Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 81: "Sẽ" binh pháp đại xà! (length: 7661)

"Không may đồ chơi, chạy tới cho ta đảo loạn!"
Thấy cảnh này, Thương Niên im lặng đến tột độ.
Mình muốn câu là đại xà!
Không phải mèo to!
Bất quá, chuột chũi cũng coi như may, linh miêu vốn có trong thực đơn.
Có thể không cần vất vả đi săn liền có ăn, tất cả động vật đều không cự tuyệt.
Nhưng thật sự là tức không chịu nổi, Thương Niên lúc này từ trên cây chạy xuống!
Mà kia linh miêu lỗ tai quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp, Thương Niên vừa mới khởi động, liền nghe thấy động tĩnh.
Nhưng tốc độ phản ứng của nó khá nhanh, tốc độ tự thân tuyệt đối vẫn theo không kịp.
Chưa đến một giây, Thương Niên đã đứng trước mặt linh miêu, làm nó giật nảy mình!
Nhưng thấy chỉ là một con cọp nhỏ như vậy, linh miêu lại yên tâm.
Còn tốt, không phải đại lão hổ, nếu không hôm nay tiêu đời.
Bốp ~!
【 Đinh ~! Cào một lần, kỹ năng cào thuần thục +1! (1000/10000) 】 Nhưng một giây sau, nó đã không nghĩ vậy.
Thương Niên dù nhỏ hơn nó nhiều, nhưng là trần nhà trong các loài mèo, TOP3 động vật ăn thịt trên cạn, ưu thế trời sinh rất lớn.
Dù dáng người nhỏ, móng vuốt của Thương Niên lại lớn hơn cả linh miêu!
Một chưởng giáng xuống, con linh miêu nặng hai ba chục ký lập tức bị đánh vào cành cây sau lưng!
Lần này, linh miêu có cảm giác bị búa tạ nện trúng, trong lúc nhất thời khí huyết ùn tắc, khó thở, suýt nôn ra máu!
Lúc này, vẻ mặt nhẹ nhõm trong mắt nó đã biến thành hoảng sợ!
Cái quỷ gì?
Sao con hổ này lại có sức mạnh lớn như vậy?
Vật lộn đứng dậy, linh miêu thấy Thương Niên lại giơ móng vuốt, hốt hoảng bỏ chạy, suýt đâm vào thân cây.
Còn Thương Niên thì không đuổi theo.
Thực tế, với thực lực hiện tại của hắn, giết một con linh miêu lớn hơn mình nhiều cũng không khó.
Nhưng gia hỏa này chỉ vô tình phá rối kế hoạch câu đại xà của mình, không đáng giết.
Không phải con mồi, lại không phải mâu thuẫn không thể điều hòa, Thương Niên cũng không giết bừa.
Nếu không thì vừa nãy hắn không chỉ quơ móng, mà sẽ phóng vuốt.
Với cái da giòn của linh miêu, một phát chắc chắn đổ máu.
Xua đuổi được sự cố bất ngờ, Thương Niên lại leo lên cây.
Ngao ~!
Thấy Thương Niên trở lại, Hổ đệ phấn khích kêu một tiếng.
Anh trai thật lợi hại!
Đây là con mèo to lớn hơn anh trai nhiều, mà anh trai chỉ một móng vuốt đã đuổi được!
Nhưng nghĩ tới việc trước đó không lâu Thương Niên cùng hổ cha đi săn lợn rừng đực, Hổ đệ lại thấy việc này bình thường.
So với lợn rừng đực thì linh miêu này quá nhỏ bé!
Ngay cả lợn rừng đực anh trai còn giết được, dọa chạy con mèo to có đáng gì!
Thương Niên không biết Hổ đệ đang nghĩ gì, hắn chỉ đặt móng vuốt lên miệng Hổ đệ, bảo nó đừng gây tiếng động.
Thính giác của loài rắn đến mức nào, Thương Niên không quá nhớ rõ.
Nhưng cẩn thận vẫn hơn, không gây tiếng động vẫn tốt hơn.
Cứ vậy, lại nửa tiếng trôi qua.
À à ~!
Lúc này, một tiếng sột soạt, sột soạt truyền tới từ bụi cây phía dưới.
"Hy vọng không có kẻ tới quấy rối..."
Thương Niên mừng rỡ, vội nhìn lại.
Lần này, hắn không thất vọng.
Một cái đầu hơi nhọn phía trước, toàn thân dẹt, đen tuyền, đầu to, từ trong bụi cỏ trườn ra.
Tiếp đó, phần sau đầu, một thân hình cường tráng, đều đặn trườn theo, chậm rãi bò đến xác chuột chũi dưới gốc cây lớn.
Đến trước xác chuột, con đại gia hỏa thè lưỡi, hình như đang phán đoán kích thước, một lúc sau mới há miệng.
Miệng nó há rộng 120 độ, bắt đầu nuốt con chuột từ đầu.
"Ngọa Tào... Đẹp trai thật... Đây chẳng phải Hắc Vương Xà sao? To quá vậy?"
Thấy đại xà rốt cuộc xuất hiện, Thương Niên trong lòng cảm thán.
Đời trước, vì là cô nhi, không có bạn bè, nên hắn rất hứng thú với nhiều loại thú cưng.
Ngoài những mèo, chó, chim, cá, rùa thường thấy, hắn còn để ý đến các loài bò sát một thời gian.
Trong đó, hắn thích nhất chính là Hắc Vương Xà!
Loài rắn này không có độc, nhưng miễn dịch với các loài rắn độc khác.
Mà vẻ ngoài đen bóng mạnh mẽ thì là tình rắn trong mơ của không ít người thích bò sát.
Đương nhiên, Thương Niên nghèo đến mức chó mèo cũng không nuôi nổi, tự nhiên cũng không có điều kiện nuôi dị sủng này, chỉ có thể xem video trên mạng để thỏa mãn một chút.
Nhưng loài rắn này thực ra là rắn cưng nhập khẩu từ nước ngoài, ở Long Quốc chắc không có loại hoang dại.
"Chắc là con nhà giàu nào nuôi không đóng lồng cẩn thận, để nó chạy thoát..."
Thấy rõ là loại rắn gì, Thương Niên thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, thứ khiến người ta sợ rắn nhất là độc.
Rắn không có độc, độ uy hiếp giảm đi nhiều.
Đừng thấy gia hỏa này rộng ba mươi centimet, dài gần mười mét.
Nhưng cân nặng thực tế chắc không vượt quá hai trăm kg.
So với hổ cha thì yếu hơn nhiều.
"Nhưng tốc độ của nó có vẻ không chậm, để giải quyết một lần, vẫn là ta xuống trước kiềm chế sự chú ý của nó.
Với tốc độ của ta, cẩn thận một chút chắc không có nguy hiểm gì.
Sau đó lại để hổ cha nhân lúc nó không chú ý mà tóm gọn!"
Thấy vậy, Thương Niên đã lên kế hoạch cụ thể trong đầu.
Rồi, Thương Niên nháy mắt với hổ cha, Hổ đệ rồi nhảy xuống cây.
Vèo ~!
Mà khi phát hiện xung quanh có động tĩnh, Hắc Vương Xà giật mình, rút lại phần đầu con chuột đang nuốt.
Rồi, cặp mắt đen nhánh như bầu trời đêm của nó nhìn về phía Thương Niên.
Tiếp đó, nó dừng động tác nuốt, nhấc nửa thân trước, đầu cúi xuống, phun con chuột ra.
Thấy vậy, cơ bắp Thương Niên căng ra, sẵn sàng nhảy khỏi chỗ.
Gia hỏa này rất tỉnh táo, biết vũ khí mạnh nhất của mình là miệng, cũng biết nếu cố nuốt mồi sẽ ảnh hưởng đến trận chiến tiếp theo.
Đây là con Hắc Vương Xà thông minh không kém lợn rừng đực!
Đối mặt với địch thủ như vậy, Thương Niên không dám chủ quan chút nào.
Nhưng sau khi phun chuột ra, Hắc Vương Xà lại dùng đầu mình đẩy xác chuột về phía Thương Niên.
Cứ như là nó nghĩ Thương Niên muốn ăn chuột chũi, nên nhường mồi vậy.
"Đây là ý gì? Giả yếu để đánh lừa? Làm mình mất cảnh giác, rồi cho mình một đòn chí mạng?"
Thấy vậy, Thương Niên càng thêm cảnh giác.
Chậc chậc, mấy con thú hoang tiến hóa này sao giờ thông minh thế?
Tam thập lục kế binh pháp, không cần ai chỉ điểm cũng dùng được?
Hiểu ý đồ của Hắc Vương Xà, Thương Niên vẫn đứng yên.
Lấy bất biến ứng vạn biến!
Lúc này, Hắc Vương Xà thấy Thương Niên không ăn chuột chũi, lại dùng đầu to đẩy xác chuột, cứ đẩy đến trước mặt Thương Niên.
"Hừ ~! Mượn cớ nhường mồi, từ từ tiếp cận ta, tưởng ta không nhận ra sao?"
Thấy vậy, Thương Niên trong lòng cười nhạt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận