Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 13: Cạm bẫy (length: 9043)

Trương thị nghe nói Hà thị ngày mai muốn bà đến tiểu khố phòng, trong lòng liền lo lắng bất an, không biết Hà thị lại muốn giở trò gì.
Mấy năm nay bà không ít lần chịu thiệt trong tay Nhị phòng.
"Nhất định là không có ý tốt," Dương Khâm mặt mày lộ rõ vẻ đề phòng cùng chán ghét, "Nhị phòng lão thái thái vừa mới định gọi nương đến răn dạy, không ngờ bị tẩu tẩu ngăn lại, hiện tại lại nghĩ biện pháp khác để mưu hại."
Loại chuyện này không phải Dương Khâm đoán bừa, hắn đã chứng kiến quá nhiều, năm tuổi năm ấy, Nhị phòng quản sự ma ma cho hắn một khối điểm tâm, đảo mắt liền vu hãm là hắn trộm đồ của phòng bếp, trong tộc phàm là có ai mất thứ gì, ánh mắt cuối cùng sẽ lập tức dừng ở trên người hắn và mẫu thân.
Vốn mẫu thân mới cầu xin được Đại nương tử nhà mẹ đẻ của Lâm Phường Ngụy thị, đối với hắn năm bảy tuổi, để hắn đến tộc học của Ngụy thị dự thính, có những lời đàm tiếu này, Ngụy thị dù thế nào cũng không chịu để hắn đến.
Từ đó về sau, Nhị phòng bên kia nói lời gì, hắn một chữ cũng không tin, cho dù chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, cũng có thể sẽ trở thành hòn đá đập về phía hắn và mẫu thân.
Cho dù hắn và mẫu thân không hề trêu chọc bất kỳ ai trong tộc.
Có đôi khi hắn cũng không hiểu, ngay cả người xa lạ cũng sẽ không hại bọn họ, vậy mà tộc nhân lại muốn động thủ với bọn họ, bọn họ chính là người có quan hệ huyết thống a? Vì sao lại không muốn thấy bọn họ sống tốt?
Mỗi lần Nhị phòng có người tới, hắn đều hận không thể cầm côn bổng, đuổi bọn họ đi thật xa.
Dương Khâm nói: "Hay là ngày mai ta qua đó, ta sẽ nói nương không được khỏe, có gì thì cứ nói với ta."
Tạ Ngọc Diễm không đợi Trương thị trả lời đã lạnh nhạt mở miệng: "Vốn dĩ chính là ta tính kế bọn họ, không cần phải lo lắng."
Trương thị và Dương Khâm nhất thời ngây người tại đó.
. . .
Trong phòng truyền đến từng trận hương thơm, rất nhanh Dương Khâm bưng ba bát mì lớn lên bàn, còn có mấy tấm bánh đường cùng dưa muối.
Dương Khâm đem bánh đường đặt trước mặt Tạ Ngọc Diễm: "Tẩu tẩu nếm thử, nương ta làm bánh đường ngon nhất."
Từ lúc vừa mới gọi Tạ Ngọc Diễm là "Tẩu tẩu" Dương Khâm liền đều xưng hô như vậy, hơn nữa. . . Càng nói càng trôi chảy, trong lòng cũng càng phát giác thân thiết.
Tạ Ngọc Diễm là thật sự cảm thấy đói bụng, mới vừa nói chuyện, trong bụng nàng liền "ọt ọt" "ọt ọt" một trận kêu loạn.
Trương thị lúc này mới nhớ tới, bọn họ cả một ngày cũng chưa ăn cơm, nhất là Tạ Ngọc Diễm, không biết có mấy ngày không có hạt cơm vào bụng, ở nha thự cũng chỉ ăn hai khối điểm tâm lót dạ, nghĩ đến đây, cũng không kịp nghĩ ngợi gì khác, vội vàng đi phòng bếp nấu cơm.
Trong phòng bếp chỉ có rau khô phơi nắng trong ngày thu và dưa muối ướp sẵn từ trước, Trương thị cũng đã dùng hết mọi mánh khóe, mới làm ra những món ăn này.
Trương thị nhìn xem Tạ Ngọc Diễm cắn một miếng bánh đường, trong lòng liền trào ra một trận vui vẻ.
Suốt cả một ngày, mẹ con các nàng đều được Tạ Ngọc Diễm chiếu cố, hiện tại bà rốt cuộc đã có thể làm chút gì đó cho Tạ Ngọc Diễm.
Muốn nói điều không hài lòng chính là đồ ăn không được ngon, Trương thị tính toán, sáng sớm mai phường cửa mở, bà liền đi chợ, trước hết mua chút thịt và trứng gà, cho Tạ Ngọc Diễm bồi bổ thân thể, sau đó lại mời lang trung trở về.
Tạ Ngọc Diễm ăn xong một cái bánh đường, lập tức cảm thấy trên người ấm áp không ít, sau đó nàng liền phát hiện, Trương thị không hề động đến bánh đường, Dương Khâm cũng chỉ là tách một khối nhỏ.
Hai mẹ con này đem đồ ăn ngon đều để lại cho nàng.
Tạ Ngọc Diễm chia bánh đường cho Trương thị và Dương Khâm, hai người đương nhiên không muốn lấy, nhưng nhìn Tạ Ngọc Diễm cũng không chịu ăn, biết là không lay chuyển được, lúc này mới đưa tay nhận lấy.
Ăn no cơm, trên người cũng có thêm vài phần sức lực, Tạ Ngọc Diễm bắt mạch cho mình, thân thể hiện giờ của nàng, khí hư bệnh thiếu máu, cần được nghỉ ngơi thật tốt, nếu là có thể dùng chút thuốc, đầu xuân liền có thể khỏi hẳn, nếu không được bồi dưỡng, vậy sẽ cần thời gian lâu hơn, còn có thể lưu lại mầm bệnh.
"Tẩu tẩu thông thạo y thuật?" Dương Khâm dựa lại gần.
Tạ Ngọc Diễm nói: "Người đọc sách, có cơ hội đều sẽ xem qua mấy quyển sách thuốc." Nàng bị phế truất, bị đưa đến đạo quan những năm đó, theo sư phụ đọc không ít sách thượng vàng hạ cám.
Ngoài sách thuốc ra, sư phụ đặc biệt thích những loại tạp học không có gì ghê gớm, trong hậu viện ngoài luyện đan, còn buôn bán một ít đồ vật linh tinh.
Đợi đến khi Tạ Ngọc Diễm đưa tay rời đi, Trương thị lập tức hỏi: "Thế nào?"
Tạ Ngọc Diễm nói: "Không có gì đáng ngại, ta tự mình viết đơn thuốc, ngày mai nương giúp ta đi hiệu thuốc bắc bốc mấy thang về."
Trương thị cũng coi như đã biết một chút tính nết của Tạ Ngọc Diễm, nên cũng không khuyên nữa mà nói: "Vậy trước tiên cứ làm như vậy thử xem."
"Ta tự đặt cho mình một cái tên," Tạ Ngọc Diễm nói xong liền viết mấy chữ đưa cho Trương thị và Dương Khâm xem, "Ở bên ngoài vẫn xưng hô ta là Tạ Thập Nương."
Tên là của chính mình, đối ngoại xưng hô thế nào nàng cũng không để ý, hôm nay là Tạ Thập Nương, ngày mai còn sẽ có càng nhiều cách gọi khác, "Tạ Thập Nương" là để hàng xóm không quên những gì Dương gia, Tạ gia đã làm.
Nói xong những điều này, Tạ Ngọc Diễm đề cập đến chuyện ngày mai Hà thị mời Trương thị đến tiểu khố phòng.
"Hà thị là muốn đem chìa khóa tiểu khố phòng giao cho Tam phòng bảo quản."
Sắc mặt Trương thị liền thay đổi: "Cho dù nàng nói thế nào, dù có thế nào ta cũng không thể nhận. Vạn nhất trong khố phòng thiếu đi đồ vật, hoặc là xảy ra chuyện gì, chúng ta có nói thế nào cũng không rõ ràng."
Tạ Ngọc Diễm nói: "Đồ vật trong khố phòng khẳng định có vấn đề, nhưng chìa khóa khố phòng, nương cần phải nhận lấy."
Trương thị kinh ngạc: "Đó không phải là đem nhược điểm đưa đến tận tay Nhị phòng sao?"
Tạ Ngọc Diễm vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, hiển nhiên không hề để chuyện này vào mắt: "Ta sớm đã lót đường xong xuôi cho bọn họ, bọn họ muốn làm gì, trong lòng ta đều rõ ràng."
Trương thị nghe không hiểu, Tạ Ngọc Diễm không phải là người kiên nhẫn, nàng làm việc rất ít khi giải thích rõ ràng với người khác, nhưng nhớ tới kiếp trước Dương Khâm che ở trước mặt nàng. . .
Tạ Ngọc Diễm nói: "Lúc trở về Dương gia, ta vì Tam phòng tranh cái danh 'Trung nghĩa', về sau Nhị phòng muốn đối phó Tam phòng, liền cần phải hủy hoại thanh danh của Tam phòng trước."
"Sau khi vào cửa ta lại cố ý đề cập đến của hồi môn, ép Hà thị phải bảo quản cho tốt. Nhị phòng muốn đối phó chúng ta lần nữa, tất nhiên phải ra tay từ hai chuyện mà ta đã ném ra này."
"Ta sớm đã giới hạn phương hướng kế hoạch của bọn họ, giống như là ra đề thi cho bọn họ từ sớm, cho dù bọn họ có trả lời thế nào, cũng đều nằm trong giới hạn của đề mục."
"Về phần Hà thị muốn làm thế nào, cũng không khó đoán, Hà thị là vợ của Dương Minh Kinh, nên do nàng ta quản lý nội trạch, nhưng trong chuyện của Lục ca nhi, người ra mặt lại là Trâu thị. Không khó nhận ra Nhị phòng lão thái thái bất công với con thứ Dương Minh Sơn, Trâu thị chính là nhờ vào đó mới có thể cùng Hà thị tranh giành quyền lực."
"Thủ đoạn của Hà thị ta cũng đã thấy qua, mạnh hơn Trâu thị một chút, nàng ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn quyền lực trong tay bị Trâu thị cướp đi, trừ khi nàng ta làm ra chuyện sai lầm, lưu lại nhược điểm trong tay Nhị lão thái thái và Trâu thị."
"Mà chuyện sai đó nếu làm lớn chuyện, sẽ khiến nàng ta mất hết uy tín trong tộc. Nữ tử quản gia sẽ phạm sai lầm, tám phần là do tham ô tài vật trong nhà."
Nói đến đây, Tạ Ngọc Diễm ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương thị: "Đến đây ngươi đã biết Hà thị muốn làm gì rồi chứ?"
Trương thị suy nghĩ một chút vẫn là lắc đầu.
Tạ Ngọc Diễm nói: "Hà thị chỉ cần đem chuyện sai đổ lên đầu Tam phòng, một là khiến Tam phòng mất đi thanh danh, hai là cho dù Nhị lão thái thái hay là Trâu thị, vì đối phó chúng ta đều chỉ có thể đứng về phía Hà thị, vĩnh viễn sẽ không nói ra chân tướng với người khác, như vậy trên người Hà thị sẽ không còn sai lầm, lại có thể đường hoàng làm nữ tử quản gia của nàng ta."
"Hà thị mượn cớ đưa ta của hồi môn, đem tiểu khố phòng giao cho mẫu thân, nhìn như là cúi đầu lấy lòng chúng ta. Mà ta vốn dĩ đã muốn lấy lại số của hồi môn này, lại muốn giúp Tam phòng đoạt lại quyền quản sự, chưởng quản chìa khóa chính là bước đầu tiên, đâu có lý do gì không đồng ý?"
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Trương thị không biết đã kinh ngạc bao nhiêu lần.
Những lời này của Tạ Ngọc Diễm, bà suy nghĩ cả đời cũng không ra, bà bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao mấy năm nay bọn họ nhiều lần bị tính kế, không phải là bởi vì người của Nhị phòng quá thông minh, mà là do bà quá ngu ngốc.
"Vậy chúng ta. . ." Trương thị nói, "Muốn chìa khóa này để làm gì? Muốn vạch trần dụng tâm của Hà thị sao?"
Khóe miệng Tạ Ngọc Diễm cong lên: "Chìa khóa lấy ra làm cái gì? Không phải là thuận tiện lấy tài vật từ trong đó sao?"
Về phần Hà thị. . .
Kiếp trước, những người hiểu rõ Tạ Thái Hậu đều biết, những người làm việc bên cạnh bà, không ít người đều từng đối địch với bà, người khác có thể sẽ trừ bỏ bọn họ, còn Tạ Thái Hậu. . . Vẫn luôn dùng rất thuận tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận