Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 170: Khang thành tình trạng (length: 7930)

"Hẳn là so với ngươi nghĩ còn muốn khác nhiều."
Tần Trường Nghị đốt một điếu thuốc, nhẹ hít một hơi nhả ra, lại hít sâu một ngụm, mới lắc đầu nói.
Thấy thế, Diệc Thần chỉ là lẳng lặng nghe, nhìn Tần Trường Nghị, hắn biết đối phương sẽ tiếp tục nói.
"Cơn địa chấn này, không sai biệt lắm là tầm tám chín giờ tối, chấn xong thì, toàn bộ nhà cao tầng ở Khang thành đều sụp đổ.
Những người chúng ta đã thức tỉnh dị năng, hôm đó vừa chạy đến chưa được bao lâu thì đã ngất xỉu.
Ngày thứ hai chúng ta muốn báo lên cấp trên, nhưng phát hiện thông tin đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Giáo sư Khang lớn nói, có thể là do bão mặt trời gì đó, làm nổ toàn bộ thiết bị thông tin điện từ, điện thoại các kiểu đều vô dụng.
Ta muốn tìm cấp trên quyết định, nhớ rõ là ngoài lệ, thị trưởng, cục trưởng bọn họ, đêm hôm đó đang tiếp đãi đại diện một tập đoàn lớn từ phương nam đến để bàn về đầu tư phát triển.
Kết quả động đất vừa xảy đến, tất cả đều chết hết, mẹ nó ta một người vừa được đề lên phó xử cấp, thành quan lớn nhất còn lại ở Khang thành.
Khang thành chúng ta cũng không phải là thành phố chuẩn bị chiến đấu gì, xung quanh cũng không có quân đội đóng trú, chỉ có mấy người của hệ thống cảnh vụ chúng ta thôi.
Nhưng lúc này tai ương vẫn phải cứu người, cả hệ thống cảnh vụ từ trên xuống dưới cũng chỉ có tầm một nghìn người.
Cũng may có thể phát động người dân tự cứu, hơn nữa còn có không ít người đã thức tỉnh dị năng, không sai biệt lắm mười ngày, liền có thể đào hết mọi người lên.
Khang thành ban đầu có hơn ba triệu người, cuối cùng sống sót, còn chưa đến một phần ba, báo lên cũng chỉ hơn tám trăm nghìn người.
Gần đây mấy thôn, thị trấn, người còn sống, cũng đều mang nhà mang người chạy đến Khang thành.
Vốn định là nhân tiện đi đường tìm những thành phố khác, nhưng động vật hoang dã cũng tiến hóa, con nào con nấy đều lớn hơn trước rất nhiều.
Có vài con thông minh, thấy người thì biết phải đi đường vòng, nhưng có con gan lớn, lúc chúng ta cứu viện, ban đêm thì chạy đến nhặt xác ăn.
Nhưng trời nóng bức như này, thi thể không để đến vài ngày là sẽ bốc mùi, hoàn cảnh lúc đó gian nan, cũng chỉ có thể đơn giản hóa hết, hỏa táng tập thể.
Hướng ra bên ngoài dò đường trinh sát, nhưng càng đi ra ngoài càng nguy hiểm, mấy con sinh vật tiến hóa kia có đủ loại dị năng, bất ngờ một đòn đánh lén, liền sẽ có người bị thương.
Chúng ta mang súng, đều có mấy nhân viên cảnh sát đã chết.
Cho nên tạm thời chỉ có thể gác chuyện này lại, trước tiên ổn định bên trong.
Những ngày gần đây, mọi người đều cố gắng hết sức đào bới siêu thị, cửa hàng tạp hóa, kho hàng ngày trước, để đảm bảo vấn đề thức ăn.
Nhưng dưới đống đổ nát, còn có chuột, gián các kiểu, làm hỏng không ít đồ ăn.
Thực ra nếu mọi người đồng tâm hiệp lực, thì trong thời gian ngắn sẽ không có nguy cơ thiếu đồ ăn.
Nhưng thứ tiến hóa giả này, vừa có lợi vừa có hại.
Không có tiến hóa giả, Khang thành may ra chưa được năm mươi vạn người sống sót.
Nhưng có tiến hóa giả, bởi vì bên này chúng ta không liên lạc được với cấp trên, Khang thành dần dần biến thành một hòn đảo hoang.
Bọn hắn lại có sức mạnh siêu việt người thường, nên dã tâm cũng nổi lên.
Lúc đầu chỉ là muốn chỗ ở tạm thời tốt hơn một chút, mọi người đào được đồ ăn, đều đem cái ngon nhất, dinh dưỡng nhất cho tiến hóa giả.
Những việc này vẫn còn chấp nhận được, dù sao người tài giỏi vẫn luôn có nhiều việc phải làm, nhờ người ta đến thì cũng không có gì quá đáng.
Nhưng càng về sau lại càng thay đổi, có tiến hóa giả kéo bè kết phái, không đi đào bới vật tư trong phế tích, mà lại dùng bạo lực thúc ép những người bình thường kia đi đào, bọn hắn thì ngồi mát ăn bát vàng.
Khai quật được đồ ăn, bọn hắn cũng chỉ cho người bình thường một chút xíu, không chết đói thì cũng không đủ no.
Thậm chí có người còn không xem người bình thường ra gì, cầm đồ ăn vứt xuống đất, để người bình thường như chó nằm rạp xuống mà dùng miệng ăn.
