Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 136: Quần áo (length: 7820)

Trình Kỳ không phải không tin tưởng Tạ đại nương tử, hắn chỉ là hiểu rõ người Tạ gia.
"Tạ lão thái gia chính là một con rùa già," Trình Kỳ nói, "Thấy tình thế không ổn liền sẽ rụt cổ lại. Tạ Sùng Tuấn còn đang trong đại lao, Tạ gia lại tốn không 7000 quan tiền, bị cái giáo huấn này, bọn họ chỉ sợ sẽ không ở cùng một sự kiện, lại bị ngã nhào."
Tạ Ngọc Diễm nói: "Biện pháp không ngại cũ, chỉ cần dùng tốt là được, huống chi tình thế thiên biến vạn hóa, lần trước ta thắng, ván này có lẽ Tạ gia có thể thắng."
Trình Kỳ kinh ngạc, Tạ đại nương tử đây là có ý gì?
Chẳng lẽ bọn họ lần này sẽ thua Tạ gia?
Trình Kỳ nghĩ không ra, thôi vậy, chuyện này vẫn là giao cho Thất gia suy nghĩ đi!
Tạ Ngọc Diễm nhìn về phía Vu mụ mụ: "Sáng sớm mai ngươi liền đi hai cái tiểu đào hầm lò* gần đó, cố gắng trước khi Tạ gia ra tay, mua lại hai cái."
(*Hầm lò: lò nung)
Vu mụ mụ lên tiếng trả lời: "Đại nương tử yên tâm, nô tỳ chắc chắn đàm được giá tốt."
Đều phân phó xong xuôi, tất cả mọi người lui ra, ai làm việc nấy.
Tạ Ngọc Diễm cũng chuẩn bị đi ngủ. Mấy ngày nay trời lạnh cực kỳ, nằm trong chăn đọc sách là thoải mái nhất, Ngọc Trần cũng sẽ vào lúc này sà tới. Mềm mại ly nô*, so với bình nước nóng còn tốt hơn.
(*Ly nô: mèo)
Rửa mặt chải đầu xong, Tạ Ngọc Diễm lại khảo sát qua bài vở của Khâm ca nhi, lúc này mới đi vào trong nội thất nghỉ ngơi.
Phát hiện Ngọc Trần không có ở đây, Tạ Ngọc Diễm vừa muốn gọi một tiếng, mành cửa vén lên một khe hở, ly nô liền chen vào.
Hôm nay ly nô có chút khác thường.
Tạ Ngọc Diễm định thần nhìn qua, một lát sau mới mở miệng: "Ngọc Trần lại đây."
Nàng phát hiện con mèo nhỏ này không thích nàng gọi nó là Hàn Anh, mà thích Ngọc Trần, dứt khoát ngầm liền gọi nó như vậy.
Đợi đến khi ly nô nhảy lên giường, Tạ Ngọc Diễm xách lên tấm vải trên người ly nô: "Đây là vật gì?"
. . .
Thường ngày ly nô từ bên ngoài trở về, Trương thị sẽ dùng khăn vải lau sạch sẽ móng vuốt của nó rồi mới thả nó vào trong phòng. Hôm nay ly nô lại động tác rất nhanh, chợt lách người đã không thấy tăm hơi, chờ Trương thị đuổi vào phòng, ly nô đã nằm sấp trong ngực Tạ Ngọc Diễm.
"Đây là. . ."
Ly nô không biết từ khi nào, vậy mà mặc qua một kiện váy nhỏ, nhìn xem đặc biệt. . . Kỳ quái.
Trương thị buồn cười.
"Như thế nào giống người vậy."
Cái váy nhỏ kia giống như nữ tử mặc quần áo lụa vàng, đeo vào cổ ly nô, sau đó lại dùng hai cái dây lưng, thắt chặt ở lưng nó.
"Cũng không biết ai nghĩ ra biện pháp," Trương thị cố gắng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, "Nhìn quen mắt, còn rất dễ nhìn."
Tạ Ngọc Diễm mới vừa nhìn thấy, không phải là giống Trương thị hay sao.
Đợi đến khi ly nô đến trước mặt, nàng cẩn thận xem xét xiêm y kia, từ bên dưới trong túi nhỏ phát hiện một tờ giấy.
Mở tờ giấy ra, nhìn thấy nội dung phía trên, Tạ Ngọc Diễm liền biết được nó từ đâu tới.
Ly nô sẽ trở về, nàng không bất ngờ, dù sao ly nô là chính mình chạy tới Dương gia, có thể chạy tới thì cũng có thể chạy về, chỉ là nàng không ngờ Vương Yến còn có thể thả ly nô đi.
Càng làm cho nàng không ngờ tới là. . . Vương đại nhân còn có hứng thú may xiêm y cho ly nô.
Quần áo lụa vàng. . .
Ly nô rõ ràng là mèo đực, lại cho nó mặc váy?
Chất vải này. . .
Tạ Ngọc Diễm khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao, nàng nhìn có vài phần quen mắt.
"Nương, ta làm cho!" Tạ Ngọc Diễm nhận lấy khăn trong tay Trương thị nói, "Đây là trở về nha thự."
Trương thị tươi cười cứng đờ: "Ly nô này. . . Thật đúng là nha thự nuôi?"
Tạ Ngọc Diễm gật đầu: "Bất quá. . . Chủ nhân Vương chủ bộ nuôi nó cũng không muốn ước thúc nó, tùy ý nó chạy tới chạy lui."
Trương thị nghe được lời này, buông lỏng một hơi, ly nô cả ngày ở trong nhà chạy tới chạy lui, nàng thật đúng là sợ một ngày kia bị người ta mang đi.
Tâm tình vừa buông lỏng, ý cười liền trở lại.
"Ngươi nói, vị đại nhân kia ở nha thự, có thể hay không không biết ly nô là mèo đực?"
Vương Yến không phải không hiểu, Tạ Ngọc Diễm luôn cảm thấy hắn có ý tứ khác, về phần là ý gì, nàng còn chưa nghĩ ra.
Đem ly nô lau sạch sẽ nhét vào bên người, Tạ Ngọc Diễm lúc này mới mở tờ giấy ra xem kỹ.
Vương Yến muốn làm lớn lò luyện sắt.
Có than cốc luyện sắt đầy đủ, bếp lò tự nhiên càng lớn càng tốt. Mấy chục năm sau Đại Lương nội quan làm lò luyện sắt độ cao đã vượt qua ba trượng, chỉ là ngoài vỏ cần đá sỏi để xây lên, bên trong còn cần một tầng đất chịu lửa.
Nàng biết rõ ràng như vậy, bởi vì có mấy tòa lò luyện sắt chính là sư phụ chỉ điểm xây thành.
Tạ Ngọc Diễm nâng bút sửa lại bản vẽ trên tờ giấy, lại làm chút đánh dấu. Thứ này, qua tay Vương Yến cầm đi ra là thích hợp nhất, nếu hắn muốn, nàng không ngại bán cái nhân tình này.
Nhân tình tích góp nhiều, ngày sau chung quy vẫn phải trả cho nàng, đúng không?
Một tờ giấy viết đầy chữ, Tạ Ngọc Diễm mới thổi tắt đèn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, rất nhanh nàng liền chìm vào mộng đẹp, chẳng qua lần này mơ thấy khi còn nhỏ, tổ mẫu cho nàng làm một bộ quần áo lụa vàng, nàng đang muốn đưa tay ra lấy, bộ quần áo kia cũng không biết vì sao, vậy mà lại mặc lên người Ngọc Trần.
. . .
Đại Danh Phủ Tạ gia.
Giờ này đáng lẽ sớm nên nghỉ ngơi, Tạ lão thái gia, vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở trong nhà chính, nghe thê thất của Tạ Sùng Hải là Điền nương tử nói chuyện.
Điền nương tử đã đem những gì nghe được, nhìn thấy ở Lưu gia nói nhiều lần, Tạ lão thái gia vẫn lặp lại hỏi.
"Tạ thị thật sự đem hạ nhân Lưu gia đuổi ra khỏi Dương gia?"
Điền nương tử lên tiếng trả lời: "Là thật, con dâu còn cố ý hỏi qua quản sự, quản sự nói, Tạ Ngọc Diễm kia biết được nàng là hạ nhân Lưu gia, vẫn như cũ không muốn gặp nàng."
"Toàn bộ Đại Danh Phủ, còn chưa có ai dám như vậy."
Điền nương tử nói: "Bất quá buôn bán lời 7000 quan, liền như vậy phung phí, ta thấy Tạ Ngọc Diễm thật là sống không còn bao lâu." Nàng chưa thấy qua Tạ Ngọc Diễm, nhưng chỉ bằng toàn bộ Tạ gia bị Tạ Ngọc Diễm biến thành bộ dáng như vậy, nàng liền hận c·h·ế·t phụ nhân này.
Kỳ thật Tạ Ngọc Diễm hẳn là phải cảm tạ Tạ gia mới đúng.
Nếu không phải Tạ gia mua Tạ Ngọc Diễm, có lẽ Tạ Ngọc Diễm sớm đã bị bọn buôn người chôn, đâu còn có cơ hội thở phào được một hơi?
Tạ Ngọc Diễm lại lấy oán trả ơn.
Hiện tại Tạ Ngọc Diễm đắc tội Lưu gia, đối với bọn họ mà nói là một tin tức tốt, nhưng là. . .
Điền nương tử nói: "Lưu nhị nương muốn bùn lò kia, chúng ta không đốt qua, cũng không biết có thể nung ra được không."
"Tự nhiên không thể," Tạ Sùng Hải nói, "Dương gia bùn lò là đào hầm lò, đồ sứ nhà chúng ta là từ hầm lò, vốn là khác nhau."
Điền nương tử làm sao không biết: "Ta cũng giải thích, nhưng Lưu nhị nương không nghe, nàng liền nói, Dương gia trước kia không phải cũng nung đồ sứ sao? Nếu bọn họ có thể nung, chúng ta cũng có thể nung."
"Vậy làm sao có thể giống nhau?" Tạ Sùng Hải mày càng nhíu chặt hơn, "Dương gia từ hầm lò đã hoang phế, dù sao cũng không có tác dụng, sửa lại làm đồ gốm khác cũng được, từ hầm lò nhà chúng ta mỗi ngày còn phải nung đồ sứ, làm sao có thể đổi thành đào hầm lò để dùng? Ngày sau nung đồ sứ thì phải làm sao?"
Lưu nhị nương rõ ràng cái gì cũng không hiểu, mở miệng lại muốn bọn họ đốt ra bùn lò tốt hơn, so với bùn lò Dương gia.
Thật sự dễ kiếm như vậy, bọn họ làm gì phải chờ tới bây giờ?
Nhưng hiện tại bọn họ lại không thể không đáp ứng.
Đại ca đã vào đại lao, bọn họ đắc tội thêm Lưu gia, liền thật là một con đường c·h·ế·t.
Nhưng thật sự sửa như vậy. . . Buôn bán đồ sứ của bọn họ biết làm sao?
Cho dù bọn họ không quan tâm những thứ này, cũng không biết, đến cùng có thể nung ra bùn lò giống như Dương gia hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận