Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 188: Thuyết phục Tần dài nghị (length: 7963)

"Chú Tần, con có chuyện vô cùng quan trọng muốn báo cáo với chú!"
Cưỡi Bì Bì trở về Khang thành, Diệc Thần lập tức đến đồn cảnh sát tìm Tần Trường Nghị, nghiêm giọng nói.
"Đã muộn thế này rồi, còn có chuyện gì quan trọng?
Có phải là chuyện con thu phục được hai chị em nhà họ Bạch không?"
Tần Trường Nghị vừa cởi quần áo vừa cười hỏi.
"Không phải chuyện đó, chú Tần, con phát hiện ra một mối nguy cơ gần như là tai họa đối với Khang thành chúng ta!
Nếu không xử lý tốt, Khang thành chúng ta ít nhất phải thiệt hại hơn nửa số dân!"
Diệc Thần nghiêm túc nói.
"Chuyện gì?"
Thấy Diệc Thần nghiêm túc như vậy, Tần Trường Nghị đột nhiên hiểu ra, Diệc Thần không nói đùa, bèn nghiêm mặt, nhíu mày hỏi.
"Cách Khang thành chúng ta hơn một trăm cây số có một đàn Trùng tộc tiến hóa đang tiến về phía chúng ta.
Bọn chúng ăn hết mọi thứ, chỗ nào bị chúng càn quét thì cỏ cũng không mọc nổi.
Đàn trùng này quy mô cực lớn, nhìn từ xa, ít nhất phải mấy chục cây số chiều ngang.
Trong đó có không ít sinh vật Nhị giai, thậm chí rất có thể có một con trùng chúa Tam giai khổng lồ.
Theo tốc độ của chúng, nhiều nhất hai ngày rưỡi nữa là đến Khang thành, gây ra sự hủy diệt đối với chúng ta!"
Diệc Thần một hơi thuật lại những gì mình quan sát được, thêm cả thông tin Thương Niên nói cho biết.
"Hơn một trăm cây số? Còn có cả Tam giai? Thật sao?
Sao con lại đi xa đến vậy?"
Nghe vậy, Tần Trường Nghị nhíu mày càng chặt.
Lời Diệc Thần vừa nói câu nào cũng khiến ông cảm thấy như đang mơ.
Phải biết, phạm vi hoạt động của đa số người ở Khang thành dạo gần đây cũng chỉ ở khoảng mười cây số ngoại thành.
Cho dù là các thế lực tư nhân có thực lực mạnh như các dị nhân Nhị giai, hay thế lực chính thức như cục cảnh sát, thì nơi đi xa nhất cũng chỉ đến khoảng năm mươi cây số.
Mà trong hai ngày gần đây mới bắt đầu có dị thú Nhị giai bị dị nhân đi săn hoặc trinh sát phát hiện.
Bởi vậy, lời Diệc Thần nói có khả năng có cả sinh vật tiến hóa Tam giai quả thật khiến ông khó tin!
"Chú Tần, chú cứ đi xem với con một lần là sẽ biết lời con nói hoàn toàn là sự thật!
Nhưng thời gian đang gấp rút, nếu ta cứ chạy đi chạy lại tốn thời gian thì có thể bỏ lỡ cơ hội phục kích chặn đầu đàn trùng.
Chú Tần hãy phái người mang những thuốc nổ của bố con ở trong kho, gọi cả mấy chuyên gia thuốc nổ.
Gài thuốc nổ dưới đất, bố trí phục kích kỹ càng, có cơ hội tiêu diệt con trùng chúa Tam giai kia thì may ra Khang thành mới có cơ hội sống sót!"
Diệc Thần lo lắng nói.
Muốn chặn đánh đàn trùng thì ít nhất phải phục kích ở chỗ cách Khang thành vài chục cây số.
Nếu để đàn trùng đến Khang thành, chưa nói hàng chục vạn dân có kịp sơ tán hay không, đồ dự trữ sẽ thiệt hại bao nhiêu.
Chỉ riêng cái cách đàn trùng càn quét không chừa cỏ nào kia, một khi đến Khang thành thì khu vực xung quanh cũng bị tàn phá hết.
Nói như vậy, cho dù chiến thắng được đàn trùng, vùng phụ cận Khang thành cũng sẽ bị hủy hoại.
Đến lúc đó, để cả thành ra vùng hoang dã kiếm sống, những người già trẻ nhỏ không có sức chiến đấu chắc chắn sẽ phải chết.
Mà cho dù là người trưởng thành khỏe mạnh, khi quái thú tiến hóa ngày càng mạnh, cũng không thể bảo đảm mình không chết khi lang bạt ngoài hoang.
Dị nhân còn không bảo đảm được chuyện đó huống chi là người bình thường?
Cũng chính vì vậy nên dù có sức mạnh thì dị nhân tối nào cũng sẽ quay về Khang thành.
Khi ở giữa cộng đồng thì con người mới có thể đối mặt tốt hơn với vô vàn nguy hiểm.
Tóm lại, Diệc Thần hiểu rất rõ, muốn để nhiều người còn sống thì địa điểm mai phục này không thể cách Khang thành quá gần.
"Chuyện này..."
Nghe Diệc Thần nói, Tần Trường Nghị lập tức do dự.
Phải biết rằng trong trận động đất vừa rồi, tất cả thiết bị điện tử của Khang thành gần như bị xung điện làm hỏng hết.
Cho nên hiện giờ, phương tiện giao thông còn sử dụng được ở Khang thành chỉ còn xe máy cày cơ khí thuần túy.
Ngoài ra, những chiếc ô tô hỏng trên đường trong khu nội thành vẫn chưa dọn hết, đường sá đi lại được thì càng ít.
Vì vậy, việc vận chuyển vật tư ở Khang thành hầu như phải dùng sức người, nếu làm theo kế hoạch của Diệc Thần thì sẽ hao người cực kỳ!
Mà hiện tại đang là đêm khuya, dã ngoại rất nguy hiểm, việc vận chuyển còn cần phải có không ít dị nhân đi hộ tống.
Làm một chuyện động trời như vậy gần như phải sử dụng đến hơn nửa nhân lực của cục cảnh sát!
Chỉ với lời của Diệc Thần mà chưa có gì kiểm chứng ngay được, Tần Trường Nghị thực sự khó ra quyết định.
Nhất là hiện tại có không ít thế lực dân gian đang để mắt đến cục cảnh sát.
"Lão Tần, Thần nhi nhà ta chắc chắn sẽ không nói dối!
Chú cứ chần chừ mãi thì thật sự sẽ gây họa, chú gánh nổi trách nhiệm về mạng sống của mấy chục vạn người Khang thành này không?
Trước đây cũng vì chú không nghe Kinh Vĩ nhà ta nên mới ra cái cơ sự này, giờ chú còn chần chừ thì chi bằng chúng ta cứ ngồi không đợi chết đi!"
Diệc mẫu lúc này chống nạnh, chỉ vào mặt Tần Trường Nghị mắng.
Bà dành cho Diệc Thần sự tin tưởng tuyệt đối.
"Hà cớ gì em lại nói nặng lời như vậy!"
Diệc phụ một bên gạt tay Diệc mẫu, rồi nhìn Tần Trường Nghị.
"Lão Tần, anh biết anh đang lo lắng điều gì, nhưng anh có quên hồi ở đại học thầy hiệu trưởng đã nói gì khi lễ tốt nghiệp không?
Mạng người là trên hết, bất kể được mất!
Trước anh thỏa hiệp là vì sợ loạn, Khang thành có nhiều người chết hơn nên tôi không trách anh.
Nhưng giờ đây nếu con trai tôi nói dối thì chúng ta cùng lắm cũng uổng công một chuyến.
Còn nếu nó nói thật thì chính là cứu mạng mấy chục vạn dân Khang thành.
Nếu anh không chịu làm thì đưa số thuốc nổ đó cho tôi, tôi bỏ tiền thuê người đi vận chuyển.
Với sức của Thần nhi và Bì Bì thì chắc cũng trấn được."
Diệc phụ nói đầy cảm xúc.
"Cái này...Kinh Vĩ, là tôi nhát gan, hổ thẹn với bộ đồng phục này.
Tôi đi sắp xếp người ngay đây, huy động toàn bộ cục cảnh sát vận chuyển thuốc nổ, chặn đánh đàn trùng!
Diệc Thần, con chờ chú một lát, lát nữa dẫn chú đi xem đàn trùng kia như thế nào."
Tần Trường Nghị đang nhíu chặt mày thì thả lỏng, sau đó đứng lên, từ dáng vẻ bực dọc biến thành uy nghiêm.
"Như vậy mới đúng chứ! Cái người này không mắng hai câu là lại trì trệ ra ngay!"
Diệc mẫu cũng vui vẻ nói.
"Chú Tần, giờ chưa thông báo cho toàn thành sao?"
Diệc Thần hỏi.
Con cảm thấy, chuyện này liên quan đến toàn bộ Khang thành, mọi người cần chung tay mới có thể giải quyết được tai họa này.
"Nếu lời con nói là thật thì ít nhất bảy thành người trong số mấy chục vạn dân Khang thành sẽ mất đi dũng khí đối kháng.
Đến lúc đó, trật tự sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Ta phải đi xem xét tình hình trước, nếu thật sự đúng thì ta sẽ quay lại triệu tập dị nhân toàn thành cùng chống giặc."
Tần Trường Nghị nói với ánh mắt kiên định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận