Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 256: Cái này đệ đệ không thể nhận, tái sinh một cái đi! (length: 7855)

【Đinh! Xé rách một lần, độ thuần thục kỹ năng xé rách +1!
(10000/10000) 】 【Đinh! Chúc mừng ký chủ, độ thuần thục kỹ năng xé rách đạt tới mức tối đa, kỹ năng đó tiến hóa thành —— Băng Thạch!】 Sau khi Thương Niên vả một trảo vào mông Hổ đệ, một tiếng nhắc nhở từ hệ thống vang lên.
Khi ở chùa Thiền Lam, độ thuần thục của kỹ năng xé rách của hắn đã gần tám nghìn tầng.
Trong khoảng thời gian này, hắn dành thời gian vỗ vào thân cây, là có thể tích lũy đủ.
Tuy nhiên, Thương Niên vẫn cố gắng giữ lại một trảo, đặc biệt đợi đến sau khi về nhà, để dành cho Hổ đệ, hoàn thành lần tích lũy độ thuần thục cuối cùng này.
Hắn là một người rất coi trọng cảm giác nghi lễ!
Sau một trảo này, kỹ năng xé rách tiến hóa thành kỹ năng Băng Thạch, cơ bắp chân trước của hắn tăng lên một đoạn, móng vuốt sắc bén cũng trở nên sắc hơn không ít!
Không còn nghi ngờ gì nữa, với móng vuốt lợi hại hiện tại của mình, cho dù không cần dị năng, chỉ dựa vào tố chất cơ bản của thân thể, một trảo xuống, đá lớn cũng phải nứt toác!
Hoàn toàn xứng với hai chữ Băng Thạch!
Ngao ô...
Bị Thương Niên vô duyên vô cớ vỗ một cái, Hổ đệ vừa ngơ ngác vừa tủi thân, sau khi xoay người lên bờ, cọ vào người hổ mẹ tìm an ủi.
Bốp!
Nhưng mà, hổ mẹ cũng không cho nó sắc mặt tốt, một trảo vỗ vào mặt bánh bao của nó.
Anh trai về mà không biết mau mau ra đón, còn ở đó lề mề, ngươi không bị đánh thì ai bị đánh?
Nhìn ánh mắt liếc xéo của hổ mẹ, Hổ đệ càng thêm tủi thân, nằm trên mặt đất lăn qua lộn lại, miệng thì ngao ô ngao ô rên rỉ.
"Ngao!"
Nhìn thấy Hổ đệ đang khóc lóc lăn lộn, Thương Niên cũng lười để ý đến nó, chỉ là kêu lên một tiếng với con chồn sương nhỏ vừa mới nhảy xuống khỏi người mình.
Chồn sương nhỏ hiểu ngay, lập tức từ trong không gian trữ vật lấy ra một cái nồi sắt lớn đường kính hai thước rưỡi!
Mà bên trong nồi sắt lớn, thì chứa đầy quả ngân hạnh.
Theo ví dụ của Tần Trường Nghị, ăn năm mươi quả ngân hạnh đun sôi, là có thể hoàn thành chất biến, thu được kỹ năng miệng phun kiếm quang màu trắng xanh.
Mà số quả ngân hạnh chúng hái được, tổng cộng là hơn hai ngàn quả.
Tính theo kiểu này, có thể cung cấp cho bốn mươi người tiến hóa, khai phát được kỹ năng này.
Cho nên, đây cũng là lý do Khang Thành lại thoải mái như vậy, để Thương Niên trước tiên cho hổ cha bọn chúng dùng hết, phần còn lại sẽ cho Khang Thành dùng sau.
Phía Thương Niên, ngoài bản thân hắn ra, thì chỉ có hổ cha, hổ mẹ, Hổ đệ, chồn sương nhỏ, Hắc Vương Xà năm con sinh vật tiến hóa.
Cho dù sinh vật tiến hóa, sức tiêu thụ có thể lớn hơn một chút, thì cũng có thể dư không ít, có thể cho người tiến hóa của Khang Thành sử dụng.
Thêm một loại kỹ năng, có thêm một phần lực lượng, trong chiến đấu cũng có thể càng thêm linh hoạt.
Đạo lý này, ai cũng hiểu, không phải người cũng hiểu.
Gâu!
Lúc này, Diệc Thần và Bì Bì mới khoan thai đến muộn.
Không có cách nào khác, tốc độ của Thương Niên quá nhanh.
Cho dù Bì Bì đã nắm giữ kỹ năng vi thao thúc đẩy hồ quang điện, kích thích cơ bắp tăng tốc.
Nhưng so với Thương Niên có tốc độ thuần túy, cứng rắn và nhanh như thế, vẫn không cách nào so sánh được.
"Ối! Đã lấy nồi ra rồi, vừa hay để ta nhóm lửa nấu nướng!"
Nhìn thấy vậy, Diệc Thần vừa mới đến liền nhảy từ trên lưng Bì Bì xuống, vừa cười vừa nói.
Vù vù...
Còn Hổ đệ một bên, nhìn thấy anh trai mang quà về, lập tức hưng phấn đứng dậy, run run cái mũi.
Nhưng ngửi hai lần, mặt béo của nó liền nhăn nhó.
Mùi gì vậy?
Khó chịu, không dễ ngửi chút nào!
Chắc chắn không phải món ngon!
Trong khi đó, Diệc Thần đã đốt lửa lên, chồn sương nhỏ thì lo lấy nước, lại chạy khắp nơi tìm củi khô để thêm vào, bận tối mặt tối mũi.
Nhìn thấy Hổ đệ có chút mâu thuẫn với quả ngân hạnh, vì đã lâu không gặp, Thương Niên liền nổi ý trêu Hổ đệ.
Một giây sau, một cái bát tử kim, xuất hiện trên đỉnh đầu Thương Niên.
Ngay sau đó, bát tử kim bay lên, móc ngược giữa không trung, vừa đúng ở trên Hổ đệ.
Ông!
Đột nhiên, một lực hút từ bát tử kim phát ra, tác dụng lên người Hổ đệ.
Ngao?
Hổ đệ vốn đang nằm sấp, lập tức cảm thấy có thứ gì đó đang kéo mình.
Sau đó, lực hút này đột nhiên tăng lên, khiến Hổ đệ bị nhấc bổng lên.
Việc này làm Hổ đệ vội vàng quay đầu nhìn lên bầu trời.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình!
Một cái bát tử kim ngay trên đỉnh đầu của nó, muốn hút nó vào!
Kinh nghiệm chiến đấu cùng với gã hòa thượng mập mạp mười ngày trước hiện lên trong lòng, khiến Hổ đệ kinh hãi vô cùng!
Gã hòa thượng mập kia không phải đã bị anh trai đánh chết rồi sao?
Sao chén lớn của hắn còn có thể động a?!
Hổ đệ sợ hãi đến nỗi vội vàng vung vẩy tứ chi ngắn ngủn thô kệch, bám lấy thảm cỏ trên mặt đất, không cho mình bay lên.
"Ách... Mới có mười ngày, mập lên không ít, kỹ năng thu yêu của bát tử kim đều kéo không nổi..."
Nhìn thấy vậy, khóe miệng Thương Niên không khỏi giật giật.
Ngay sau đó, hắn để bát tử kim rơi xuống, vừa vặn chụp Hổ đệ vào trong.
Có điều, lúng túng là, Hổ đệ quá "Dày".
Diện tích thì vừa đủ chụp Hổ đệ, nhưng độ sâu của bát tử kim thì lại không đủ, đến nỗi miệng bát còn cách mặt đất hơn hai mươi phân, Hổ đệ thì đang vươn hai cái chân mập của mình, ý đồ nhấc bát tử kim lên.
Ngao?
Nhìn thấy vậy, hổ cha và hổ mẹ cũng thoáng lo lắng.
Nhưng sau đó, bọn chúng chợt nhớ tới, lần này Thương Niên rời nhà, mục đích chính là có được phương pháp thúc đẩy pháp bảo, lập tức lại buông lỏng, tiến đến bên cạnh hỏi han hắn.
"Ngao!"
Thương Niên nhẹ gật đầu, tỏ ý mình quả thật đã học được cách thúc đẩy pháp bảo.
Ngao!
Nghe vậy, hổ cha và hổ mẹ có chút vui mừng.
Đặc biệt là hổ cha, tò mò nhìn cái bát tử kim đang chụp Hổ đệ, hỏi Thương Niên có thể dạy cho mình không?
Cái thứ quỷ quái này làm cả nhà mình chịu không ít khổ, hổ cha tràn đầy cảm xúc với uy lực của nó.
Đồ tốt lợi hại như vậy, nếu như mình cũng có thể thúc đẩy, vậy thì quá thần kỳ rồi!
Đối với chuyện này, Thương Niên đương nhiên sẽ không từ chối, hay nói đúng hơn là chuyện này hợp ý hắn!
Hổ cha có hứng thú với việc thúc đẩy pháp bảo, vậy thì sẽ có động lực học tập đầy đủ.
Có điều, vừa gật đầu nhẹ, Thương Niên liền nhớ tới việc trước đây mình dạy chồn sương nhỏ học khóa pháp bảo và thúc đẩy pháp bảo tốn bao nhiêu công sức.
Thế là hắn lý trí quay đầu nhìn về phía chồn sương nhỏ.
"Ngao!"
Sau đó, hắn gọi chồn sương nhỏ tới, bảo chồn sương nhỏ dạy hổ cha bọn chúng, làm thế nào để lưu lại dấu ấn Tinh Thần của mình vào linh hồn pháp bảo, và làm thế nào để thúc đẩy pháp bảo.
Chi chi!
Ngao ngao ngao...
Trong chốc lát, chồn sương nhỏ thì dạy, hổ cha thì học, hai bên nói chuyện hăng say.
Ngao ô ngao ô...
Chỉ có Hổ đệ, ở dưới bát tử kim, cuống cuồng xoay quanh, kêu la đòi Thương Niên cứu nó.
Để chế trụ Hổ đệ hoàn toàn, Thương Niên để bát tử kim to thêm một chút, để không đến mức lộ ra kẽ hở.
Nghe tiếng kêu của Hổ đệ, Thương Niên ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Hổ đệ tin tưởng mình như vậy, gặp nguy hiểm liền nghĩ đến việc bảo mình cứu, mà giờ kẻ vây khốn nó lại chính là mình, người anh trai này...
Có phải mình hơi quá đáng rồi không?
Nhưng ngay sau đó, Thương Niên không khỏi dùng móng vuốt che mặt.
Thằng nhóc này... không, là con ngốc lớn này.
Đến lúc này rồi mà con ngốc lớn này vẫn chưa nghĩ thông, rốt cuộc ai là người đang điều khiển cái bát tử kim này...
Sao có thể ngốc như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Thương Niên không khỏi nhìn về phía hổ mẹ.
Thằng em này ngốc quá, không thể nhận được.
Mẹ à, hay mẹ và cha đẻ thêm đứa nữa đi!
Ngao?
Cảm thấy Thương Niên đang nhìn mình, hổ mẹ nghi hoặc nghiêng đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận