Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 121: Hít bụi có chỗ tốt! (length: 8228)

Không tiếp tục để ý tới Hổ đệ những cái kia hành vi ngu xuẩn, Thương Niên nhìn về phía Hắc Vương Xà.
Có lẽ vì từng là sủng vật nên, Hắc Vương Xà rất thông minh, dù sao so Hổ đệ hiểu chuyện hơn.
Bất kể là trước kia ngậm con rắn Bì Bì trúng độc trong miệng để giải độc, hay là khi lão câu cá bất ngờ bị cháy, nó đã nuốt hết ngọn lửa để giải quyết nguy cơ, đều cho thấy nó hành động không vô cớ như Hổ đệ.
Nó ăn đống tro tàn này, tức là đống tro tàn này có lợi cho nó!
"Đại quân nấm chân khuẩn này không biết đã ăn bao nhiêu động vật, trong đó hẳn có không ít con có dị năng, biên độ tiến hóa của mỗi con rất khác nhau.
Nếu như lý thuyết dự đoán tiến hóa trước đây của ta là đúng, chẳng phải mang ý nghĩa, bọn chúng chứa một 'Hệ số tiến hóa' khổng lồ?
Nếu như hệ số tiến hóa này không mất đi khi bị đốt cháy, hoặc là có hao tổn nhưng không hết.
Vậy chẳng phải mang ý nghĩa, trong tro tàn này có chứa một lượng lớn hệ số tiến hóa?
Mà Hắc Vương Xà có khả năng thôn phệ dị năng, để nó có thể ăn nhiều thứ mà trước đây không thể.
Vậy nên giờ nó có thể hấp thụ hệ số tiến hóa trong tro tàn rồi?"
Nhìn Hắc Vương Xà đang cố gắng nuốt ăn, Thương Niên phỏng đoán.
Nghĩ vậy, hắn đi tới trước tro tàn, dùng móng vuốt khua vài cái.
"A? Chẳng lẽ đây chính là hệ số tiến hóa mà ta nghĩ trong đầu?"
Vốn chỉ tùy ý kiểm tra, không hề kỳ vọng, nhưng Thương Niên đã tiến hóa đến Tam giai thấy rõ, để hắn có thể nhìn rõ những thứ rất nhỏ!
Trong tro tàn, có những tia phản quang rất nhỏ!
Nhìn kỹ lại, tựa như tinh thể vậy!
Bất quá, tinh thể này quá nhỏ, nếu chỉ là mắt người bình thường thì không tài nào thấy được.
Thế là, Thương Niên thò móng vuốt ra, nhỏ một chút nước bọt lên đầu móng, rồi dùng nó cẩn thận dính một hạt tinh thể phản quang!
Tinh thể nhỏ tựa như đã bị dính vào, Thương Niên dùng lưỡi liếm liếm.
"Không được... Quá nhỏ, cho dù thật sự có tác dụng thúc đẩy tiến hóa thì ta cũng không cảm nhận được sự thay đổi nhỏ xíu như vậy."
Sau khi hăm hở làm xong, Thương Niên mới nhận ra, hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu viển vông.
Hắn đâu phải dụng cụ tinh vi nào!
Nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ.
Ngay sau đó, hắn chợt nảy ra một ý, hai mắt sáng lên!
"Ngao ~!"
Nhìn xung quanh một chút, hắn nhanh chóng tìm thấy con chồn nhỏ, rồi gọi nó một tiếng.
Soạt soạt soạt ~!
Nghe thấy tiếng Thương Niên gọi, chồn nhỏ nhanh chóng chạy tới.
Chi chi ~?
Đại vương, có chuyện gì?
"Ngao ngao ngao ~!"
Thương Niên nghĩ ngợi, cẩn thận miêu tả ý nghĩ của mình.
Chi chi ~!
Nghe xong, chồn nhỏ dù không biết Thương Niên muốn nó làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Một giây sau, nó vung móng vuốt nhỏ hai lần, không gian trữ vật chứa nước, vòng sáng mở rộng!
Bất quá, lần này, vòng sáng mở rộng không hướng xuống, mà là hướng thẳng lên.
Thấy vậy, Thương Niên vội vàng dùng móng vuốt khua tro tàn nấm chân khuẩn vào trong vòng sáng.
Không biết khua bao nhiêu cái, Thương Niên thấy một đống nhỏ trồi ra từ trong vòng sáng.
Hiển nhiên, không gian trữ vật của chồn nhỏ đã đầy!
Thấy vậy, không cần Thương Niên chỉ huy, chồn nhỏ đã tự đóng vòng sáng lại.
Răng rắc ~!
Ngay khi Thương Niên bên này đang thí nghiệm cách lấy những "hệ số tiến hóa" nhỏ xíu mà hắn mơ hồ cảm thấy ra khỏi tro tàn thì ở bên kia, Hắc Vương Xà lại phát ra một tiếng thanh thúy.
Quay đầu lại, chỉ thấy trên trán Hắc Vương Xà xuất hiện một vết nứt.
Bên ngoài vết nứt là lớp vỏ khô màu xám.
Bên trong vết nứt là lớp da đen bóng cảm giác hoàn toàn mới.
"Dù không phải có tác dụng thúc đẩy tiến hóa thì đồ trong tro tàn này cũng rất giàu dinh dưỡng, nếu không Hắc Vương Xà đã không lột xác nhanh như vậy!"
Thấy vậy, Thương Niên càng chắc chắn rằng, trong tro tàn này có đồ tốt!
Hơn nữa, rất có thể chính là những tinh thể nhỏ kia!
Không lơ đãng, Thương Niên cùng chồn nhỏ chủ động giúp Hắc Vương Xà lột xác.
Tuy Hắc Vương Xà có thể tự lột da dù không ai giúp.
Nhưng hiện tại, Hắc Vương Xà đang vùng vẫy mạnh mẽ, cố gắng nhanh chóng lột xác.
Rõ ràng, nó có chút nóng lòng muốn tiếp tục ăn bụi!
Thấy vậy, lão câu cá cũng tiến đến hỗ trợ.
Bao gồm cả Bì Bì, dù móng vuốt của nó không linh hoạt bằng thú họ mèo, nhưng nó vẫn có thể dùng miệng ngậm vỏ khô lay động nhẹ.
Đối với Hắc Vương Xà đã cứu mình, Bì Bì đương nhiên rất sẵn lòng giúp rồi~!
Thấy thế, Hổ đệ cảm thấy mình mà không làm gì thì có vẻ không hợp với tập thể nên đành miễn cưỡng xé da giúp.
Hổ cha hổ mẹ thì không đến góp vui.
Chúng có thân hình quá lớn, tụ tập lại chẳng những không giúp gì mà còn dễ "đánh nhau" với mấy con vật khác, lại càng thêm phiền phức.
Rất nhanh, nhờ sự chung sức hợp tác của mọi người, lớp vỏ khô của Hắc Vương Xà cuối cùng đã lột ra.
Lần này, Hắc Vương Xà đã lớn thêm một vòng, độ rộng đạt đến năm mươi centimet!
Giải thoát khỏi sự trói buộc của lớp vỏ, Hắc Vương Xà tiếp tục nhào vào đống tro tàn, ra sức nuốt ăn.
"Hổ Gia, trong đám nấm xám này, có phải có thứ gì tốt không?"
Lúc này, lão câu cá rất tò mò hỏi.
Thứ mà lão đang muốn nhất bây giờ, chính là phương pháp để nhanh chóng trở nên mạnh hơn!
Như vậy, lão sẽ có đủ thực lực, rời khỏi khu rừng tùng này, trở lại Khang Thành!
Lúc nãy lão thấy Hắc Vương Xà hít bụi từ xa, Thương Niên cũng đang đùa nghịch, trong lòng đã sinh ra hy vọng.
Lão cũng là một người bình thường có trí thông minh, mạch suy nghĩ phỏng đoán của Thương Niên, lão cũng có suy nghĩ tương tự!
"Ngao ~!"
Thương Niên nhẹ gật đầu.
Hắc Vương Xà đã ăn cái thứ màu xám này, cơ bản có thể chứng minh rằng, trong đó có thứ tốt.
Mà đối với lão câu cá, hắn cũng không muốn giấu diếm điều gì.
Trước đó, khi đại quân nấm chân khuẩn sắp lao ra, Hắc Vương Xà chưa phong tỏa tuyến lửa, mình bảo lão đi theo để câu giờ, lão có thể đi theo, cho thấy lão là một người đáng để kết giao.
Bởi vì, đó rõ ràng là nhiệm vụ mà chỉ cần sơ sẩy là "đi đứt", mà lão câu cá thì không hiểu tiếng của mình, hoàn toàn có thể làm bộ không hiểu mà qua chuyện.
Nhưng lão không làm như vậy.
Dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì hành động này cũng đáng được công nhận.
"Vậy chúng ta nhất định phải tìm cách lấy được thứ tốt từ đống tro xám này!
Đến lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ vượt lên trên các sinh vật khác một quãng rất lớn!"
Thấy Thương Niên gật đầu khẳng định suy đoán của mình, lão câu cá phấn khích giơ tay lên nói.
"Ngao ~!"
Thương Niên khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía chồn nhỏ.
Tính cả thời gian giúp Hắc Vương Xà lột da, thời gian chắc cũng không chênh lệch lắm!
Nghe thấy lệnh của Thương Niên, chồn nhỏ khua móng vuốt.
Sau đó, thấy một vòng sáng xuất hiện ở phía trên.
Tiếp theo, chồn nhỏ điều khiển vòng sáng nghiêng ở một góc độ.
Sau một thời gian luyện tập, chồn nhỏ đã phát hiện ra rằng, vòng sáng không gian trữ vật mà mình triệu hồi ra có thể di chuyển!
Chỉ có điều, sau khi mở ra thì việc di chuyển hơi khó khăn, tốc độ khá chậm.
Theo động tác của nó, một dòng nước xám đục đổ xuống, thấm vào mặt đất.
Một hồi lâu sau, vòng sáng cuối cùng cũng nằm dọc theo mặt đất.
A a a ~!
Sau đó, vòng sáng tiếp tục xoay tròn, chuyển thành hướng xuống dưới.
Chỉ thấy, một dòng cát mịn lấp lánh ánh sáng, chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh bình minh, bay lơ lửng trên không trung...
Mắt Thương Niên cũng được cát mịn phản chiếu ánh sáng, lấp lánh chiếu sáng rạng rỡ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận