Tứ Hợp Như Ý

Tứ Hợp Như Ý - Chương 338: (length: 7957)

Quách Xuyên hoảng hốt giữa lúc đó, có mấy chiếc thuyền khác từ bốn phía áp sát tới, vây chặt thuyền của họ vào giữa, muốn chạy là không thể nào, trừ phi bỏ thuyền nhảy sông. . .
Nhưng lúc này nước Biện Thủy còn rất lạnh, nhảy xuống cũng sẽ không bơi được bao xa, cuối cùng tám phần vẫn là sẽ bị bắt. Lại nói trên thuyền có nhiều người chèo thuyền như vậy, chỉ cần có người bị bắt, liền sẽ khai ra tất cả những người còn lại.
Quách Hùng lớn tiếng nói: "Không cần bỏ thuyền nhảy cầu, xảy ra chuyện gì, tất cả huynh đệ chúng ta gánh vác."
Hắn gọi như vậy là sợ người chèo thuyền xung đột với binh mã triều đình, phản kháng quan phủ lập tức liền có thể mất mạng, Quách Hùng không thể để chuyện như vậy p·h·át sinh.
Hắn hô mấy lần, đám người chèo thuyền đều sôi nổi đứng yên tại chỗ, không dám có bất kỳ động tác nào.
Ánh mắt Quách Xuyên lại đã đỏ lên, hắn nhìn nhìn đại ca, lại nhìn về phía những con thuyền đang áp sát, giọng khàn khàn nói: "Bọn họ là nhắm vào chúng ta mà đến."
Nếu không phải sớm an bài xong, làm sao có thể an bài kín đáo như vậy? Không cho bọn họ bất luận cơ hội thoát thân nào.
Quách Hùng gật đầu nói: "Từ lúc ngươi quen biết ả Triệu cô nương kia là đã bắt đầu rồi."
Quách Xuyên cả người đều là mồ hôi lạnh, hắn biết được có bao nhiêu hương liệu, triều đình sẽ phán tội gì, hắn không sợ mất mạng, nhưng lại liên lụy đại ca.
Hắn cũng hiểu được, là phương nào mới khiến đại ca nói những lời kia...
Đại ca đoán được là cái kết quả này, dù vậy, vẫn là đáp ứng cùng hắn đi chuyến này.
Quách Xuyên nhìn chằm chằm Quách Hùng: "Đại ca, một lát nữa ta sẽ chống đỡ cho ngươi, ngươi giỏi bơi lội; mau đi, rời khỏi Biện Kinh, mai danh ẩn tích, không cần lại lộ diện."
"Chuyện bên này, vốn chính là ta làm, đến lúc đó ta sẽ khai rõ ràng với nha môn, là ta bức bách mọi người."
Quách Hùng lắc đầu với Quách Xuyên: "Ngươi vẫn là chưa hiểu được, từ lúc Phùng nhị nương xuất hiện ở ngõa tử, huynh đệ chúng ta liền trở thành con mồi của người khác."
"Ngươi muốn bảo vệ ta? Ta với ngươi cùng lên thuyền, há có thể nói rõ ràng được? Huống chi còn có Triệu cô nương làm chứng."
Môi Quách Xuyên run rẩy: "Triệu cô nương sẽ không sợ cùng chúng ta bị định tội sao?"
Vừa dứt lời, hắn liền nghĩ thông suốt. Triệu cô nương tự nhiên không sợ, có người phía sau an bài những thứ này, chắc chắn có biện p·h·áp thả ả ra, c·ô·ng khai không được, ngầm cũng có thể dùng t·h·ủ· đ·o·ạ·n, tóm lại nhất định sẽ đưa huynh đệ bọn họ vào chỗ c·h·ế·t.
Bọn họ vất vả lắm mới mở ra cục diện ở trên Biện Thủy, nhưng rốt cuộc vẫn bị những người đó tính kế.
Quách Xuyên trong lòng phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn chính là hối hận, nếu không phải hắn, đâu đến nỗi hại huynh trưởng ra nông nỗi này? Còn làm phiền hà những thuyền công này.
Thấy vẻ mặt Nhị đệ suy sụp xuống, Quách Hùng thấp giọng nói: "Một lát nữa không nên phản kháng, cũng không muốn nhận tội bất cứ chuyện gì."
"Ta sớm đã nghĩ biện pháp, cầu xin một vị quý nhân hỗ trợ, nhưng điều kiện tiên quyết là, không được nhận tội danh. Nếu ngươi có thể làm được, chúng ta liền có thể thoát thân."
"Phải biết hôm nay bị bắt không chỉ có huynh đệ chúng ta, còn có những người theo chúng ta, người nhà của bọn họ còn ngóng trông bọn họ trở về."
Quách Xuyên vốn tưởng rằng không có hy vọng, không ngờ lại nghe được đại ca nói lời này, đôi mắt nhất thời sáng lên, hắn liên tục gật đầu, hắn hiện tại hối hận không kịp, nếu như có thể có chuyển biến, đừng nói tra hỏi, liền xem như khiến hắn c·h·ế·t ở chỗ này, hắn cũng cam nguyện. Về phần những thuyền công kia căn bản không biết đầu đuôi, cũng không sợ bọn họ nói gì.
"Có câu, vị quý nhân kia nói rất đúng," Quách Hùng nói, "Người như chúng ta cẩn thủ bổn phận có thể kiếm được tiền, nếu nảy sinh tâm tư khác, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt."
Quách Hùng vừa nói xong, thuyền của triều đình đã đến trước mắt, những nha dịch kia không nói hai lời, lập tức vây lấy thuyền, đợi cho hai thuyền đến gần, liền có mấy người nhảy lên thuyền, đi thẳng vào trong khoang.
Một lát sau, liền truyền đến một tiếng la lớn: "Là hương liệu, bọn họ đang vận chuyển hương liệu."
Quan viên mặc áo bào xanh nhíu mày, quát lớn: "Rút giải văn thư đâu?" (Văn bản rút giải)
Thấy Quách Hùng và Quách Xuyên không nói gì, quan viên cười lạnh một tiếng: "Không có rút giải văn thư, bọn họ là đang buôn lậu hàng hóa, bắt hết lại cho ta."
Nha dịch lập tức tiến lên, Quách Hùng chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, trên đùi bị đạp một chân, nhất thời ngã sấp xuống thuyền, thừa dịp miệng còn chưa bị bịt, Quách Hùng hô to: "Đại nhân, oan uổng, oan uổng. . . Huynh đệ chúng ta là bị người hãm hại. . ."
Những người đó sao lại để cho hắn nói chuyện, lại là mấy cú đá vào bụng hắn, đau đến mức Quách Hùng cơ hồ không thở nổi, nhưng hắn vẫn giãy dụa kêu to: "Có người hãm hại chúng ta. . . Ta muốn báo quan. . . Báo quan. . ."
Một chiếc giày quan đạp lên vai Quách Hùng, khiến hắn cả người ghé vào trên boong thuyền, sau đó chiếc giày đó nâng lên, lại đạp lên mặt Quách Hùng.
"Báo quan?" Quan viên kia cảm thấy buồn cười, "Nhân tang cùng lấy được, (bằng chứng và tang vật đều có) ngươi còn muốn báo quan? Đừng vội, lập tức sẽ đưa các ngươi đến nha môn."
Quách Xuyên thấy đại ca bị đối xử như thế, nhất thời bắt đầu giãy dụa, khổ nỗi bị người ta khống chế chặt, đổi lại chỉ là một trận đấm đá.
Quách Xuyên trơ mắt nhìn khóe miệng đại ca chảy ra máu tươi, hắn lại không thể làm gì. Những người chèo thuyền cũng vậy, đều bị trói chặt quỳ trên thuyền, từng người mặt mày tràn đầy vẻ sợ hãi.
Ngược lại, đám nha sai lại tươi cười hớn hở, đối với bọn họ mà nói, đây không chỉ là một phần công lao, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền bạc.
Quách Xuyên muốn bóp nát ngón tay, đại ca nói không sai, hắn phải khắc cốt ghi tâm bài học hôm nay, quyết định sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa, nếu. . . còn có tương lai.
Trên bờ sông.
Mấy người đang đứng nhìn xung quanh, nhìn thấy huynh đệ nhà họ Quách bị đánh, Ngô lão thái gia, Chu lão thái gia cùng Tôn đại gia, Trịnh nhị gia, đám người trên mặt lộ ra một nụ cười.
Trời lạnh như vậy, Ngô lão thái gia sẽ không ra ngoài, nhưng hôm nay ông ta lại có chút hứng thú, ông ta lục lọi lò sưởi, nhấp một ngụm trà từ trong bát mà hạ nhân đưa tới.
Lũ rệp trên Biện Thủy rốt cục sắp bị quét sạch, những người này thấy phường thị mở ra, mua bán nhiều lên, liền muốn tranh giành mua bán với bọn họ.
Thật là không biết lượng sức.
Mặc kệ là thủy vận hay là Biện Thủy, đều phải là thiên hạ của bọn họ.
Ngô lão thái gia nheo mắt, việc làm ăn này trên bề mặt là của bốn nhà bọn họ, kỳ thật phía sau còn có không ít người nhúng tay vào, Hạ gia chính là một trong số đó. Bọn họ mặc dù không có thuyền ở trên sông, nhưng hàng hóa đi đi lại lại, đều có phần của bọn họ.
Lần này chính là Hạ gia giải quyết.
Hạ gia này tự nhiên không phải là Hạ gia của Hạ Đàn, bọn họ từ tiền triều đã là thương nhân, tổ tiên tích góp không ít tiền bạc, người nhà họ Hạ trừ kiếm tiền bạc, còn thích kết giao bạn thân, giúp đỡ quê nhà, ít nhiều cũng có chút thanh danh. Đến đời Hạ lão thái gia, lại càng như vậy, con gái trong nhà không lo không lấy được chồng, con trai càng có thể cưới được con gái nhà lành làm vợ.
Con trai trưởng nhà họ Hạ cưới con gái nhà họ Lý ở Sơn Tây, nhánh họ Lý ở Sơn Tây này là thư hương môn đệ, con gái trong nhà không ít người lấy chồng quyền quý, trong đó có một vị gả cho đương kim Hình bộ Thượng thư Hạ Mạnh Hiến.
Người bình thường nghe đến đây, ước chừng đã cảm thấy Hạ gia lợi hại, nhưng Chu lão thái gia lại biết được, lợi hại chân chính là Lý gia, Lý thị ở Sơn Tây lợi dụng chi thứ đã thực sự thu được không ít lợi ích.
Ngoài Hạ gia này, còn có Cao gia và Cát gia đều là thương nhân. Đệ tử Lý gia có thể vào sĩ trường, không thể thiếu bọn họ bỏ tiền, ngay cả Hạ thượng thư cũng có bọn họ âm thầm giúp đỡ.
Cho nên Chu lão thái gia một chút cũng không lo lắng, dựa vào mối quan hệ này, Hạ gia tùy tiện cũng sẽ giải quyết xong xuôi mọi chuyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận