Tứ Hợp Như Ý
Tứ Hợp Như Ý - Chương 364: Thiết kế (length: 8393)
Nghe được lời Hạ Tử Kiều, vẻ mặt Tạ Thừa Nhượng càng giận dữ, hắn nhìn chằm chằm Hạ Tử Kiều một lúc lâu, vậy mà không nói lời nào, xoay người lên ngựa bỏ đi.
Hạ Tử Kiều nhớ Tạ Thừa Nhượng muốn về Tạ gia, vội vàng đuổi theo.
Hai người trước sau đến cửa Tạ gia, còn chưa kịp nói gì, vừa vặn nhìn thấy Tạ Thừa Tín đi ra, sau lưng Tạ Thừa Tín còn có hai tiểu tư, xách một cái hòm lớn.
Tạ Thừa Tín thúc giục tiểu tư: "Nhanh lên."
Nói rồi, hắn quay đầu vừa vặn nhìn thấy Hạ Tử Kiều, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hai tiểu tư cũng hoảng sợ, một người trong đó vậy mà tuột tay, hòm đồ hai người đang xách nhất thời rơi xuống đất, đồ đạc bên trong theo đó văng ra ngoài.
Vải áo, giày thêu, trâm cài tóc... phần nhiều là đồ dùng của nữ tử, một chiếc gương sơn son mạ vàng đặc biệt bắt mắt, gương rơi xuống đất, hạt châu bên trong lăn lông lốc, chạy nhanh về phía Hạ Tử Kiều.
Hạ Tử Kiều giơ chân lên, đạp trúng một viên.
Cửa lớn nhất thời rơi vào hoàn toàn tĩnh lặng, Hạ Tử Kiều lộ ra một nụ cười như có như không, hắn nhìn chằm chằm Tạ Thừa Tín, một lát sau âm dương quái khí nói: "Đại ca đây là muốn đi đâu?"
Sắc mặt Tạ Thừa Tín tái xanh, hai tiểu tư cũng sợ tới mức qùy rạp xuống đất.
Tạ Thừa Tín lắp bắp nói: "Đây là... Cho Nhị nương... Không phải... Nhị nương mua lễ vật cho nữ quyến trong tộc, bảo ta đưa qua."
Vẻ mặt Hạ Tử Kiều vẫn treo nụ cười, chỉ là dưới chân dùng thêm lực, đạp viên trân châu kia vỡ nát, hắn tiến lên vài bước, ngồi xổm trước cái rương kia.
Hai tiểu tư vội vàng nhặt đồ rơi ra ngoài bỏ lại vào rương, nhìn thấy Hạ Tử Kiều tới không có ý tốt, động tác càng nhanh hơn, nào ngờ Hạ Tử Kiều lại thò tay lấy mấy đôi giày thêu trong rương ra, đưa lên trước mắt so sánh.
Giày thêu tinh xảo đặc biệt惹人喜爱, Hạ Tử Kiều giống như lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, tràn đầy hứng thú thưởng thức trước mắt, miệng nói: "Nữ quyến trong Tạ thị chân đều to bằng nhau? Hay là mấy đôi này đều là cho một người?"
Tạ Thừa Tín nuốt nước bọt, vẫn muốn kiên trì nhận.
Hạ Tử Kiều lại đột nhiên trở mặt, tăng thêm lực nắm giày thêu, đứng dậy: "Ta muốn gặp phu nhân, vừa rồi không cẩn thận giẫm nát một viên trân châu, phải hướng phu nhân nhận lỗi."
Tạ Thừa Tín vốn lén lút mang mấy thứ này ra ngoài, sao có thể để mẫu thân biết được? Vội vàng tiến lên ngăn cản.
Hôm nay hắn thật là mọi việc không thuận, hòm đồ này vốn nên đưa đến sân viện hắn mua sắm ở bên ngoài, ai biết chưởng quầy tính nhầm, bảo hỏa kế đưa tới Tạ phủ, thứ này làm sao có thể để trong nhà? Tạ Thừa Tín lập tức sai tiểu tư mang đồ ra ngoài, không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp ngay Hạ Tử Kiều.
Thái dương Tạ Thừa Tín đã lấm tấm mồ hôi lạnh, trong mắt càng có vài phần cầu khẩn: "Trong phòng mẫu thân có khách..."
Hạ Tử Kiều lại không thèm để ý: "Vậy ta sẽ chờ ở trong phòng khách."
Hạ Tử Kiều không thèm để ý tới Tạ Thừa Tín, nhấc chân đi vào trong viện, trong lòng tràn đầy chán ghét Tạ Thừa Tín, người này thật quá ngu xuẩn, từ khi gặp mặt đến giờ, không có một việc nào làm đúng.
Dùng một cái cớ trăm ngàn sơ hở như vậy, là coi hắn là kẻ ngốc? Hay là cho rằng dù làm gì, Hạ gia cũng sẽ không để ý, vẫn muốn gả tiểu muội tới?
Mấy thứ kia rõ ràng là cho nữ tử, Tạ Thừa Tín còn chưa thành hôn, đã nuôi ngoại thất ở bên ngoài, có thể thấy phẩm tính thế nào, hắn vạch trần việc này, ngày tháng của Tạ Thừa Tín chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Tạ Thừa Tín sao có thể cam tâm cứ như vậy bại lộ, xông lên ngăn cản, Hạ Tử Kiều nghĩ đến muội muội nhà mình bị đối xử như vậy, nổi giận đùng đùng, đẩy Tạ Thừa Tín ra.
Tạ Thừa Nhượng chạy tới không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn Tạ Thừa Tín ngã xuống đất.
Ba người làm ầm ĩ như vậy, kinh động đến những người khác trong phủ.
Tạ Tư Mật mới vì Tạ Thừa Hàn mời một vị tây tịch, không ngờ vị tiên sinh kia lại chứng kiến cảnh này.
Hạ Tử Kiều cũng không phải thật sự muốn gặp Chu thị, mục đích của hắn là muốn Tạ gia biết được hành động của Tạ Thừa Tín, thừa dịp Tạ Thừa Nhượng tiến đến khuyên can, Hạ Tử Kiều hừ lạnh một tiếng, coi như nể mặt Tạ Thừa Nhượng, lạnh mặt ra khỏi cửa lớn Tạ phủ.
Tạ Thừa Tín thì ngây ngốc tại chỗ, hắn cơ hồ có thể nghĩ tới, phụ thân sau khi trở về, hắn sẽ gặp phải tình cảnh thế nào.
"Đại ca, đây là xảy ra chuyện gì?" Thanh âm Tạ Thừa Hàn quả nhiên truyền tới.
Tiên sinh bên cạnh Tạ Thừa Hàn, nhìn thấy cảnh hỗn độn trên đất, sắc mặt không vui.
Tạ Thừa Tín vất vả lắm mới tìm được nữ tử vừa gặp đã thương, đem nàng an trí ở bên ngoài, vốn trong lòng đang vui mừng, không ngờ nhanh như vậy đã bị bại lộ.
Hạ Tử Kiều chắc chắn sẽ báo việc này cho người Hạ gia, hôn sự của hắn và Hạ nhị nương có lẽ sẽ không thành.
...
Tạ Thừa Nhượng theo Hạ Tử Kiều ra cửa.
"Thế nào?" Hạ Tử Kiều nói, "Ngươi còn muốn khuyên ta giấu giếm sao?"
Tạ Thừa Nhượng chau mày.
Hạ Tử Kiều nhìn ra chút gì, hắn lôi kéo Tạ Thừa Nhượng: "Ta còn có thể hại ngươi? Có một số việc giao cho ta, không nhất định sẽ không có cơ hội."
"Vừa rồi ngươi cố ý lảng tránh, ta biết là vì thanh danh của tiểu muội, nhưng ngươi xem... Ông trời cũng đang giúp ngươi."
Thừa dịp Tạ Thừa Nhượng còn ngây ngốc ở đó, Hạ Tử Kiều giục ngựa đi trước, rất nhanh rời khỏi Tạ gia.
Tạ Thừa Nhượng nhìn phương hướng Hạ Tử Kiều rời đi, ánh mắt mờ mịt dần dần ngưng tụ, sau đó nổi lên một nụ cười. Hạ gia xảy ra chuyện, may mà sẽ không liên lụy đến Hạ gia, bằng không hắn sẽ uổng phí công sức.
...
Tạ Tư Mật từ nha thự trở về, từ trên xuống dưới nhà họ Tạ đều đã thu dọn thỏa đáng, thoạt nhìn giống như không có bất kỳ chuyện gì phát sinh.
Nhưng đây là Tạ phủ.
Mỗi ngày xảy ra chuyện gì, quản sự đều sẽ trung thực bẩm báo với Tạ Tư Mật.
Tạ Tư Mật thay quần áo, mặt trầm xuống nhìn về phía Tạ Thừa Tín.
Tạ gia nhiều năm như vậy, chưa từng có chuyện mất mặt như vậy phát sinh. Nếu là ở Tạ thị tổ trạch, đệ tử Tạ thị sẽ bị trong tộc trừng phạt, cả đời này cũng không thể có tiền đồ tốt đẹp.
Nhưng cố tình, đây là trưởng tử của hắn.
Tạ Tư Mật trầm giọng nói: "Cô gái kia là ai? Nữ tử nhà ai? Hay là kỹ nữ ở Câu Lan viện?"
"Không phải," Tạ Thừa Tín vội nói, "Là nữ tử trong sạch, trong nhà xảy ra chuyện, chuẩn bị đi nương nhờ thân tộc."
Tạ Tư Mật cười lạnh: "Nói cách khác, một mình đi ra ngoài?"
Tạ Thừa Tín gật đầu, bất quá lại lắc đầu: "Nàng cũng là không có biện pháp... Phụ thân không thể bởi vậy trách cứ nàng, nếu không phải ta tìm được nàng, đem nàng ngăn lại, nói không chừng nàng đã tìm được người thân."
Trong đầu Tạ Thừa Tín hiện lên khuôn mặt của cô gái kia, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Phụ thân cho ta rước nàng vào cửa đi, chỉ cần phụ thân có thể đáp ứng việc này, về sau ta đều nghe theo phụ thân."
"Rước vào cửa?" Tạ Tư Mật cất cao giọng, "Ngươi còn muốn cho nàng làm thê thất sao?"
Tạ Thừa Tín nuốt nước bọt: "Nữ nhi trong sạch, không nên làm thiếp."
Tạ Tư Mật bắt đầu đau đầu, mấy ngày nay trong kinh xảy ra chuyện, nhìn như là mấy thương nhân tụ tập đánh bạc, nhưng liên lụy đến Hạ gia, không cẩn thận ngọn lửa này còn muốn lan đến Hạ gia.
Trưởng tử vốn nên giúp hắn chia sẻ chính vụ, nghịch tử này lại đem toàn bộ tâm tư đặt ở trên người nữ tử.
May mắn là con ruột, bằng không sớm bị hắn đánh chết ở chỗ này.
Dù vậy, Tạ Tư Mật vẫn nổi giận, hắn cầm nghiên mực trên bàn ném về phía Tạ Thừa Tín: "Nếu ngày nào Tạ gia xuống dốc, nhất định là vì ngươi tên súc sinh này."
Ước chừng là quá tức giận, Tạ Tư Mật cũng không che giấu: "Nói cho các ngươi biết, nếu ai hủy hoại thanh danh của Tạ gia, ta liền sẽ đánh chết kẻ đó, tuyệt không dung túng."
Tạ gia và Hạ gia kết thân, đây chính là ý tứ của Tần Vương, nếu bên hắn xảy ra chuyện không may, nhất định sẽ rước lấy sự không vui của Tần Vương, hôn sự của Nhị nương và Hoài Quận Vương có lẽ sẽ không thành.
Đây là việc nhỏ, hắn càng sợ Tần Vương sẽ không tin tưởng hắn, dù sao hắn từng được Tuyên vương đề bạt, coi như nhận đại ân của Tuyên vương, quan gia lại từng muốn lập Tuyên vương làm Hoàng thái tử...
Hạ Tử Kiều nhớ Tạ Thừa Nhượng muốn về Tạ gia, vội vàng đuổi theo.
Hai người trước sau đến cửa Tạ gia, còn chưa kịp nói gì, vừa vặn nhìn thấy Tạ Thừa Tín đi ra, sau lưng Tạ Thừa Tín còn có hai tiểu tư, xách một cái hòm lớn.
Tạ Thừa Tín thúc giục tiểu tư: "Nhanh lên."
Nói rồi, hắn quay đầu vừa vặn nhìn thấy Hạ Tử Kiều, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hai tiểu tư cũng hoảng sợ, một người trong đó vậy mà tuột tay, hòm đồ hai người đang xách nhất thời rơi xuống đất, đồ đạc bên trong theo đó văng ra ngoài.
Vải áo, giày thêu, trâm cài tóc... phần nhiều là đồ dùng của nữ tử, một chiếc gương sơn son mạ vàng đặc biệt bắt mắt, gương rơi xuống đất, hạt châu bên trong lăn lông lốc, chạy nhanh về phía Hạ Tử Kiều.
Hạ Tử Kiều giơ chân lên, đạp trúng một viên.
Cửa lớn nhất thời rơi vào hoàn toàn tĩnh lặng, Hạ Tử Kiều lộ ra một nụ cười như có như không, hắn nhìn chằm chằm Tạ Thừa Tín, một lát sau âm dương quái khí nói: "Đại ca đây là muốn đi đâu?"
Sắc mặt Tạ Thừa Tín tái xanh, hai tiểu tư cũng sợ tới mức qùy rạp xuống đất.
Tạ Thừa Tín lắp bắp nói: "Đây là... Cho Nhị nương... Không phải... Nhị nương mua lễ vật cho nữ quyến trong tộc, bảo ta đưa qua."
Vẻ mặt Hạ Tử Kiều vẫn treo nụ cười, chỉ là dưới chân dùng thêm lực, đạp viên trân châu kia vỡ nát, hắn tiến lên vài bước, ngồi xổm trước cái rương kia.
Hai tiểu tư vội vàng nhặt đồ rơi ra ngoài bỏ lại vào rương, nhìn thấy Hạ Tử Kiều tới không có ý tốt, động tác càng nhanh hơn, nào ngờ Hạ Tử Kiều lại thò tay lấy mấy đôi giày thêu trong rương ra, đưa lên trước mắt so sánh.
Giày thêu tinh xảo đặc biệt惹人喜爱, Hạ Tử Kiều giống như lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, tràn đầy hứng thú thưởng thức trước mắt, miệng nói: "Nữ quyến trong Tạ thị chân đều to bằng nhau? Hay là mấy đôi này đều là cho một người?"
Tạ Thừa Tín nuốt nước bọt, vẫn muốn kiên trì nhận.
Hạ Tử Kiều lại đột nhiên trở mặt, tăng thêm lực nắm giày thêu, đứng dậy: "Ta muốn gặp phu nhân, vừa rồi không cẩn thận giẫm nát một viên trân châu, phải hướng phu nhân nhận lỗi."
Tạ Thừa Tín vốn lén lút mang mấy thứ này ra ngoài, sao có thể để mẫu thân biết được? Vội vàng tiến lên ngăn cản.
Hôm nay hắn thật là mọi việc không thuận, hòm đồ này vốn nên đưa đến sân viện hắn mua sắm ở bên ngoài, ai biết chưởng quầy tính nhầm, bảo hỏa kế đưa tới Tạ phủ, thứ này làm sao có thể để trong nhà? Tạ Thừa Tín lập tức sai tiểu tư mang đồ ra ngoài, không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp ngay Hạ Tử Kiều.
Thái dương Tạ Thừa Tín đã lấm tấm mồ hôi lạnh, trong mắt càng có vài phần cầu khẩn: "Trong phòng mẫu thân có khách..."
Hạ Tử Kiều lại không thèm để ý: "Vậy ta sẽ chờ ở trong phòng khách."
Hạ Tử Kiều không thèm để ý tới Tạ Thừa Tín, nhấc chân đi vào trong viện, trong lòng tràn đầy chán ghét Tạ Thừa Tín, người này thật quá ngu xuẩn, từ khi gặp mặt đến giờ, không có một việc nào làm đúng.
Dùng một cái cớ trăm ngàn sơ hở như vậy, là coi hắn là kẻ ngốc? Hay là cho rằng dù làm gì, Hạ gia cũng sẽ không để ý, vẫn muốn gả tiểu muội tới?
Mấy thứ kia rõ ràng là cho nữ tử, Tạ Thừa Tín còn chưa thành hôn, đã nuôi ngoại thất ở bên ngoài, có thể thấy phẩm tính thế nào, hắn vạch trần việc này, ngày tháng của Tạ Thừa Tín chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Tạ Thừa Tín sao có thể cam tâm cứ như vậy bại lộ, xông lên ngăn cản, Hạ Tử Kiều nghĩ đến muội muội nhà mình bị đối xử như vậy, nổi giận đùng đùng, đẩy Tạ Thừa Tín ra.
Tạ Thừa Nhượng chạy tới không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn Tạ Thừa Tín ngã xuống đất.
Ba người làm ầm ĩ như vậy, kinh động đến những người khác trong phủ.
Tạ Tư Mật mới vì Tạ Thừa Hàn mời một vị tây tịch, không ngờ vị tiên sinh kia lại chứng kiến cảnh này.
Hạ Tử Kiều cũng không phải thật sự muốn gặp Chu thị, mục đích của hắn là muốn Tạ gia biết được hành động của Tạ Thừa Tín, thừa dịp Tạ Thừa Nhượng tiến đến khuyên can, Hạ Tử Kiều hừ lạnh một tiếng, coi như nể mặt Tạ Thừa Nhượng, lạnh mặt ra khỏi cửa lớn Tạ phủ.
Tạ Thừa Tín thì ngây ngốc tại chỗ, hắn cơ hồ có thể nghĩ tới, phụ thân sau khi trở về, hắn sẽ gặp phải tình cảnh thế nào.
"Đại ca, đây là xảy ra chuyện gì?" Thanh âm Tạ Thừa Hàn quả nhiên truyền tới.
Tiên sinh bên cạnh Tạ Thừa Hàn, nhìn thấy cảnh hỗn độn trên đất, sắc mặt không vui.
Tạ Thừa Tín vất vả lắm mới tìm được nữ tử vừa gặp đã thương, đem nàng an trí ở bên ngoài, vốn trong lòng đang vui mừng, không ngờ nhanh như vậy đã bị bại lộ.
Hạ Tử Kiều chắc chắn sẽ báo việc này cho người Hạ gia, hôn sự của hắn và Hạ nhị nương có lẽ sẽ không thành.
...
Tạ Thừa Nhượng theo Hạ Tử Kiều ra cửa.
"Thế nào?" Hạ Tử Kiều nói, "Ngươi còn muốn khuyên ta giấu giếm sao?"
Tạ Thừa Nhượng chau mày.
Hạ Tử Kiều nhìn ra chút gì, hắn lôi kéo Tạ Thừa Nhượng: "Ta còn có thể hại ngươi? Có một số việc giao cho ta, không nhất định sẽ không có cơ hội."
"Vừa rồi ngươi cố ý lảng tránh, ta biết là vì thanh danh của tiểu muội, nhưng ngươi xem... Ông trời cũng đang giúp ngươi."
Thừa dịp Tạ Thừa Nhượng còn ngây ngốc ở đó, Hạ Tử Kiều giục ngựa đi trước, rất nhanh rời khỏi Tạ gia.
Tạ Thừa Nhượng nhìn phương hướng Hạ Tử Kiều rời đi, ánh mắt mờ mịt dần dần ngưng tụ, sau đó nổi lên một nụ cười. Hạ gia xảy ra chuyện, may mà sẽ không liên lụy đến Hạ gia, bằng không hắn sẽ uổng phí công sức.
...
Tạ Tư Mật từ nha thự trở về, từ trên xuống dưới nhà họ Tạ đều đã thu dọn thỏa đáng, thoạt nhìn giống như không có bất kỳ chuyện gì phát sinh.
Nhưng đây là Tạ phủ.
Mỗi ngày xảy ra chuyện gì, quản sự đều sẽ trung thực bẩm báo với Tạ Tư Mật.
Tạ Tư Mật thay quần áo, mặt trầm xuống nhìn về phía Tạ Thừa Tín.
Tạ gia nhiều năm như vậy, chưa từng có chuyện mất mặt như vậy phát sinh. Nếu là ở Tạ thị tổ trạch, đệ tử Tạ thị sẽ bị trong tộc trừng phạt, cả đời này cũng không thể có tiền đồ tốt đẹp.
Nhưng cố tình, đây là trưởng tử của hắn.
Tạ Tư Mật trầm giọng nói: "Cô gái kia là ai? Nữ tử nhà ai? Hay là kỹ nữ ở Câu Lan viện?"
"Không phải," Tạ Thừa Tín vội nói, "Là nữ tử trong sạch, trong nhà xảy ra chuyện, chuẩn bị đi nương nhờ thân tộc."
Tạ Tư Mật cười lạnh: "Nói cách khác, một mình đi ra ngoài?"
Tạ Thừa Tín gật đầu, bất quá lại lắc đầu: "Nàng cũng là không có biện pháp... Phụ thân không thể bởi vậy trách cứ nàng, nếu không phải ta tìm được nàng, đem nàng ngăn lại, nói không chừng nàng đã tìm được người thân."
Trong đầu Tạ Thừa Tín hiện lên khuôn mặt của cô gái kia, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Phụ thân cho ta rước nàng vào cửa đi, chỉ cần phụ thân có thể đáp ứng việc này, về sau ta đều nghe theo phụ thân."
"Rước vào cửa?" Tạ Tư Mật cất cao giọng, "Ngươi còn muốn cho nàng làm thê thất sao?"
Tạ Thừa Tín nuốt nước bọt: "Nữ nhi trong sạch, không nên làm thiếp."
Tạ Tư Mật bắt đầu đau đầu, mấy ngày nay trong kinh xảy ra chuyện, nhìn như là mấy thương nhân tụ tập đánh bạc, nhưng liên lụy đến Hạ gia, không cẩn thận ngọn lửa này còn muốn lan đến Hạ gia.
Trưởng tử vốn nên giúp hắn chia sẻ chính vụ, nghịch tử này lại đem toàn bộ tâm tư đặt ở trên người nữ tử.
May mắn là con ruột, bằng không sớm bị hắn đánh chết ở chỗ này.
Dù vậy, Tạ Tư Mật vẫn nổi giận, hắn cầm nghiên mực trên bàn ném về phía Tạ Thừa Tín: "Nếu ngày nào Tạ gia xuống dốc, nhất định là vì ngươi tên súc sinh này."
Ước chừng là quá tức giận, Tạ Tư Mật cũng không che giấu: "Nói cho các ngươi biết, nếu ai hủy hoại thanh danh của Tạ gia, ta liền sẽ đánh chết kẻ đó, tuyệt không dung túng."
Tạ gia và Hạ gia kết thân, đây chính là ý tứ của Tần Vương, nếu bên hắn xảy ra chuyện không may, nhất định sẽ rước lấy sự không vui của Tần Vương, hôn sự của Nhị nương và Hoài Quận Vương có lẽ sẽ không thành.
Đây là việc nhỏ, hắn càng sợ Tần Vương sẽ không tin tưởng hắn, dù sao hắn từng được Tuyên vương đề bạt, coi như nhận đại ân của Tuyên vương, quan gia lại từng muốn lập Tuyên vương làm Hoàng thái tử...
Bạn cần đăng nhập để bình luận