Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 308: Cự vật (length: 7769)

"Ngọa tào! Cái quái gì? !"
Nghe được tiếng kêu lớn cao vút, không trung vọng lại, Diệc Thần kinh hãi vô cùng.
Ào ào ào!
Ngay lập tức, mặt biển cách bờ vài trăm mét bỗng dưng trồi lên, rồi lại như thác nước dội ngược xuống, tung tóe bọt nước trắng xóa.
Mà bên dưới lớp nước biển trồi lên, một "đảo nhỏ" ánh bạc lấp lánh dần hiện ra trước mắt mọi người.
"Đảo nhỏ" này bóng loáng vô cùng, đường cong mềm mại, nhưng ánh bạc nó tỏa ra lại cực kỳ chói mắt, dưới ánh mặt trời khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phụt!
Kế đến, từ vị trí gần trung tâm phía trước trên đảo nhỏ, lại một cột nước trắng xóa phun lên, y như trước đó phóng thẳng lên trời.
Chỉ có điều, lần này lượng nước ít hơn rất nhiều, phần lớn là khí phun ra.
Anh!
Ngay sau đó, một âm thanh du dương kỳ ảo lại vang lên, mang chút phấn khích, lại có chút khó hiểu.
Tiếp đó, "đảo nhỏ" ánh bạc dừng tại chỗ một lúc, rồi từ từ trôi về phía bờ, tung bọt nước trắng xóa thành từng lớp.
"Mọi người mau tránh xa bờ biển!"
Thấy vậy, Tần Trường Nghị đang cầm cần câu bèn vội vàng thu cần, rồi hét lớn, âm thanh vang vọng cả bờ biển.
Các dị năng giả tiến hóa cấp ba đang câu cá cũng làm như vậy, nhanh chóng thu cần đứng dậy.
Còn những người dân vốn đang mang xô đi nhặt sinh vật mắc cạn trên bờ cũng vội vàng nghe theo, mặc kệ những thứ vừa nhặt được trong tay, ném hết chạy thục mạng.
Những ai có thể sống sót đến bây giờ kể từ sau khi linh khí hồi phục trào dâng, tuy không quá lợi hại, nhưng khả năng đối phó với nguy cơ cơ bản vẫn phải có.
Công cụ không quan trọng!
Thu hoạch không quan trọng!
Mạng mình mới là quan trọng nhất!
Trong hàng loạt nguy cơ, những cá thể "kém cỏi" đã bị loại bỏ.
Gặp nguy hiểm liền ngơ ngác run chân, sớm đã chết.
Gặp nguy hiểm mà vẫn không nỡ bỏ những thứ khác ngoài sinh mạng, cũng sớm đã chết.
Những người còn lại biết nguy hiểm liền bỏ chạy, biết vứt bỏ gánh nặng để chạy nhanh nhất.
Chỉ có vậy mới có thể sống sót.
"Cá voi?"
Mà lúc này, Thương Niên vốn đang lười biếng ngâm mình chờ đợi ở vị trí cách bờ vài chục mét cũng trở nên nghiêm nghị.
Tuy biết, giữa đại dương nhất định đã nảy sinh vài loài sinh vật đáng sợ.
Tuy biết, cá voi vốn là sinh vật cực kỳ mạnh từ trước khi linh khí hồi phục, sau khi linh khí hồi phục thì ưu thế trước những sinh vật khác lại càng lớn.
Nhưng gặp được sinh vật có tên tuổi, thân hình được cả trái đất này biết đến ngay từ lúc nó sinh ra nhanh như vậy khiến hắn vẫn rất chấn động.
Tuy rằng hắn không thể phân biệt được con cá voi trước mắt là loại gì, nhưng chỉ cần nhìn vào hình dáng nó lộ ra, Thương Niên đã có thể đánh giá được kích thước của nó cực lớn!
Chỉ riêng chiều rộng đã phải đến bảy tám mét!
Còn chiều dài e là gấp mười lần chiều rộng!
Quái vật khổng lồ gần trăm mét, cho dù là Hắc Vương Xà có dị năng thôn phệ, cũng trông nhỏ bé trước nó.
Dù sao, Hắc Vương Xà là rắn, tương tự như một sợi dây nhỏ.
Còn cá voi lại có thân hình hình giọt nước thuôn dài.
Thương Niên phỏng đoán, Hắc Vương Xà có lẽ nặng mấy chục tấn, vẫn còn cách xa cả trăm tấn.
Còn cá voi, lấy loài cá voi xanh có kích thước lớn nhất làm ví dụ, ngay cả trước khi linh khí hồi phục, một con cá voi xanh đạt kích thước tối đa cũng có thân dài 33 mét và nặng tới 180 tấn!
Mà con cá voi trước mắt, thân dài đến bảy tám mươi mét, cân nặng chắc chắn đã trên một nghìn tấn!
Ngay cả những con trùng sau khi biến dị cũng trông như sâu róm nhỏ xíu trước mặt nó.
Nói một cách đơn giản, con cá voi này nếu bị giết chết có thể đưa độ thuần thục của kỹ năng tru diệt từ 0 lên mức tối đa tiến hóa!
Đương nhiên, khi đối mặt với cự thú đáng sợ như vậy, điều Thương Niên nghĩ tới bây giờ không phải là đánh giết mà là tranh thủ thời gian bỏ chạy!
"Ngao!"
Nhìn quái vật khổng lồ đang bơi về phía mình, Thương Niên liền gầm lên, bảo hổ cha chúng nó tranh thủ thời gian trở lại trên bờ!
Mà hổ cha chúng nó tự nhiên hiểu sự tình nghiêm trọng, không cố mạnh, nhanh chóng lên bờ.
Bộp!
Ngay khi Thương Niên cùng gia đình lên bờ xong, một tiếng động kinh thiên động địa lại truyền đến phía sau lưng.
Quay đầu lại nhìn thì thấy con cá voi ánh bạc đã đến khu vực nước nông cách bờ vài chục mét.
Hình thể khổng lồ của nó lúc này mới hiện rõ hoàn toàn, cái đầu to lớn đã nhô lên quá nửa khỏi mặt biển.
Do kích thước quá lớn, độ sâu nước biển nơi này không thể chịu nổi độ dày kinh người của nó nữa.
Thế là nó đập cả thân hình nặng nề xuống bãi cát.
Bộp bộp bộp!
Tiếp đó, hai chiếc vây cá lớn, thon dài của nó cuồng loạn quẫy vào bờ biển sâu 3~5 mét, làm đất rung núi chuyển, chấn động ầm ầm.
"Hô... May mà thân hình và kết cấu cơ thể của nó không cho phép lên bờ, nếu không thì nguy rồi..."
Thấy vậy, Thương Niên lúc này mới chợt nhớ, cá voi gần như không thể lên bờ được, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn dân cư di chuyển, qua một hồi đã lui về phía sau hơn trăm mét, thấy tình cảnh đó cũng an tâm hơn phần nào.
"Ha ha! Ta đã nói kỹ năng câu của ta không có vấn đề mà!
Nhìn kìa! Ta chỉ cần thả cần một cái là dụ được cả cá voi lên đây rồi!
Ai còn dám nói kỹ năng câu của ta là đồ bỏ đi nữa?"
Nguy cơ tạm thời qua đi, Diệc Thần lập tức vênh mặt đắc ý nói.
Suốt hai ngày rưỡi nay, hắn chẳng thu hoạch được một con động vật nào nên đã bị mọi người trêu chọc một trận.
Bây giờ con cá voi này có thể gột rửa tất cả sự nghi ngờ!
Vừa nãy trước khi cần câu hỏng, hắn đã cảm thấy đầu lưỡi câu có một lực cực lớn, hoàn toàn không thể lay chuyển được!
Lại nữa, linh lực của hắn cũng tiêu hao hết sạch trong nháy mắt, ban đầu còn có thể câu thêm mấy lần nhưng độ bền cũng giảm đến mức thấp nhất!
Ngoài chuyện bản thân mình câu được con cá voi khổng lồ này ra còn có khả năng nào khác nữa sao?
"Đừng nói đến việc nó còn chưa bị ngươi câu lên.
Cho dù có câu lên đi chăng nữa thì việc này cũng chẳng liên quan đến kỹ năng câu của ngươi chút nào.
Cái này hoàn toàn là vấn đề về vận may, ngươi đã dồn hết vận may trước đó vào lần này mới câu lên được con cá này đấy!
Đừng có tự dát vàng lên mặt!"
Bạch Giác hừ lạnh một tiếng đáp lại.
Rõ ràng cần câu là do cô làm ra cơ mà!
Phụt ——! ! !
Trong lúc hai người đang cãi cọ và mọi người cảnh giác, con cá voi ánh bạc lại đột ngột từ miệng phun ra một cột nước, nhằm thẳng về phía Diệc Thần và Bạch Giác!
"Cẩn thận!"
Thấy thế, Tần Trường Nghị đứng một bên vội lao tới che chắn trước người hai người, rồi dùng dị năng kim loại tạo thành một tấm khiên lớn giống như cánh cửa, chặn ở phía trước.
Xoẹt!
Tuy đã chặn được đòn tấn công, Tần Trường Nghị vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Đòn này...
Uy lực thật nhỏ.
Theo đánh giá của hắn, con cá voi này dù không phải cấp bốn thì cũng chắc chắn là gần cấp bốn.
Công kích của nó nếu như mình có thể gắng gượng ngăn cản được cũng đã là may mắn lắm rồi.
Ai ngờ hắn lại dễ dàng ngăn được, cảm giác uy lực chỉ cỡ cấp hai.
Anh!
Tiếp đó, lại một âm thanh du dương kỳ ảo vang lên, mang theo sự vui thích.
Bộp bộp bộp!
Rồi, con cự kình đang ở trên bờ nửa thân trên lại dùng hai vây cá lớn, thon dài đập mạnh xuống bãi cát, khiến cho đất rung núi chuyển...
Bạn cần đăng nhập để bình luận