Tóm lại, những chuyện trước kia đáng bị xử bắn mười lần, bọn hắn đều làm hết."
Tần Trường Nghị chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra ở Khang thành trong thời gian này.
"Vậy thì xử bắn bọn chúng đi, cục cảnh sát không phải có súng sao?"
Diệc Thần khó hiểu nói.
Hắn còn rất trẻ, với những chuyện tội ác kia, có sự căm ghét đến thuần phác nhất.
"Thật sự dễ dàng như vậy thì ta đã làm từ lâu rồi."
Tần Trường Nghị lắc đầu nói.
"Diệc Thần, ngươi cũng là tiến hóa giả, cũng có dị năng.
Trong khoảng thời gian ngươi sống ở ngoài hoang dã, cũng là dựa vào ăn thịt động vật hoang dã để sống sót đúng không?"
Tần Trường Nghị dừng một chút, hỏi tiếp.
Diệc Thần chỉ nhẹ gật đầu.
"Vậy chắc hẳn ngươi có cảm nhận, những con sinh vật tiến hóa có hình thể thay đổi càng lớn, ăn vào thì càng có ích cho chúng ta đúng không?"
Tần Trường Nghị tiếp tục hỏi.
Diệc Thần tiếp tục gật đầu.
"Bên ta đương nhiên cũng phát hiện ra điểm này, và giáo sư Lưu lớn ở Khang đại, ngay từ lúc cứu trợ trong trận động đất, đã kêu chúng ta bắt vài con sinh vật tiến hóa về để nghiên cứu rồi.
Chưa được mấy ngày, ông ấy đã chế tạo ra được một loại dược phẩm có thể gia tốc tiến hóa.
Vật kia được lấy ra từ trong sinh vật tiến hóa, hiệu quả vô cùng tốt, nhưng lại cần một lượng rất lớn sinh vật tiến hóa.
Cho nên chúng ta đã ra thông báo treo thưởng, khuyến khích mọi người đi giết sinh vật tiến hóa, đến chỗ chúng ta đổi lấy vật tư.
Như vậy có thể giải quyết phần lớn vấn đề thiếu đồ ăn.
Mặc dù sinh vật tiến hóa nguy hiểm, nhưng người bình thường dùng công cụ, chế tạo vũ khí như thương, mâu, cung, nỏ thì giết mấy con sinh vật tiến hóa không mạnh lắm vẫn rất dễ dàng.
Ăn được thịt thì ăn luôn, còn mấy loại mang nhiều mầm bệnh, ăn dễ chết người thì mang đến chỗ chúng ta đổi lấy đồ ăn bình thường không có nguy hiểm.
Mấy tiến hóa giả có thực lực mạnh hơn, cũng sẽ đi săn sinh vật tiến hóa, ăn không hết thì cũng mang đến đổi vật tư với chúng ta.
Lúc đó, tai nạn vừa kết thúc, quan hệ giữa mọi người vẫn còn tương đối thuần phác, mọi người đồng lòng hợp sức thì săn được rất nhiều sinh vật tiến hóa.
Mà giáo sư Lưu cũng đã chế tạo ra được một lô thuốc tiến hóa, sau khi cảnh sát chúng ta những người là tiến hóa giả sử dụng thì mỗi người đều nhận được chất biến về dị năng, thể chất cũng được tăng lên rất nhiều.
Giáo sư Lưu nói đây có thể coi như là tiến giai, và được gọi là Nhất giai tiến hóa giả đối với người đã tiến hóa trong trận động đất, còn người tiến giai trên nền tảng đó sẽ là Nhị giai tiến hóa giả.
Nhưng sau đó chúng ta dùng lại những dược phẩm tiến hóa còn lại thì không có tác dụng nữa, giáo sư Lưu dự đoán là vì chúng ta đã tiến giai rồi, nên dược phẩm tiến hóa được rút ra từ trong sinh vật tiến hóa Nhất giai không thể thúc đẩy chúng ta tiến hóa được nữa.
Lúc ấy, ta định đem dược phẩm tiến hóa còn lại bán cho tiến hóa giả trong dân, để bọn họ dùng xác sinh vật tiến hóa đến đổi.
Nhưng khi trời tối, có người kích động đám đông, nói là chúng ta dựa vào người bình thường để thu dược phẩm tiến hóa, rồi lại không cho những người khác sử dụng, là muốn thao túng lực lượng tiến hóa, muốn nô dịch tất cả mọi người.
Họ còn nói là thành quả của giáo sư Lưu đáng ra phải là tài sản chung của người Khang thành, tất cả mọi người đều có quyền sử dụng.
Đám đông ào ào chạy đến vây cục cảnh sát, muốn chúng ta giao ra phương pháp chế tạo dược phẩm tiến hóa.
Lúc đó, mấy nghìn tiến hóa giả và mấy chục vạn người thường kia, như thể muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta vậy.
Lúc đó, ba mươi mấy Nhị giai tiến hóa giả của cảnh sát chúng ta và mấy trăm khẩu súng, nếu cứ cố trấn áp thì cũng không vấn đề gì.
Nhưng ta biết, nổ súng, là phải giết đến tận cùng, lòng người liền tan rã, giết hết tiến hóa giả thì hy vọng cũng không còn..."
Tần Trường Nghị che mặt, giọng khàn khàn nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận