Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 274: Cảm mến (length: 8407)

Tạ nhị nương tử khép lại sách thuốc, một quản sự ma ma bên cạnh lập tức hoàn hồn, múc nước tiến lên để Nhị nương tử rửa tay, lại từ trong tay nha hoàn nhận lấy áo choàng đã được làm ấm, hầu hạ Nhị nương tử mặc vào, sau đó đưa lò sưởi tay qua.
"Bên ngoài lại có tuyết rơi, ngài đổi đôi giày rồi hãy đi."
Hai nha hoàn quỳ xuống, phụng dưỡng Tạ nhị nương tử mang giày ống dài.
Trong ủng có một lớp da lông dày, được làm ấm bằng than lửa, còn hun hương, xỏ vào vừa ấm áp vừa mềm mại, khuôn mặt Tạ nhị nương cũng giãn ra vài phần, nhìn về phía quản sự ma ma: "Rất thích hợp."
Quản sự ma ma nở nụ cười: "Là da lông vương phủ đưa tới mấy ngày trước, Tần vương phi còn nói qua đợt sinh nhật thái hậu, Tây Hạ, Bắc Tề còn có thể phái đặc mệnh viên tặng quà vào kinh thành, thái hậu nương nương muốn theo đó chọn lựa một ít cho Nhị nương tử."
Thái hậu rất thích Hoài Quận Vương, thường xuyên gọi quận vương gia tiến cung nói chuyện.
Lần quận vương gia bị thương, thái hậu nương nương lo lắng không thôi, sau này hỏi thăm ra là được Nhị nương tử cứu, lập tức liền phái trung quan cùng cung nhân mang đến mấy rương ban thưởng.
Toàn phủ trên dưới thế mới biết, Nhị nương tử làm một việc lớn, nếu không phải lão tướng gia đột nhiên qua đời, ở nhà không biết sẽ vui vẻ đến nhường nào.
Hạ nhân bung dù, che chở Tạ nhị nương đi ra ngoài, Tạ nhị nương nhìn hoa mai đầy sân mà xuất thần, không khỏi thả chậm bước chân.
Quản sự ma ma nói: "Năm nay hoa mai trong phủ nở rất đẹp."
Tạ nhị nương tử gật gật đầu.
Quản sự ma ma sớm đã thành thói quen, Nhị nương tử không thích nói chuyện, đặc biệt là lúc mới vào phủ, đều nói là vì ở nơi thôn dã, cho nên mới nuôi thành cái tính tình như vậy.
Sau khi về ở quý phủ, ngược lại tốt hơn nhiều.
Đoàn người đang đi dạo trong vườn, liền nhìn thấy quản sự vội vội vàng vàng tới bẩm báo: "Quận vương gia đến, đang ở tiền viện cùng lão gia nói chuyện, một lát nữa sẽ đến hậu viện thỉnh an phu nhân."
Quản sự đến thông báo, chính là muốn Nhị nương tử chuẩn bị sẵn sàng.
Hoài Quận Vương tìm được ân nhân cứu mạng sau, liền đến thôn trang cầu kiến, lúc ấy lão tướng gia vừa mới trí sĩ về nhà, đem người ngăn trở về.
Sau khi lão tướng gia qua đời, Nhị nương tử trở lại Biện Kinh vội về chịu tang, Hoài Quận Vương cũng tìm đủ loại lý do ở lại trong phủ, khi đó còn đang trong bi thống, ai cũng không nhắc tới những chuyện này, sau khi lão tướng gia an táng, lão gia nói có đại tang, bị Quan gia đoạt lễ, lần nữa tiếp chưởng Xu mật viện, Tần vương phi lúc này mới đến cửa, hướng lão gia và phu nhân tiết lộ tâm tư của Hoài Quận Vương.
Đương nhiên Tần vương phủ sẽ không thúc giục đính hôn, mà sẽ đợi sau khi hết tang kỳ, lại do thái hậu nương nương tứ hôn.
"Ta biết rồi."
Tạ nhị nương tử cho người lui xuống, lại tự tay cắt hai cành hoa mai rồi mới đi vào phòng Chu thị.
Chu thị đang cùng Tạ tam lang nói chuyện, thấy Tạ nhị nương, cười nói: "Hôm nay sao muộn vậy? Vẫn luôn ở trong Dược đường đọc sách à?"
Tạ nhị nương lên tiếng trả lời: "Quyển sách thuốc phụ thân mới mang về, không để ý nên xem hơi lâu."
Tạ nhị nương nói chuyện rất chậm, may mà rõ ràng, bất quá cẩn thận nghe vào tai, lại ít chút khẩu âm Biện Kinh.
Tạ Thừa Hàn cũng hướng Tạ nhị nương hành lễ: "Nhị tỷ tỷ."
Chu thị vẫy tay: "Tinh tỷ nhi lại đây ngồi."
Tạ nhị nương chú ý tới trong phòng có thêm không ít đồ vật, có đồ sứ, gấm vóc, đồ bằng bạc và lá trà các loại.
Chu thị biết được nữ nhi đang suy nghĩ gì, vì vậy nói: "Đều là do ty Tùy Cơ đưa tới, năm nay chuẩn bị đưa hàng hóa đến các chợ, đợi đến khi sứ thần các nước đến, đưa cho bọn họ xem thử, nếu không có dị nghị, năm nay mậu dịch sẽ lấy những thứ này làm chủ."
Bên cạnh đống đồ vật kia còn đặt một cái lò đất nhỏ.
Ánh mắt Tạ nhị nương dừng ở trên đó: "Lò đất cũng là sao?"
"Tự nhiên không phải," Chu thị nói, "Thứ thô lậu, sao có thể đem ra ngoài cho phiên nhân xem? Đây là Tam đệ ngươi từ chỗ tiên sinh mang về."
Tạ Thừa Hàn gật đầu: "Một đệ tử của tiên sinh có, tiên sinh không dùng đến cái này, chúng ta nghe nói đốt cái này có thể làm nổ muối, liền. . ."
Chu thị trách móc liếc Tạ Thừa Hàn một cái.
Tạ Thừa Hàn không dám nói tiếp.
Chu thị dạy dỗ: "Đừng nghịch mấy thứ này, nếu để phụ thân ngươi biết được, nhất định sẽ phạt ngươi."
"Ta không dám," Tạ Thừa Hàn nói, "Cùng lắm thì phân phó hạ nhân đi làm."
Thế gia tử luôn luôn tinh quý, từ khi sinh ra đến khi lớn lên, không biết phải tốn bao nhiêu tiền bạc cung cấp nuôi dưỡng, nếu học cưỡi ngựa bắn cung bị thương thì thôi đi, dùng loại đồ vật trên phố này, xảy ra chuyện, vậy thật sự là cô phụ tâm tư của trưởng bối trong nhà, đừng nói Tạ Thừa Hàn sẽ bị trách phạt, tiểu tư bên cạnh hắn cũng phải bị đánh chết.
Tạ nhị nương nói: "Hình như rất nhiều người truyền nhau cái lò đất này dùng tốt."
Chu thị nhíu mày: "Đừng bàn những thứ này, cũng không được nói trước mặt phụ thân các ngươi, gần đây sự tình Đại Danh Phủ khiến phụ thân các ngươi phiền lòng, cái lò đất này cũng là từ Đại Danh Phủ đến."
Tỷ đệ hai người gật đầu.
Chu thị phân phó hạ nhân: "Đem đồ vật ném ra bên ngoài, đừng để ở chỗ này chướng mắt."
Quản sự vội vàng phân phó người mang đi.
Theo lý thuyết vật như vậy hẳn là phải đập vỡ rồi ném, hạ nhân mang ra sân, ném trên mặt đất mấy lần, cái lò đất kia vẫn bình yên vô sự, hạ nhân đành phải đi tìm cái búa.
Hoài Quận Vương đi thỉnh an Chu thị, đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, hạ nhân Tạ gia vội vàng đem lò đất chắn lại.
"Đây là thế nào?"
Điều khiến hạ nhân ngoài ý muốn là, Hoài Quận Vương dừng bước lại hỏi: "Nhìn xem là lò đất."
Hạ nhân vội đáp lời: "Đốt hỏng, đang muốn ném ra ngoài."
Hoài Quận Vương như có điều suy nghĩ lại nhìn thoáng qua mặt đất, lò đất từ Đại Danh Phủ đến rất rắn chắc, bên trong còn dán thêm một lớp bùn chống lửa, toàn bộ bếp lò đều nặng trịch, vậy mà vẫn có thể bị đốt hỏng.
Hoài Quận Vương không nói gì thêm, mà đi tiếp về phía trước. Cũng như mọi lần, Hoài Quận Vương nhìn thấy Chu thị, ánh mắt hướng sau tấm bình phong nhìn xem.
Tạ nhị nương liền ngồi ở đó thêu thùa may vá.
Quận vương cùng Chu thị nhàn thoại việc nhà, đột nhiên một cơn gió thổi mở cửa sổ, chính là cánh cửa sau tấm bình phong kia. Hoài Quận Vương sốt ruột đứng lên.
May mà quản sự ma ma tay mắt lanh lẹ, vội vàng khép cửa sổ lại, Hoài Quận Vương mới không tự mình đi qua.
"Không có việc gì chứ?"
Ai cũng biết quận vương gia nói lời này là đang quan tâm Nhị nương tử.
Quản sự ma ma vội tiếp lời: "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là sơ suất, cài không kỹ."
Hoài Quận Vương rất giống đương kim Quan gia, khuôn mặt lộ ra vài phần anh khí, 19 tuổi, lại đã sớm làm việc trong triều đình, hiện tại nhậm chức ban điện trực, thường ngày Quan gia cuối cùng sẽ gọi hắn đến trước mặt tự mình giáo dục.
Hiện tại mắt thấy vị tôn nhi được Quan gia coi trọng này, quan tâm Nhị nương như vậy, Chu thị không khỏi vui mừng.
Bóng người sau tấm bình phong khẽ động, Hoài Quận Vương lúc này mới hoàn hồn.
Chu thị thấy thế sợ Hoài Quận Vương không được tự nhiên, chủ động hỏi: "Gần đây công việc có bận rộn không?"
Hoài Quận Vương nói: "Trong điện trực điều động vài người đi Đại Danh Phủ, ta liền gánh vác thêm chút chức vụ."
Nữ quyến không thể bàn luận chính sự, nhất là đối diện với một vị quận vương.
Chu thị cũng không tiện nói nhiều, ngược lại là Hoài Quận Vương nói: "Hẳn là cũng không lâu đâu, dù sao người đi đến Đại Danh Phủ là Hạc Xuân."
Chu thị gật gật đầu.
Hoài Quận Vương nhìn về phía Tạ Thừa Hàn: "Đợi trời ấm áp chút, ta dẫn ngươi đi đạp thanh."
Tạ Thừa Hàn lộ vẻ mặt vui mừng, vô cùng cao hứng nhận lời: "Được."
Hoài Quận Vương đứng dậy cáo từ.
Chu thị tiễn Hoài Quận Vương ra cửa, bóng người sau tấm bình phong cũng khẽ động.
Hoài Quận Vương lập tức rời khỏi Tạ phủ, xoay người lên ngựa, giục ngựa rời khỏi Tạ gia thì hắn đưa tay xoa xoa trái tim, trên đó có một vết sẹo, đó là vết thương lưu lại trong trạch viện của Tạ gia ở nông thôn.
Trong đầu hắn hiện lên một màn, trong đêm tối, một con dao không chút do dự đâm về phía ngực hắn, nếu không phải hắn mặc nhuyễn giáp thì cũng sẽ bị đâm thủng, tại chỗ mất mạng.
Hoài Quận Vương híp đôi mắt dài lại, khóe miệng giơ lên lộ ra một nụ cười, kẻ làm hắn bị thương, hắn nhất định sẽ tìm ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận