Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 17: Liên luỵ (length: 9854)

Tạ thất gia là người thế nào, Dương Khâm nghe người trong tộc nói qua, ăn chơi đàng điếm, không học vấn, không nghề nghiệp, tóm lại ở Đại Danh Phủ không có thanh danh tốt đẹp gì, mẫu thân hắn là th·i·ế·p thất được Tạ lão gia sủng ái nhất, hơn ba mươi tuổi mới sinh ra hắn là đứa con trai duy nhất, lại bởi vì sinh sản mà lưu lại mầm bệnh, chưa đến một năm liền qua đời.
Cho nên đừng nhìn Tạ thất gia là con thứ, lại đặc biệt được Tạ lão gia sủng ái, từ nhỏ đã được ghi vào danh nghĩa chính thất.
Nếu không phải cái này Tạ thất gia không biết cố gắng, mười một, mười hai tuổi đã bắt đầu gây chuyện thị phi, thì đại bộ phận gia nghiệp của Tạ gia nói không chừng sẽ rơi vào tay hắn.
"Sao không nói chuyện?" Tạ thất gia một đôi mắt cười đến cong lên, nhìn Dương Khâm.
Dương Khâm nhíu chặt lông mày, né tránh cây quạt của Tạ thất gia đặt ở cằm hắn: "Rốt cuộc là thế nào, các ngươi đều biết."
Tạ thất gia lại lần nữa tựa vào trong xe ngựa, hơi hơi híp mắt: "Ngươi nói là mua t·h·i thể thay thế ta kia thân muội tử?"
Dương Khâm không nói gì, người Tạ gia cùng Nhị phòng giống nhau đều không phải thứ tốt đẹp gì.
Tạ thất gia cũng không tức giận: "Chúng ta nếu không mua, thì kẻ buôn người nói không chừng sẽ chôn người ngay tại chỗ, đâu còn có thể lại "sống lại"? Này chẳng phải là duyên phận của chúng ta Tạ gia với nàng? Ta gọi ngươi tới, là muốn ngươi giúp ta chuyển lời cho Thập muội."
"Tạ gia có thể cho nàng trở thành Tạ Thập Nương chân chính, nếu nàng đáp ứng, thì bảo nàng hai ngày sau về nhà mẹ đẻ, chúng ta cũng tiện dẫn nàng nhận mặt người thân."
Tạ thất gia vươn tay cầm lấy chén rượu trên bàn thấp, ghé vào bên miệng nhấp một miếng, nụ cười trên mặt càng sâu, lại nói tiếp: "Không nói cái khác, ở Đại Danh Phủ, nữ nhi Tạ gia tuyệt đối sẽ không bị người ta k·h·i· ·d·ễ, các ngươi cũng giống vậy, làm thông gia với Tạ gia, có chuyện cũng có thể tìm Tạ gia hỗ trợ."
Trước khi Tạ thất gia đến, đã cẩn thận tính toán qua, Tạ gia đưa ra điều kiện như vậy, nàng kia cùng Dương gia hẳn sẽ vui vẻ đáp ứng.
Dương Minh Kinh đến Tạ gia đưa tin tức nói, nàng kia muốn viết đơn kiện tố cáo Tạ gia, Dương gia khuyên thế nào cũng không được, còn muốn Tạ gia nghĩ biện pháp ứng phó.
Tố cáo Tạ gia, không phải là muốn đòi chút chỗ tốt sao.
Thật sự làm Tạ Thập Nương, không phải đã đủ rồi sao?
Chờ Tạ thất gia nói xong, Dương Khâm không chần chờ, tiến lên vài bước, tới gần Tạ thất gia.
Tạ thất gia không ngờ đứa nhỏ Dương gia này lại đến bên người hắn, hơi sửng sốt, sau đó, trên mặt lại lần nữa treo lên nụ cười bất cần đời.
Dương Khâm cúi đầu, nói một câu, không đợi Tạ thất gia đáp lại, liền xoay người chạy xuống xe ngựa.
Tạ thất gia nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia biến mất trước mắt, bên tai dường như còn quanh quẩn lời nói của Dương Khâm.
"Tẩu tẩu ta nói, nếu là có người Tạ gia đến tìm ta hỏi thăm tin tức," Dương Khâm nói, "Bảo ta đừng tin bất cứ điều gì, bởi vì hắn chính là nhóc xui xẻo không làm chủ được."
Nghe như là lời mắng người, nhưng ngẫm nghĩ kỹ. . .
Tạ thất gia bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười truyền ra ngoài xe ngựa.
Tiểu tư phía ngoài thấy người chạy vào nha thự tuần kiểm, bọn họ không thể vào nha thự bắt người, xem ra hôm nay đành đến đây, vì thế phân phó người đánh xe rời đi.
Trong buồng xe, Tạ thất gia xoay chén rượu trong tay, nha hoàn bên cạnh thấp giọng nói: "Những người kia không biết tốt xấu, Thất gia không cần tức giận."
Tạ thất gia ý cười càng sâu, sau một lúc lâu dường như lẩm bẩm: "Nhưng nàng nói không sai."
Náo ra chuyện như vậy, sau khi ở nhà thương nghị, lại sai hắn đến thuyết phục nàng kia. Chỉ vì hắn không liên quan gì đến việc mua bán của Tạ gia, vạn nhất có sai lầm, chỉ cần đổ lên đầu hắn là xong.
Trước đó hắn chỉ muốn p·h·ái nàng kia đi, hiện tại lại thật sự có vài phần tò mò, muốn gặp mặt một lần.
. . .
Dương Khâm được đưa vào nhị đường nha thự, rất nhanh hắn đã gặp được vị Vương chủ bộ kia, Vương chủ bộ ngồi trước bàn xử lý văn thư, bên cạnh có mấy văn lại, qua lại chạy nhanh không ngừng, thậm chí có người rời khỏi nha thự, cưỡi ngựa mà đi.
Nha môn tuần kiểm lại có nhiều công vụ kịch liệt như thế?
Dương Khâm cứ thế nhìn, không dám tới gần. Mỗi lần nhìn thấy vị Vương chủ bộ này, đều cảm thấy có chỗ nào đó không giống, rõ ràng là một văn sĩ, lại khác hẳn với những văn sĩ mà hắn từng gặp, khí độ không thua vị Hạ tuần kiểm kia.
Cuối cùng văn thư trên bàn đã hết, Vương chủ bộ buông bút xuống, phất tay cho mọi người lui ra, sau đó nhìn về phía Dương Khâm, Dương Khâm lập tức khom người hành lễ.
Dương Khâm tuy rằng vẫn mặc quần áo đơn bạc, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vài phần sáng, cả người thoạt nhìn khác hẳn hôm qua.
Trong đầu Vương Hạc Xuân hiện lên hình ảnh Tạ Ngọc Diễm, chỉ ngắn ngủi một ngày, đã có thể khiến người ta có biến hóa như vậy, có thể thấy được bản lĩnh của nàng.
Muốn đánh giá một người, không cần nhìn chằm chằm nàng, những gì nàng đã làm, cũng sẽ để lại dấu vết xung quanh.
Hai người còn chưa lên tiếng, Hạ Đàn đã vén rèm vào phòng, nhìn thấy Dương Khâm, hắn lập tức nói: "Mới sớm như vậy đã ra khỏi nhà rồi sao?"
Dương Khâm cười rộ lên: "Sớm hơn cơ, đi lấy thuốc cho tẩu tẩu trước, lại đi chợ một vòng, vừa rồi ở cửa nha thự còn bị người Tạ gia chặn lại hỏi chuyện."
"Chính là Tạ thất gia kia."
Dương Khâm tự nhiên mà kéo người Tạ gia ra.
Hạ Đàn nhíu mày: "Người Tạ gia hỏi những gì?"
Dương Khâm đem những lời Tạ thất gia nói trong xe ngựa, kể lại không sót một chữ cho Hạ Đàn và Vương Hạc Xuân nghe.
Dương Khâm nói: "Về đến nhà, tẩu tẩu liền nói với Nhị bá, nhất định phải tố cáo người Tạ gia, Tạ gia muốn dùng cái này để thu mua, tẩu tẩu làm sao có thể đáp ứng? Tẩu tẩu suýt chút nữa bị người ta hãm hại, ngay cả thân thế của mình đều quên, vẫn nhận việc hôn sự này, che chở cho nương và ta, phẩm hạnh như vậy, người thường khó sánh bằng."
"Tẩu tẩu muốn không phải là tiền bạc, mà là vạch trần những việc không thể lộ ra ánh sáng kia. Loại gia đình như Tạ gia, há có thể hiểu được?"
Vương Hạc Xuân nhìn Dương Khâm dáng vẻ đầy căm phẫn, nàng kia có biết, Dương Khâm che chở thanh danh của nàng như vậy không? Cũng không biết thanh danh này, có thể được bảo vệ đến khi nào.
Vương Hạc Xuân đứng lên: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp vị tiên sinh kia."
Hạ Đàn có chút kinh ngạc nhìn về phía Vương Hạc Xuân, hắn còn tưởng rằng Vương Hạc Xuân sẽ phân phó người bên cạnh đưa Dương Khâm đi, không ngờ lại muốn đích thân đi.
Vương Hạc Xuân xoay người lên ngựa, sau đó đưa tay về phía Dương Khâm.
Tâm trí Dương Khâm sớm đã mở ra, nhưng vóc dáng lại không cao, đang nghĩ xem nên đạp vào đâu để mượn lực, thì cảm thấy trên người chợt nhẹ, trong nháy mắt đã rơi vào trên yên ngựa.
Dương Khâm không khỏi kinh ngạc, Vương chủ bộ nhìn qua là một người đọc sách, nhưng vừa rồi lại khiến hắn hoảng hốt cảm thấy, vương chủ bộ cũng có bản lĩnh của những tướng quân kia.
"Ngồi vững." Vương Hạc Xuân dặn dò một tiếng, liền giục ngựa đi trước.
"Thường ngày đọc qua những sách gì?"
Dương Khâm ngồi thẳng người: "Đọc qua «Tự cổ thiên văn» còn có «Thần đồng thi»."
Nghe đến «Thần đồng thi», người tùy tùng cưỡi ngựa bên cạnh không khỏi liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình.
Vương Hạc Xuân nói: "Lát nữa gặp tiên sinh kia, đừng nhắc đến «Thần đồng thi»."
Dương Khâm không khỏi nói: "Vì sao?"
"Thơ phú vốn là vô dụng," Vương Hạc Xuân nói, "Không bằng học nhiều «Luận Ngữ», «Mạnh Tử»."
Dương Khâm chớp mắt, vị Vương chủ bộ này, có phải vì không thích thơ phú nên mới không thể t·h·i đỗ c·ô·ng danh?
Vài người đến thành Bắc, rẽ vào ngõ nhỏ, trước mắt là mấy gian phòng ốc không có gì nổi bật. Dương Khâm vừa được đặt xuống ngựa, liền nhìn thấy có người mở cửa, ngay sau đó ba đứa trẻ mười mấy tuổi đi ra, ba người đều cõng một cái rương gỗ nhỏ, bên trong hẳn là đựng giấy bút các thứ.
Dương Khâm vẫn luôn mong ngóng có thể chính thức bái sư học viết, nhìn thấy những thứ này, cũng bất chấp mọi thứ, ánh mắt cứ quanh quẩn trên người mấy đứa trẻ kia.
"Vào thôi!" Vương Hạc Xuân đi về phía trước, Dương Khâm mới giật mình hoàn hồn.
"Vương. . . tiên sinh. . ." Một lão bộc đã sớm đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Vương Hạc Xuân lập tức khom người.
Lão bộc vừa dứt lời, liền có một văn sĩ trung niên vội vội vàng vàng ra đón.
Văn sĩ đi theo sau các đệ tử, như thể chưa từng thấy qua tiên sinh, trên mặt sôi nổi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dương Khâm không biết có phải mình nhìn lầm không, văn sĩ kia đến trước mặt Vương chủ bộ, dường như muốn cúi người bái lạy, không biết nghĩ đến điều gì, mới biến thành ngang hàng cúi chào.
Ngay cả là cúi chào, cũng là văn sĩ kia làm trước, có thể thấy được sự tôn sùng đối với Vương chủ bộ.
Dương Khâm chớp mắt, lúc này lại nhìn bóng lưng Vương chủ bộ, chỉ cảm thấy so với vừa rồi còn cao lớn hơn mấy phần.
"Nếu không có chuyện gì khác," Vương Hạc Xuân nói, "Chỉ là đưa cho Đồng huynh một vị đệ tử, nếu Đồng huynh cảm thấy là nhân tài có thể tạo dựng thì giữ người lại."
Đồng tiên sinh lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Dương Khâm, hắn liên tục đánh giá Dương Khâm một phen, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Vương Hạc Xuân chưa từng làm chuyện như vậy, giờ đột nhiên đưa tới một đứa trẻ con.
Nhìn tuổi tác đứa trẻ, lại ngẫm nghĩ đến việc Vương Hạc Xuân ẩn tích, cáo bệnh ở kinh thành, lại đột nhiên xuất hiện ở Đại Danh Phủ, chắc chắn là đang làm một việc bí ẩn.
Chẳng lẽ đứa trẻ này có liên quan gì khác với Vương Hạc Xuân?
Sẽ không phải cõng sau lưng lão đại nhân trong kinh, là Vương gia khai chi tán diệp đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận