Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 133: Còn lại cũng không thể lãng phí! (length: 7874)

Xuất sinh vào ngày thứ bốn mươi ba.
Đây là lần đầu tiên Thương Niên ngủ nướng kể từ khi sinh ra.
Mặc dù kỹ năng ngủ say giúp hắn hồi phục năng lượng nhanh chóng trong lúc ngủ, nhưng lần này không giống với việc đối đầu với lợn rừng đực trước đây.
Lúc đó hắn chẳng cần tốn sức vẫn có thể khống chế con lợn rừng đen chặt chẽ.
Còn lần này, từ việc lên kế hoạch làm rào chắn lửa, đến việc đi lấy nước.
Từ việc xông vào rào chắn lửa, ngăn chặn đội quân nấm chân khuẩn, đến việc liên tục đi săn, cùng với việc vừa chạy vừa phi nước đại, lấy tro phân tách các nhân tố tiến hóa…
Toàn bộ quá trình không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, khác hoàn toàn so với việc chịu đòn của con lợn, cơ bản chỉ dùng trừng mắt, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Khi tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Thương Niên thoải mái vươn vai, duỗi lưng một cái.
Ngoài Hổ đệ ra thì các động vật khác và lão nhân câu cá đều đã tỉnh dậy.
So với Thương Niên, khối lượng công việc của bọn chúng hai ngày nay ít đi rất nhiều.
Bốp~!
Ngao~!
Thấy vậy, Thương Niên vỗ một trảo rất thuận tay vào mông Hổ đệ.
【 Đinh~! Cào một lần, kỹ năng cào tăng độ thuần thục +1! (5234/10000) 】Hổ đệ đang ngủ say bị một trảo đánh thức, kêu lên đau đớn.

Không lâu sau, cả bọn Thương Niên đã trở lại nơi tro tàn của nấm chân khuẩn.
Còn Hắc Vương Xà thì cuộn tròn trong đống tro tàn, nghe thấy động tĩnh của Thương Niên đến, mới từ tốn tỉnh lại.
Hôm qua trên đường về, nghe thấy kế hoạch của Thương Niên, Hắc Vương Xà đã xung phong ở lại đống tro trông coi, không cho những thực vật tiến hóa kia đến ăn vụng tro tàn!
Thương Niên ban đầu còn cho là không cần thiết, nhưng Hắc Vương Xà khăng khăng muốn làm.
Rất khó khăn mới có thể giúp đỡ Thương Niên một tay, Hắc Vương Xà đương nhiên không bỏ qua cơ hội thể hiện!
Và việc nó ở lại đây hiệu quả đương nhiên là rất rõ ràng.
Dù sao hình thể của nó cũng không phải để làm cảnh, mà là có hiệu quả trấn áp.
Tuy lúc đầu mấy thực vật tiến hóa cỡ nhỏ vẫn không bỏ hy vọng, muốn lẻn đến hút chất tiến hóa từ tro tàn.
Nhưng một cái quật đuôi của Hắc Vương Xà đã làm tan nát một mảng lớn đám thân cỏ tiến hóa, mấy lần phân cao thấp, cuối cùng chúng nó đã có kinh nghiệm, không dám bén mảng đến gần.
“Ngao ngao ngao ~!”
Sau khi khen ngợi Hắc Vương Xà một tiếng, Thương Niên bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Kế hoạch hôm nay chỉ có một!
Đó chính là chăn heo!
Nói cụ thể, chính là bắt sống các sinh vật tiến hóa hình thể lớn, cấp độ tiến hóa cao!
Sau đó, cưỡng ép cho chúng uống các chất tiến hóa đã được tách lọc!
Đến lúc đó, chúng nó sẽ tiến hóa sinh ra sự biến đổi về chất, tiến cấp thành sinh vật tiến hóa Nhị giai!
Cuối cùng, mọi người cùng nhau xông vào đánh hội đồng, giết chúng, ăn thịt chúng, tích lũy năng lượng cho việc tiến hóa lên giai đoạn tiếp theo.
Thương Niên cảm thấy, phương pháp này tuy ít nhiều giúp cho cả nhà có thể tiến hóa theo nhiều hướng, nhưng chắc chắn không thể tiến hóa biến đổi về chất lần nữa, đạt đến cấp độ Tam giai.
Dù sao lượng tro tàn còn lại cũng chỉ khoảng sáu, bảy phần.
Ba đống tro một nghìn tấn tro, hôm qua cả nhà tính cả lão nhân câu cá và Bì Bì đã tiêu thụ mất ba, bốn trăm tấn.
Người tiêu thụ nhiều nhất vẫn là Hắc Vương Xà.
Nó ăn không biết bao nhiêu là đủ.
Đương nhiên, cũng có thể là mấy cây cỏ tiến hóa kia ăn mất mà mình không tính vào.
Số tro tàn còn lại, đoán chừng có thể bồi dưỡng ra mấy chục con sinh vật tiến hóa hình thể bình thường, nhưng cũng không đủ để tích lũy ra một nhóm sinh vật tiến hóa Tam giai.
Nếu như đem toàn bộ cho con chồn sương thì có lẽ còn có khả năng, nó tiêu thụ chất tiến hóa để tiến hóa ít.
Nhưng hiển nhiên, con chồn sương ăn không nổi nhiều thịt như vậy.
Lại không thể đem thịt này đốt đi, tách lọc chất tiến hóa ra ăn?
Như vậy thì quá lãng phí.
Chất dinh dưỡng trong máu thịt cũng là thứ mà Thương Niên bọn họ cần.
Hơn nữa, như vậy, lại phải giết càng nhiều động vật để ăn, để triệt tiêu việc hấp thu chất tiến hóa gây ra việc tiến hóa quá nhanh, sản sinh hao tổn năng lượng.
Chơi như vậy, cánh rừng tùng này cũng không đủ cho cả nhà mình phá.
Để phát triển bền vững, vẫn nên tiết kiệm thì hơn.
Hơn nữa, nếu đốt con mồi đi, con Hổ đệ tham ăn và Hắc Vương Xà có sức ăn lớn sẽ buồn biết bao.

Rất nhanh, Thương Niên đã phân công nhiệm vụ xong.
Thực ra cũng chỉ chia làm hai ngả thôi.
Một ngả, chính là Thương Niên, mang theo chồn sương tiếp tục việc lấy tro như hôm qua, chạy ra bờ sông lấy nước ngâm tách lọc chất tiến hóa như máy móc.
Ngả còn lại thì do Hổ cha dẫn đầu, mang theo toàn bộ các thành viên còn lại, cùng đi săn tìm con mồi vừa ý.
Yêu cầu của Thương Niên về con mồi, chỉ có một!
Hình thể phải lớn! Thịt càng nhiều càng tốt!
Như vậy, sau khi tiến hóa biến đổi một lần nữa, hình thể sẽ to lớn hơn chút nữa, đủ để cả nhà mình trừ Hắc Vương Xà ra ăn.
Đương nhiên cũng có thể bắt mấy sinh vật tiến hóa hình thể trung bình, chúng nó sẽ tiêu hao chất tiến hóa ít hơn.
Nhưng làm vậy là tốn thời gian.
Thứ hai, hình thể nhỏ có thể có nghĩa là trình độ tiến hóa thấp, có lẽ chỉ là mới tiến hóa theo đợt khôi phục linh khí mà thôi.
Như vậy, trước khi biến đổi chất để tiến hóa sẽ tiêu hao không ít chất tiến hóa.
Cho nên để tiết kiệm chất tiến hóa và tối đa hóa lợi ích, cứ vô não mà bắt mấy con có hình thể lớn là được rồi!
Dù sao không ai có hình thể lớn hơn Hắc Vương Xà được!

“Pháp lệnh! Tốc độ!”
Theo một tiếng quát nhẹ của lão nhân câu cá, từng đạo hào quang yếu ớt bay ra từ trên người lão, rồi rơi vào người Bì Bì, Hổ cha, ảo ảnh của Hổ cha, ảo ảnh của Thương Niên, Hổ đệ và Hắc Vương Xà!
Một giây sau, một đám sinh vật tiến hóa phi nước đại ra, nhanh như gió!
Dẫn đầu là ảo ảnh của Thương Niên do hổ mẹ triệu hồi!
Ảo ảnh của Thương Niên một cái lắc mình, xông vào giữa bầy tuần lộc, quấy ngang dọc khiến cả đàn hoảng sợ, tách nhau ra!
Còn Hổ cha và ảo ảnh của Hổ cha thì bám sát phía sau, mục tiêu rõ ràng xông về con có hình thể lớn nhất trong bầy!
Loài tuần lộc này trước khi khôi phục linh khí đã có thể dài tới hơn bốn trăm kg, sau khi linh khí khôi phục thì hình thể đã tăng lên nhanh chóng, gần đạt tới tiêu chuẩn một tấn!
Nhưng những con vật mà hổ có thể đi săn thường gấp hai trọng lượng của nó trở lên!
Hổ cha và nó hình thể không chênh nhau nhiều, việc đi săn hoàn toàn không có áp lực.
Bất quá, lần này, mục tiêu của chúng không phải là giết mà là bắt sống!
Nhìn thấy hai con hổ khổng lồ như vậy xông về phía mình, con tuần lộc to lớn hoảng loạn chạy trốn!
Bốn chân của nó như có gió nâng đỡ, tốc độ rõ ràng bất thường, cho dù là Hổ cha có sử dụng pháp lệnh tốc độ của lão nhân câu cá cũng không thể đuổi kịp!
Bốp~!
Nhưng một giây sau, một đạo tia chớp từ một bên phóng đến, trong nháy mắt xuyên qua không khí, đánh vào người con tuần lộc!
Là Bì Bì!
U ——!!!
Bị sét đánh, con tuần lộc thân hình cao lớn như bị một đòn chí mạng, bốn chân không nghe lời, ngã thẳng xuống đất, còn lăn vài vòng trên đất!
Nếu đổi lại sinh vật bình thường, chắc chắn không chết thì cũng tàn phế.
Nhưng lúc này, con tuần lộc đó vẫn còn run rẩy cố gắng đứng lên.
Nhưng một giây sau, mặt đất tối đen lại, phảng phất có cái gì bóng ma quái vật khổng lồ bao phủ nó.
Ngẩng đầu nhìn lên, Hắc Vương Xà ngẩng cao cổ lên, đầu rũ xuống nhìn nó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận