như vậy không dễ tìm, vì sao lại cứ đến tìm con trai nàng?
Yến ca nhi sau khi từ trong núi trở về liền thay đổi hẳn, cả ngày ngồi một chỗ không biết suy nghĩ gì, thường chạy tới khu rừng, mỗi lần đều ủ rũ cúi đầu trở về, rồi mang về một con mèo mun, từ đó về sau tự mình nuôi nấng, đi đâu cũng mang theo.
Bên ngoài nhiều người đồn đoán "gặp tiên" là giả dối, nàng không tận mắt nhìn thấy, nhưng nàng biết là thật, bởi vì sự việc kia đúng là đã lưu lại dấu vết trên người con trai nàng.
Chẳng lẽ đây chính là điều người ta nói, có được tất có mất?
Việc tốt tìm đến Yến ca, Yến ca nhi cũng nhất định phải chấp nhận đau khổ tương ứng.
Phu nhân họ Lâm đang nghĩ ngợi, liền thấy xe của lão gia dừng ở cửa, nàng lập tức nghênh đón, nhưng ánh mắt lại không đặt trên người Vương Bỉnh Thần, mà nhìn quanh về phía xa.
"Yến ca đâu? Người đi đâu?"
Tiểu tư vội hỏi: "Lang quân ở phía sau, sẽ đến ngay."
Vừa dứt lời, phu nhân họ Lâm liền nhìn thấy Vương Yến và Hạ Đàn, trên mặt nàng lập tức lộ ra tươi cười.
Vương Yến và Hạ Đàn xuống ngựa, hành lễ với phu nhân họ Lâm.
"Mẫu thân."
"Dì."
"Tốt;" Phu nhân họ Lâm tỉ mỉ quan sát con trai và cháu ngoại một phen, lúc này mới nói, "Bình an trở về là tốt; cả ngày ở bên ngoài, thật khiến người ta lo lắng muốn hỏng."
Đợi Vương Bỉnh Thần vào cửa trước, Vương Yến và Hạ Đàn lúc này mới vây quanh phu nhân họ Lâm một trái một phải đi về phía trước.
Phu nhân họ Lâm đã sớm cho người đun nước nóng, chuẩn bị quần áo sạch sẽ, chỉ còn chờ bọn họ rửa mặt chải đầu xong, rồi cùng dùng cơm.
Vương Yến trở về phòng, trước nhìn thấy trên bàn bày mấy cái tráp, đó là chính đán Thời gia trung cho hắn mua sắm chuẩn bị đồ đạc, bởi vì hắn không có nhà, dứt khoát liền chất vào trong phòng.
Những nơi còn lại trong phòng, dường như vẫn như trước.
Không lập tức rửa mặt chải đầu, Vương Yến nhìn về phía Tang Điển, Tang Điển hiểu ý nói: "Vừa vào sân, liền chạy mất, theo ta thấy. . . Nó. . ."
Lời nói Tang Điển đột nhiên im bặt, bởi vì một thứ lông xù đột nhiên từ trên cửa sổ nhảy xuống, thịt thịt móng vuốt đạp lên mặt giày Tang Điển, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tang Điển.
Tang Điển có loại cảm giác sau lưng nói xấu người khác, lại bị bắt tại trận.
Suốt dọc đường, Ly Nô đều đi theo Tạ đại nương tử, nhưng khi Đại nương tử chuẩn bị đổi thuyền, Ly Nô đột nhiên ủ rũ xuống.
Con Ly Nô này, ghét nhất là ngồi thuyền, cho dù thuyền đi có vững đến đâu, nó cũng muốn nôn vài lần.
Tạ đại nương tử không nỡ giày vò nó, dứt khoát để nó theo lang quân về trước Vương gia.
Cho nên lần này. . . Ly Nô không phải về nhà, mà là "ăn nhờ ở đậu".
Trừng mắt nhìn Tang Điển một lát, Ly Nô lúc này mới nghênh ngang đi vào phòng của Vương Yến, tìm đến thảm của nó, một mông lệch qua đó, bắt đầu híp mắt liếm lông trên người.
Không biết có phải ảo giác không, Tang Điển luôn cảm thấy Ly Nô từ khi theo Tạ đại nương tử, liền càng thêm cao ngạo đắc ý lên.
Cứ thế này, nếu có một ngày bọn họ theo Tạ đại nương tử, ở Vương gia có phải hay không cũng có thể tài trí hơn người?
Vương Yến mở ra bình sứ trên giá, bên trong quả nhiên có chuẩn bị sẵn thịt khô. Cho dù hắn không ở nhà, trong phủ vẫn luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Ly Nô.
Vương Yến lấy ra một miếng đưa cho Ly Nô, Ly Nô ngửi ngửi, liếm liếm đầu lưỡi, bồi hồi giữa ăn và không ăn một lúc, mặc dù có chút bất mãn với thịt khô, nhưng không có ở bên cạnh Đại nương tử, không có cá khô nhỏ ngon hơn, đành bất đắc dĩ ngậm lấy.
"Đừng để gầy," Vương Yến nhìn về phía Ly Nô, "Để nàng nhìn thấy lại đau lòng."
Sau đó hắn đứng lên bắt đầu rửa mặt chải đầu, thay y phục xong, tiểu tư thấy trên người Vương Yến thiếu mất ngọc bội, muốn hỏi lại không dám mở miệng, đành phải đi lấy một khối khác tới.
"Không cần," Vương Yến nói, "Cứ đeo túi lưới ta mang về."
Trên túi lưới hẳn là nên xâu thêm một miếng ngọc mới tốt, nhưng nàng không có chuẩn bị, cứ tạm đeo như vậy, khi nào nàng cảm thấy nên thêm đồ, có lẽ sẽ mua cho hắn.
Trong phòng Vương Yến còn đang thay quần áo, bên ngoài Tang Điển đã bị Tang Thực, Tang Cát vây quanh.
"Đại Danh Phủ đã xảy ra chuyện gì?"
"Lang quân lần này trở về, có vẻ như không giống trước kia? Còn chọn đồ vật để đeo. . ." Từ trước lang quân không để ý những thứ này.
"Trước ngươi không phải viết thư nói, Ly Nô không trở lại sao? Tại sao lại quay về?"
Tang Điển đưa tay bịt miệng, trên mặt lộ ra vẻ kiên định, phảng phất dù có thế nào cũng không thể tiết lộ bí mật của lang quân. Nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ đắc ý, rất nhiều chuyện chỉ có một mình hắn biết, loại cảm giác này khỏi bàn cũng biết là tuyệt vời.
Những người khác muốn làm rõ? Vậy cứ từ từ, đến lúc đó không cần kinh hãi đến mức đôi mắt rơi trên mặt đất là tốt rồi.
Phu nhân họ Lâm ngồi trong phòng, nói chuyện với Hạ Đàn.
Đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy bóng dáng Yến ca nhi. Yến ca nhi mặc áo choàng mới, trên thắt lưng còn đeo túi lưới, trông đặc biệt tinh thần.
"Thật hiếm thấy, còn chưng diện." Phu nhân họ Lâm cười nói, nàng có thể xác định, túi lưới kia của Yến ca nhi không phải lấy từ nhà.
Nàng chỉ có một đứa con trai này, hắn mặc từ trước đến nay đều do một tay nàng lo liệu, trong nhà có những gì nàng hiểu quá rõ.
Nghĩ đến đây, nàng lại nhìn kỹ con trai, sao giống như thiếu mất một khối ngọc bội?
Phu nhân họ Lâm muốn hỏi, cuối cùng lại không thể mở miệng, con lớn rồi, không thể mọi chuyện đều nói với nàng.
Vương Yến cùng Hạ Đàn quy củ dập đầu với Vương Bỉnh Thần và phu nhân họ Lâm.
Đã lâu không về nhà, tự nhiên phải hành đại lễ.
"Mau đứng dậy!" Phu nhân họ Lâm tươi cười, đưa hà bao cầm trong tay cho Vương Yến và Hạ Đàn.
Vừa làm xong những việc này, cha con Vương Bỉnh Thành và Vương Tranh cũng đến.
"Người đã đông đủ, vừa vặn mở yến."
Vương Bỉnh Thần ở nhà luôn luôn nghiêm túc, nhưng mọi việc đều nghe phu nhân an bài.
Vương Yến mới về đến nhà, Vương thị tộc nhân liền muốn tới cửa, đều bị Vương tướng công ngăn cản, nói thẳng đêm nay ở nhà không tiếp khách, chính là một nhà tụ họp ăn bữa cơm.
Trong bữa tiệc Hạ Đàn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vương Yến, phát hiện Vương Yến vài lần ánh mắt đều nhìn ra ngoài phòng, không cần suy nghĩ liền biết được hắn đang nghĩ đến ai.
Hạ Đàn chỉ muốn nói rõ ràng với dì, sớm đem người cưới về nhà. Nếu có thể như thế, nửa đời sau, nhất định mẹ hiền con hiếu.
"Suy nghĩ cái gì?" Phu nhân họ Lâm nhìn về phía Hạ Đàn, "Đều đến nhà rồi, chuyện triều đình không suy nghĩ cũng được."
Hạ Đàn còn chưa lên tiếng, phu nhân họ Lâm lại nói: "Suy nghĩ chuyện khó khăn gì sao? Lông mày đều nhíu lại rồi."
Hạ Đàn cười nói: "Là không dễ dàng." Nhưng người không dễ dàng không phải hắn, mà là Vương Yến.
Yến hội sau đó, Vương Bỉnh Thần nhìn về phía Vương Yến: "Cùng ta đến thư phòng một chuyến."
Phu nhân họ Lâm đã sớm biết hai cha con nhất định muốn nói chuyện riêng, nàng vẫn luôn ngăn cản, là muốn Yến ca nhi ăn ngon một bữa cơm, hiện tại. . . cũng đành theo bọn họ.
Vương Yến đi vào phòng, xoay người đóng cửa lại.
Liền nghe Vương Bỉnh Thần đã mở miệng nói: "Ngươi ở trên triều đình nói những lời này, là muốn làm cái gì? Muốn cùng quan gia làm ăn than đá ở Đại Danh Phủ?"
Đem vụ án Đại Danh Phủ dẫn tới chuyện quốc khố trống rỗng, còn có thể là muốn nói gì? Tự nhiên là làm thế nào để triều đình kiếm được tiền bạc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận