Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 312: Ngọt (length: 7865)

Không còn sớm nữa, Vương Yến cũng nên rời đi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó Vu mụ mụ hắng giọng một cái, hiển nhiên là để báo tin cho người trong phòng.
Tạ Ngọc Diễm còn chưa lên tiếng, Vương Yến đã đi trước thổi tắt đèn, xung quanh nhất thời chìm vào bóng tối.
Giọng Dương Khâm vào lúc này vang lên: "A tẩu thế nào? Có bị dọa không?"
Vu mụ mụ khẽ nói: "Không có, nương tử đã ngủ rồi."
"Ta vừa mới còn thấy đèn trong phòng sáng." Dương Khâm đẩy cửa ra, thấy được ánh sáng, lúc này mới bước nhanh tới.
Vu mụ mụ nhìn ra phía sau: "Hiện tại tắt rồi." Quả nhiên chuyện gì càng làm càng quen, ở phương diện lén gặp Đại nương tử này, Vương đại nhân hiện tại đã có thể coi là "lô hỏa thuần thanh".
Dương Khâm có chút thất vọng, hắn còn tưởng có thể nói với a tẩu vài câu, bất quá... A tẩu không có việc gì là tốt rồi.
Vu mụ mụ nói: "Không còn sớm, Cửu lang nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải lên đường."
Dương Khâm lên tiếng trả lời, hắn đưa tay sờ sờ đầu, cũng không biết vì sao, đôi khi hắn lại cảm thấy a tẩu cố ý trốn tránh bọn họ.
Trong phòng.
Tạ Ngọc Diễm thích ứng với bóng tối, mượn một chút ánh trăng mờ, nhìn về phía Vương Yến bên cạnh.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng đường nét hai má lại càng thêm rõ ràng, ánh mắt Tạ Ngọc Diễm đảo qua trán hắn, mũi, môi, cằm, nếu đây là một bức họa, vậy thì đường cong miêu tả hắn phập phồng vừa vặn, bất luận ai nhìn, đều sẽ cảm thấy không thể xoi mói.
Tạ Ngọc Diễm tâm tư khẽ động, nàng đứng dậy đi đến bên bàn, tìm được một hộp gấm trong đó, đưa cho Vương Yến.
Hộp mở ra, bên trong là túi lưới nàng tết.
"Nàng làm?" Giọng hắn so với bình thường dịu dàng hơn rất nhiều.
Tạ Ngọc Diễm lên tiếng trả lời.
Ánh mắt hắn dường như trở nên càng thêm trong trẻo, một vòng ý cười lặng lẽ bò lên mặt hắn, gỡ xuống vẻ khéo léo, trầm tĩnh và thản nhiên trước mặt người khác, giờ phút này Vương Yến đặc biệt chân thật.
Một lúc lâu sau, hắn mới hoàn hồn: "A Diễm, tay nghề thật tốt."
"Ta cái gì cũng không chuẩn bị, nên báo đáp thế nào đây?"
Tạ Ngọc Diễm vừa muốn lắc đầu, một tia mềm mại trong mắt hắn bỗng nhiên tản ra, sau đó nàng cảm giác được eo lưng căng chặt, cả người bị ôm vào một vòng tay ấm áp.
Hắn cúi đầu ghé vào tai nàng: "Cảm ơn A Diễm."
Tai Tạ Ngọc Diễm dường như bị bỏng.
Tạ Ngọc Diễm cũng không nhịn được muốn cười, không có ai biểu đạt cảm ơn như vậy.
Vương Yến "cảm tạ" nàng rất lâu.
Cho đến khi Vu mụ mụ ở bên ngoài không nhịn được lại hắng giọng một cái, nhắc nhở Vương Yến, Đại nương tử nhà nàng muốn nghỉ ngơi.
Người nếu vẫn luôn lạnh có thể không cảm thấy gì, một khi tìm được nơi ấm áp, liền không muốn rời đi. Vương Yến kéo Tạ Ngọc Diễm đến bên ghế, để nàng ngồi xuống, rồi tự mình đốt lại ngọn đèn.
Nhìn phòng nàng lại sáng lên, hắn mới ra khỏi cửa.
Tạ Ngọc Diễm nắm cái ly, nước ấm là Vương Yến vừa mới rót cho nàng.
Nhất định là ở chung quen rồi, vừa rồi nàng dường như bớt đi khẩn trương, chỉ cảm thấy "tâm viên ý mã".
Tạ Ngọc Diễm cầm nước lên uống, chỉ là nước ấm bình thường, lại có một tia ngọt ngào.
...
Vương Yến sẽ vào kinh thành hôm nay, nhận được tin tức, quan gia tự mình an bài quan viên đến tiếp ứng.
Ân sủng này hiếm có, nhưng phát sinh trên người Vương Yến cũng không kỳ quái. Không chỉ là vì quan hệ của Vương tướng công, Vương Yến là thiên sứ do quan gia âm thầm phái đi Đại Danh Phủ, cuối cùng Vương Yến cũng không làm quan gia thất vọng, toàn bộ Đại Danh Phủ bị tra ra rõ ràng, Lưu tri phủ và đám quan viên hoặc tự sát hoặc bị bắt. Quan gia dùng đại án này để chấn nhiếp triều đình.
Nếu ngược lại, vụ án này là người khác điều tra ra, quan gia liền mất hết mặt mũi, dù sao Lưu Hoành là thần tử mà quan gia tin cậy.
Cho nên, quan gia tự nhiên trong lòng vui vẻ, nhất định sẽ ghi nhớ phần công lớn của Vương Yến.
Nghênh tiếp còn có đệ tử Vương thị bộ tộc, đồng nghiệp trong triều, cùng với những người thân cận với Vương Yến.
Vương Tranh từ sớm đã đứng dậy, thay đi thay lại ba bộ trường bào, cuối cùng chọn bộ màu xanh kia, chuẩn bị theo tộc nhân ra cửa thành.
Vương Bỉnh Thành nhìn nhi tử nhà mình, không khỏi nhíu mày: "Dây dưa làm cái gì? Còn không mau đi?"
Vương Tranh mím môi nói: "Có phải đi quá nhiều người không? Đây cũng không phải ngày lễ tết..." Đại ca căn bản không thích những thứ này, huống chi còn có a tẩu cùng vào kinh thành.
Đến lúc đó khó tránh khỏi phân ra chủ yếu và thứ yếu, lạnh nhạt a tẩu, Đại ca lại càng tức giận hơn.
Vương Bỉnh Thần ngồi trên chủ vị nhìn chất nhi nhà mình, dường như nhìn ra chút manh mối trên mặt hắn.
Bị ánh mắt Đại bá đảo qua, Vương Tranh lập tức thành thật đứng lên, hắn cung kính hành lễ: "Bá phụ, cha, ta đi ngay đây."
Vương Bỉnh Thần gật đầu, Vương Tranh bước nhanh ra ngoài, tương lai nếu hắn có hài nhi, nhất định sẽ không uy h·i·ế·p người như vậy, càng không thể mang Đại ca ra dọa, hắn sẽ là một từ phụ hiếm có.
Đợi đến khi Vương Tranh đi xa, Vương Bỉnh Thành nhìn về phía đại ca: "Rốt cuộc cũng không hỏi ra được lời gì từ miệng thằng nhóc này, có khi nào... chúng ta nghĩ nhiều không?"
Vương Bỉnh Thần đặt chén trà trong tay xuống: "Sẽ không." Lời nói vừa rồi của Vương Tranh càng chứng thực suy đoán của hắn. Vương Tranh từ trước đến nay đều vội vã đi nghênh Vương Yến, nào có do dự như thế, sợ làm sai việc gì. Trong này nhất định có chuyện bọn họ không biết.
"Dù sao đã hồi kinh," Vương Bỉnh Thần nói, "Vậy thì yên lặng theo dõi kỳ biến!"
. .
Đoàn người Vương Yến đến ngoài thành Biện Kinh ba dặm, liền thấy đám người đến tiếp ứng.
Giao tiếp nghi phạm liên quan với Hình bộ, coi như tạm thời xong xuôi chính vụ. Đồng nghiệp cùng tộc nhân Vương thị lập tức tiến lên hàn huyên, Vương Yến thấy được Vương Tranh và quản sự nhà mình, cùng với những đệ tử Vương thị tươi cười kia.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau.
Xe ngựa Dương gia vốn theo ở phía sau đã không thấy bóng dáng, hiển nhiên là bị cho đi chỗ khác.
Quan, thương khác biệt, thân phận, địa vị đây là những thứ mà quan viên, thế tộc để ý nhất.
Vương Yến nhíu mày.
Còn may, hắn sớm đã an bài, bằng không giờ phút này vẻ mặt "công sự" của hắn, chắc hẳn đã không nhịn được.
Hạ Đàn bên cạnh thấp giọng nói: "Sau khi vào kinh thì tốt rồi, buổi tối ta tìm cách giúp ngươi thoát thân, để ngươi đi tìm người." Hắn thật đúng là "thiện tâm", lại không nhìn kỹ hơn, vẻ mặt tâm thần không yên kia của Vương Hạc Xuân, cứ như vậy chủ động mở miệng muốn giúp đỡ.
Vương Yến không trả lời, bởi vì hai người đã bị vây quanh, Vương Yến không thể không xuống ngựa ứng phó mọi người.
Cách đó không xa, xe ngựa Dương gia bị một đội quân tốt ngăn lại.
"Đều dừng lại, chen lên trước làm gì?"
"Không thấy những xe ngựa phía trước sao?"
Các phu xe Dương gia đều được thông báo từ sớm, bọn họ phải đợi đến khi Vương đại nhân vào thành, mới có thể tiếp tục đi, cho nên cũng không nóng nảy, liền an tĩnh đứng đó chờ đợi.
So với náo nhiệt phía trước, chỗ bọn họ bình tĩnh không lay động, giống như không có gì khác biệt với những người dân chờ vào thành kia.
Mới an bình được một lát, đột nhiên một trận ồn ào vang lên. Hai hán tử đột nhiên cãi nhau, vừa nháo vừa dựa vào bên này.
Các hán tử càng mắng càng kịch liệt, một người trong đó đột nhiên đẩy, một hán tử khác dường như không đề phòng, chân lảo đảo vài bước, thân thể ngã về phía trước, vừa vặn đụng vào xe ngựa của Tạ Ngọc Diễm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận