Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 137: Cây tùng tiến hóa! (length: 7885)

Ào ào ào!
Cây tùng tiến hóa biểu thị thần phục sau này, lão câu cá liếc nhìn Thương Niên, thấy hắn gật đầu, mới bắt đầu đi vòng quanh cây tùng tiến hóa, đều đều rải xuống thừa số tiến hóa.
Sự biểu hiện trước đó của cây tùng tiến hóa, đã là tương đối thân mật, hiện tại lại còn biểu thị thần phục, Thương Niên không có lý gì để không đồng ý.
Dù sao, nó không giống con lợn rừng đực trước đó, có thù với một nhà mình.
Hơn nữa, so sánh mà nói, trí thông minh tăng lên của thực vật tiến hóa có vẻ chậm hơn không ít so với động vật tiến hóa.
Rất nhiều động vật bản thân đã có trí thông minh có thể so với đứa bé con người, sau khi tiến hóa đại bộ phận đều có thể đạt đến trí thông minh bình thường của con người.
Còn thực vật tiến hóa, vốn có hay không có trí thông minh còn chưa chắc, nhưng cho dù sau khi tiến hóa, phần lớn cũng chỉ dựa vào bản năng để làm việc.
Ví dụ như vụ cháy rừng lớn trước đây, thực vật tiến hóa hình thể lớn sẽ ép nhựa cây để cố gắng dập lửa tự vệ, còn thực vật tiến hóa hình thể nhỏ sẽ “Co cẳng bỏ chạy”.
Mà tro tàn do sợi nấm chân khuẩn để lại, đã thu hút không ít thực vật tiến hóa cỡ nhỏ đến cắm rễ ở đây.
Nhưng cho dù Thương Niên bọn họ chiếm cứ ở bên cạnh tro tàn sợi nấm chân khuẩn, thỉnh thoảng dọn dẹp những thực vật tiến hóa cỡ nhỏ đó, vẫn có không ít thực vật tiến hóa cỡ nhỏ không có đầu óc, chạy đến cắm rễ.
Sau nhiều lần như vậy, một số mới e ngại theo bản năng mà rút lui, tìm tro tàn khác để cắm rễ.
Loại cây tùng tiến hóa này, có thể hiểu lời nói, biết suy nghĩ, trong số thực vật tiến hóa ngược lại là một dị loại.
Khi lão câu cá rải thừa số tiến hóa xuống đất, từng sợi rễ trắng nõn lại từ mặt đất chui ra, từng chút một "ăn hết" thừa số tiến hóa.
Rất nhanh, cả túi da rắn thừa số tiến hóa này của lão câu cá đều đã đổ vào, nhưng cây tùng tiến hóa cũng không có dấu hiệu biến chất tiến hóa.
Lúc này, không cần Thương Niên nhắc nhở, chồn tía nhỏ đã mở cái cửa nhỏ Quang, đối diện đất rải xuống thừa số tiến hóa.
Kẽo kẹt kẽo kẹt...
Ngay lúc đó, đất xung quanh gốc cây tùng tiến hóa bắt đầu phồng lên, nứt ra thành những đường vân dọc theo nhau!
Ngay sau đó, gốc cây tùng tiến hóa cũng trở nên tráng kiện hơn thấy rõ bằng mắt thường!
Mà các nhánh cây của nó mỗi lúc một dài thêm ra, khiến diện tích nó che nắng trở nên rộng lớn hơn.
Thấy thế, cả nhà Thương Niên vội vàng lui lại.
Mặc dù biết cây tùng tiến hóa chắc sẽ không vừa tiến hóa một chút đã tự làm mình ngã, nhưng biến hóa kinh người như vậy, vẫn khiến mọi người sinh ra lo lắng bản năng.
Và khi đã lui ra mấy trăm mét, Thương Niên đã có thể thu hết toàn cảnh cây tùng đang tiến hóa vào mắt.
Trong ánh trăng sáng tỏ, ngọn tháp cao nhất của nó bay vút lên thấy rõ bằng mắt thường, từng chút một giãn ra thêm nhiều chồi non.
Mà những chồi non đó, vừa mới mọc ra, đã dần dần dài ra, giãn thành cành cây, trên đó mọc ra thêm cành cây nhỏ, trổ ra lá kim dày đặc, trông xanh um tươi tốt.
Thời gian trưởng thành này, so với động vật tiến hóa như nhà Thương Niên, dài hơn nhiều, phải trải qua một thời gian không biết bao lâu, cuối cùng mới ngừng lại.
Vì là thực vật tiến hóa, trực tiếp thu chất dinh dưỡng từ trong đất, nên nó cũng không cần phải giống nhà Thương Niên, chuẩn bị thức ăn từ trước.
Thức ăn của cây tùng ngay ở bên cạnh rễ, hoặc nói chính nó đang ở trong thức ăn.
Thương Niên bằng mắt thường, khó có thể phán đoán hiện tại nó cao bao nhiêu, nhưng so với lúc trước, chiều cao đã tăng lên ít nhất một nửa.
Còn thể hình tăng trưởng, còn xa mới chỉ gấp 1,5 lần.
Hiện tại, chỗ có tán cây lớn nhất, đường kính ước chừng có hơn ba mươi mét, thẳng tắp thon dài, đều đặn đối xứng, cứ như một tòa bảo tháp!
Đúng lúc này, Thương Niên chợt ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, có sức hút rõ rệt đối với hắn.
Nhìn sang cha hổ bọn họ, cũng là vẻ mặt run run chóp mũi, như thể tìm thấy món ăn ngon.
"Hổ Gia! Giống như có mùi gì đó, cảm giác này thật khó tả.
Nghe rất dễ chịu, chỉ nghe thôi, ta đã muốn chảy nước miếng rồi!
Đó là thứ gì vậy?"
Lúc này, lão câu cá người có khứu giác kém nhất ở đây cũng phản ứng lại, nghi ngờ nói.
Chi chi!
Mà ở một bên, chồn tía nhỏ thì chỉ vào cây tùng tiến hóa nhảy lên nhảy xuống, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
"Chẳng lẽ... Là cái tùng tháp kia đã chín?"
Lúc này, Thương Niên nghi ngờ suy đoán.
Ngay khi mới đến nơi ở mới này, chồn tía nhỏ đã phát hiện sự khác thường của cây tùng tiến hóa, đồng thời nói tùng tháp đó ăn chắc chắn rất tốt, nhưng còn lâu mới chín.
Mà bây giờ, cây tùng tiến hóa so với trước đây đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đã đạt tới cấp độ Nhị giai, có khi nào tùng tháp đã chín không?
Nghĩ vậy, Thương Niên liền nhanh chóng đi tới trước cây tùng tiến hóa, từ từ leo lên trên.
Mặc dù cây tùng tiến hóa đã biến đổi rất lớn, nhưng không cần phải tìm kiếm, chỉ cần men theo hướng hương thơm truyền đến, Thương Niên đã tìm được tùng tháp to lớn kia.
Khi vừa tới nơi ở này, tùng tháp này cũng cỡ người mình, chắc có khoảng mười ký.
Mà sau khi thủy triều linh khí phục hồi, Thương Niên cũng không quên nó, mới đầu, thứ này đã dài tới tầm hai ba mươi ký.
Lần gần nhất quan sát nó, nó đã dài tới khoảng năm mươi ký.
Mà bây giờ, theo sự tiến hóa của cây tùng, chiều cao của nó đã hơn một mét, đường kính hơn nửa mét, trọng lượng tuyệt đối vượt quá một trăm ký!
Cảm nhận được mùi thơm vô cùng hấp dẫn, Thương Niên không nhịn được vươn móng vuốt, muốn móc hạt thông bên trong ra ăn thử.
Trước đây, chỉ có chồn tía nhỏ thuộc loài có hạt thông trong thực đơn mới cảm nhận được sự khác thường của nó.
Bây giờ, nó đối với tất cả sinh vật đều có sức hút kinh người như vậy!
Hiển nhiên, ăn nó vào, chắc chắn sẽ có lợi ích không nhỏ!
A a...
Nhưng đúng lúc này, cành cây trên tùng tháp lại nhao nhao quây lại, bảo vệ tùng tháp ở giữa.
"Ừm? Lẽ nào sau khi nó tiến hóa, trí thông minh tăng lên, sinh ra bản năng tự bảo vệ?
Không đúng, hạt thông của nó mọc ra cây tùng con, mới coi như dòng dõi của nó.
Hạt thông đối với nó mà nói, chắc phải tính là trứng đã thụ tinh?
Tùng tháp nó kết ra không nói hàng ngàn hàng vạn, mấy trăm ngàn vẫn phải có, nhiều tùng tháp như vậy bên trong hạt thông, còn có thể bảo vệ như thế sao?
Không phải trước đây nó còn dùng hạt thông đi bắn lợn rừng đực sao? Hay là tùng tháp lớn này có ý nghĩa đặc biệt với nó?"
Thấy vậy, Thương Niên nhíu mày.
Khi thử dò xét cây tùng tiến hóa trước đây, hắn đã thử dùng tùng tháp để uy hiếp, nhưng khi đó cây tùng tiến hóa không có phản ứng gì.
Vì vậy, khi thu phục cây tùng tiến hóa, hắn không hề nghĩ tới việc phải thêm điều kiện này.
Nhưng bây giờ, cây tùng tiến hóa đã tiến hóa đến Nhị giai, nếu nó không muốn cho thì chẳng lẽ phải đánh một trận?
Tê!
Chi chi!
Ngao!
Lúc này, các động vật khác cũng đi theo đến, đến trước tùng tháp, trong mắt lộ ra khát vọng.
Gâu!
Thương Niên cúi đầu xem xét, cha hổ, mẹ hổ, Hổ đệ, chồn tía nhỏ, Hắc Vương Xà đều đã đến, lão câu cá chắc đang gia tăng pháp lệnh cho mình, soạt soạt soạt leo lên.
Chỉ có Bì Bì, chân trước gác lên cành cây, thè lưỡi thở hổn hển giậm chân.
Xét theo số ngày sinh ra thì Bì Bì có thể lớn hơn Thương Niên một chút.
Nhưng trước đây nó chưa từng học leo cây, nên cho dù tố chất cơ thể rất tốt thì vẫn không leo lên nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận