Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 48: Đột nhiên xuất hiện nguy cơ! (length: 7636)

"Sao có cảm giác... mấy cọng cỏ này cũng cao lớn hơn một chút? Là do trời mưa sao?"
Trải qua một buổi sáng chạy bộ, Thương Niên đã nâng độ thuần thục kỹ năng chạy lên đến tầng 20.
Bất quá, cỏ trên mặt đất cao hơn khiến việc chạy của hắn bị ảnh hưởng đôi chút.
"Có lẽ, tiến hóa đang trở nên phổ biến? Chẳng lẽ là linh khí khôi phục?"
Hiện tượng không rõ ràng lắm nhưng có chút khác thường này khiến Thương Niên suy tư.
Nhưng chỉ suy nghĩ một chút, Thương Niên liền quên sạch những ý nghĩ này.
Bất kể có phải linh khí khôi phục hay không, mặc kệ sau này biến hóa sẽ kịch liệt hơn như thế nào.
Mình cứ rèn luyện, không ngừng mạnh lên là được.
Tiếp tục lớn mạnh bản thân, cho dù tương lai trở nên kỳ quái, kỳ dị đến mức nào, đều có thể có thêm sức mạnh để đối mặt.
Trở lại dưới bóng cây, Hổ đệ đã chạy đến trước, đang ăn thịt nai tiến hóa.
Điều này khiến Thương Niên có chút ghen tị, Hổ đệ lượng vận động kém xa hắn, nhưng chỉ cần vận động nửa ngày, chắc chắn sẽ đói, thể chất đúng là quá lợi hại.
Nếu như mình có thể giống Hổ đệ, có được tốc độ tiêu hóa kinh khủng như vậy, vậy thì tốc độ tăng trưởng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Để nhanh chóng tăng độ thuần thục kỹ năng tiêu hóa, Thương Niên dù không quá đói cũng bắt đầu ăn, cố hết sức giữ cho mình trạng thái chắc bụng.
Bất quá, hổ cha bên cạnh lúc này cũng mở mắt.
Một đêm không ngủ, hổ cha chỉ có thể tranh thủ lúc hai anh em rèn luyện, ngủ gà ngủ gật vài tiếng.
Bất quá, hổ cha từng trải trận mạc, đã sớm luyện thành khả năng ngủ sâu bất cứ lúc nào, dù chỉ ngủ chưa đầy năm tiếng, cũng khiến nó trở nên tinh thần phấn chấn!
Thực tế, hổ vốn là động vật sống về đêm, chỉ là hôm qua hổ cha vận động tương đối nhiều, mệt mỏi quá độ, cho nên mới mệt mỏi như vậy.
Nhưng thấy hai đứa con yêu trở lại bên cạnh, hổ cha kiên nhẫn chờ hai anh em ăn no.
Chờ Thương Niên và Hổ đệ ăn no, hổ cha liền tiến đến, muốn cùng hai đứa con nhỏ nô đùa.
Nó muốn nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm với hai đứa nhỏ, cùng nhau rèn luyện nhiều hơn.
Như vậy, hổ mẹ mới có thể yên tâm, để nó cùng về nhà ngủ!
Tuy rằng tập tính của hổ là hổ cái một mình nuôi con nhỏ, hổ đực dù muốn hoàn thành trách nhiệm nuôi dạy cũng chỉ mang con mồi săn được đến gần hổ cái rồi rời đi, sẽ không tham gia vào quá trình trưởng thành của hổ con.
Nhưng đã tiến hóa, đồng thời trí thông minh vượt xa hổ bình thường, hổ cha không nghĩ như vậy.
Cùng lão bà ngủ chung, cùng con cái trưởng thành, chẳng phải tuyệt sao?
Nó đâu có nuôi không nổi một nhà hổ!
Với khả năng đi săn của nó, con mồi chỉ có bị bắt giữ!
Đối với điều này, Thương Niên cũng không ghét.
Thứ nhất, sự tồn tại của hổ cha tăng thêm một lớp bảo hộ vững chắc cho sự an toàn của hắn.
Với cấu trúc sinh thái của vùng tuyết Đông Bắc, những thứ có thể đe dọa đến hổ cha, ngoại trừ con người, đoán chừng chỉ có gấu ngựa trưởng thành cực lớn.
Đương nhiên, nếu có những con hổ tiến hóa trưởng thành như hổ cha, tự nhiên cũng có thể uy hiếp được nó.
Nhưng so với số lượng hổ Đông Bắc trên toàn cầu chỉ có ba chữ số, số lượng gấu ngựa nhiều hơn hẳn, khả năng gặp phải cũng lớn.
Vì vậy, việc hổ cha ở bên cạnh lâu dài mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối trước khi hắn trưởng thành.
Thứ hai, tình cảm giữa động vật rất thuần túy, nhất là tình thân.
Kiếp trước là cô nhi, Thương Niên đối với tình thương dịu dàng của hổ mẹ không nỡ rời xa, đối với tình thương của hổ cha khi thì đáng tin, khi thì trẻ con, cảm thấy cũng rất tốt.
Chơi đùa với hổ cha một hồi, Thương Niên lại chui vào rừng, tìm kiếm con mồi.
Kỹ năng đánh giết tiến hóa thành kỹ năng giết chóc, sự tăng tiến này là toàn diện!
Vì thế có thể thấy, kỹ năng giết chóc nếu tiến hóa thêm lần nữa, sự tăng lên hẳn cũng là toàn diện!
Cho nên, kỹ năng này tính hiệu quả trên giá thành rất cao!
Hôm qua đã biết, con mồi trên 1kg, đủ để hệ thống phán định thành mục tiêu giết chóc thành công, vậy hôm nay thử thêm nhiều chút!
Bất quá, tìm một vòng, Thương Niên vẫn không tìm được con mồi nào đáp ứng đủ điều kiện.
Khu vực tuyết lĩnh Đông Bắc, ngoài các loài động vật nhỏ có thể thấy khắp nơi, những động vật khác đều không nhỏ.
Con mồi nặng hơn một nghìn gram, nhưng không cao hơn mười nghìn gram, thường chỉ có mấy loại.
Mấy loại gà rừng, chuột chũi, chồn, cũng chỉ có nhiêu đó.
À đúng, còn có chồn sương.
Bất quá, loài chồn sương này độ hiếm có còn hơn hổ Đông Bắc một bậc.
Muốn gặp được một con cũng không dễ dàng, huống chi là trong một khu vực lại gặp con thứ hai, đồng thời đi săn.
Bất quá, loay hoay một hồi, Thương Niên đã tới chỗ hôm qua săn gà rừng, nơi vứt bỏ con gà rừng.
"Quả nhiên, con mồi có sẵn, vẫn còn tươi mới, cho dù chết thì cũng có động vật nhặt ăn, mà không biết là con gì nhặt, ăn sạch sành sanh!"
Nhìn mặt đất sạch sẽ, không còn sót lại một cọng lông, Thương Niên tặc lưỡi ngạc nhiên nghĩ.
Nghĩ đến đây, hắn liền thử tìm kiếm dấu vết tươi mới xung quanh, muốn tìm con vật đã ăn hết con gà rừng.
Bất quá, hắn cũng không manh động, dù sao động vật có thể ăn hết con gà rừng, hình thể hẳn là không quá nhỏ.
Tìm kiếm một chút không vấn đề gì, tốc độ của hắn có thể thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của mình, mà không gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu đi săn đối phương, Thương Niên đoán là quá sức.
Tìm một hồi, quả thực Thương Niên tìm được chút tung tích.
Trên nền đất phủ đầy mùn, Thương Niên tìm được một dấu vết in rất mới, nhìn uốn lượn quanh co, chiều rộng chắc phải đến mười centimet!
"Chờ đã... vết này, chẳng phải là của rắn sao? Con rắn thô thế này?"
Nhìn thấy vậy, Thương Niên rụt cổ lại, da đầu tê rần.
Nỗi sợ hãi với rắn, dù là khi còn là con người, hay là khi mang hình hài hổ, đều khắc sâu trong xương tủy.
Rắn độc có độc tính mạnh, dù là hổ trưởng thành, bị tiêm đủ lượng nọc độc cũng sẽ chết một cách oan uổng!
Phanh phanh phanh——! ! !
Ngay lúc Thương Niên muốn dừng tìm kiếm, muốn rút lui thì ở khoảng đất trống lại truyền đến ba tiếng giòn vang!
"Đây là âm thanh gì?"
Trong đầu Thương Niên hiện lên một tia nghi hoặc, tiếp đó liền nghe tiếng kêu hoảng sợ của chồn sương nhỏ.
Chít chít~!
Chít chít~!
Phát giác sự tình không đơn giản, Thương Niên không do dự chạy về phía hổ cha hổ mẹ!
"Hoắc ~! Con hổ này lớn quá, chắc hơn sáu trăm cân mất ~!"
"Kiếm đậm kiếm đậm rồi! Ba con hổ hai lớn một nhỏ, ít cũng phải bán được gần ba trăm vạn a?"
"Ba trăm vạn? Chỉ riêng cái gã này đã ba trăm vạn rồi! Mấy con nhỏ mang sang nước ngoài bán, đám phú hào đó làm sao cũng phải chi cho một trăm vạn nhỏ!"
"Ha ha ha! Thuốc mê này đúng là lợi hại, đám kia cũng chỉ trụ được một phút là ngã nhào rồi!"
"Mau đến hỗ trợ đi! Đồ này còn chưa chìm! Phi vụ này làm xong, mấy anh em chúng ta có thể rửa tay gác kiếm! Đến lúc đó ra nước ngoài chơi cho đã! Còn làm cái gì buôn người nữa, mất mặt quá~!"
"Đại ca nói đúng! Ra nước ngoài chơi cho đã!"
Tiến vào gần rừng cây, Thương Niên chậm bước chân, nghe tiếng dưới bóng cây, nghiến răng nghiến lợi.
Là bọn thợ săn trộm!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận