Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 310: Tiêu hao vận khí (length: 8293)

Ngày thứ 105 kể từ khi sinh ra.
"Hổ Gia, nhiệt độ không khí này vẫn còn tiếp tục giảm xuống đấy..."
Vừa đi đường, Dịch Thần vừa lẩm bẩm bên cạnh Thương Niên.
Thương Niên chỉ liếc mắt, không nói gì.
Còn cần phải nói sao?
Sau khi bọn họ đi qua doanh trại, rời khỏi vùng tuyết Đông Bắc, đến bán đảo, nhiệt độ đã là -30 độ trở lên.
Nhiệt độ này quả thật rất thấp.
Nhưng thực tế nhiệt độ lạnh giá cực hạn ở vùng tuyết Đông Bắc có thể đạt đến âm bốn mươi, năm mươi độ.
Đấy là nhiệt độ trước khi linh khí khôi phục.
Vốn dĩ những thực vật vùng băng giá vẫn có thể sống sót qua mùa đông lạnh giá, miễn sao thời tiết ổn định.
Nhưng sau khi linh khí khôi phục, đợt lạnh cực độ này ập đến một cách bất thường.
Ngay cả cây thông tam giai cũng cầu xin ta mang theo nó.
Rõ ràng, nhiệt độ cực hạn của đợt lạnh này sẽ vượt quá sức tưởng tượng của mọi người!
Mặc dù bán đảo này có một tấm chắn tự nhiên ngăn cản dòng lạnh, cộng thêm tiếp giáp biển - vật liệu giữ ấm lớn nhất Trái Đất, khiến nơi đây ấm hơn vùng tuyết Đông Bắc rất nhiều.
Nhưng nhiệt độ tiếp tục hạ là điều tất yếu.
Theo lý thuyết khoa học thì có thể quỹ đạo quay quanh của Trái Đất đang hơi lệch so với trước.
Chỉ một chút lệch đó cũng làm khoảng cách Trái Đất và Mặt Trời xa hơn, nhận ít ánh nắng, nhiệt độ vẫn tiếp tục giảm. Có điều, bán đảo sẽ chậm hơn chút.
May là, đi dọc bờ biển, cộng với liên tục di chuyển về phía nam nên so với mấy ngày trước, nhiệt độ không biến đổi quá lớn, thậm chí còn tăng lên một, hai độ. Ban ngày, nhiệt độ ở trên đất liền đạt khoảng hơn 0 độ.
Cũng chính vì vậy, Dịch Thần mới nói nhiệt độ vẫn đang giảm.
Bởi theo lý thuyết, nếu tiếp tục di chuyển về nam, nhiệt độ phải tăng trở lại nhanh chóng mới đúng.
Đằng này, nhiệt độ không những không tăng mà còn gần như bất động, điều đó cho thấy nhiệt độ chung vẫn đang giảm.
Còn vì sao sau khi di chuyển không dừng lại câu cá săn bắn?
Chủ yếu là do bờ biển của Bắc Bổng quốc không tốt.
Độ chênh lệch giữa thềm lục địa và mực nước lớn, khó mà có bãi cát, phần lớn là vịnh đá cheo leo.
Bờ biển như vậy không những khó đi lại trên biển, dưới biển mà ngay cả câu cá cũng không thuận tiện.
Đến lúc đó câu lên toàn rác thải đại dương thì việc kéo lên thả xuống rất phiền phức.
Chẳng lẽ cứ hễ có đồ kiếm được là lại để một mình nhà Thương Niên lôi lên hay sao?
Thế thì chẳng khác nào làm cả nhà Thương Niên kiệt sức?
Mà việc ngâm mình trong nước biển dưới 10 độ liên tục mấy canh giờ, lại còn phải đi săn thì ngoài nhà Thương Niên, không ai đảm đương nổi.
Với cấu tạo cơ thể con người, chỉ một lúc trong nước biển là đã đông cứng lại rồi, dù là người tiến hóa cũng không ngoại lệ.
Thương Niên, hổ cha, hổ mẹ, Hổ đệ, chồn sương, chim Tuyết Điêu đều có lớp lông dày.
Hắc Vương Xà có thể để hổ cha Hắc Viêm ở trong bụng mình để tiếp tục sưởi ấm.
Còn con người có gì?
Da trần trụi, hay lớp mỡ mỏng manh?
Đây đều là những yếu tố cản trở con người xuống nước tham gia đi săn.
Nếu câu cá ở những vịnh đá cheo leo, chỉ có thể dựa vào chồn sương đem chiến lợi phẩm lên bờ.
Con người không thể kéo cá lên, việc phân chia con mồi khó khăn đã đành, hiệu quả săn bắn cũng rất thấp.
Đây đều là kinh nghiệm mà Thương Niên và Tần Trường Nghị rút ra sau khi thử và thấy không ổn.
Vì vậy, việc tiếp tục di chuyển về phía nam chính là để tìm một bờ biển tốt như trước, để còn câu cá, săn bắn tiếp!
Vì trận động đất có khả năng quét sạch toàn cầu đêm linh khí khôi phục, địa hình nhiều nơi thay đổi không nhỏ, bản đồ trước khi linh khí khôi phục hoàn toàn không dùng được.
Vậy nên, những bãi biển trước kia phù hợp, có nơi thì chìm xuống đáy biển, có nơi lại nhô lên, không dùng được.
Điều đó khiến bãi biển chất lượng vốn đã hiếm của Bắc Bổng quốc lại càng trở nên khó khăn hơn.
Chi chi!
Lúc này, tiếng chồn sương từ trên cao vọng xuống.
Sau đó, một chiếc bánh tròn lớn xuất hiện trong tầm mắt Thương Niên.
Chẳng bao lâu sau, chiếc bánh tròn lớn rơi xuống đất.
Còn chồn sương thì ngồi chồm hổm trên chiếc bánh, dùng móng vuốt nhỏ chỉ về phía trước, có vẻ hơi hưng phấn.
Chiếc bánh tròn lớn này, chính là đài sen mà họ đã cướp được từ trụ trì Thiền Lam Tự.
Thứ này không có công năng gì khác, chỉ có thể giúp bản thân bay lượn.
Vì muốn nhìn bao quát, Thương Niên đã cho chồn sương điều khiển đài sen để nhìn ra xa, tìm những bờ biển tốt thích hợp câu cá săn bắn.
Việc chồn sương đáp xuống, chắc chắn là đã tìm được rồi!
...
"Không tồi không tồi! Đây chính là nơi để ta tung hoành trổ tài!"
Đến bờ biển mà chồn sương nói, Dịch Thần vô cùng hài lòng, lập tức hăng hái nói.
Dù rằng mấy ngày trước câu cá, hắn không kiếm được một con động vật nào.
Nhưng ba ngày trước, việc câu được con ngân thiểm tránh cự kình đó, đã cho hắn vô vàn sự tự tin!
Hay nói cách khác, hắn đã đạt đến mức tự phụ.
Đấy là cá voi cắn câu đấy!
Nếu không phải linh lực của hắn không đủ, thì con cự kình đó đã bị hắn kéo lên bờ rồi!
Nhìn khắp các cần thủ câu cá trên thế giới, có ai từng câu được con cá lớn hơn hắn chưa?
Tuyệt đối không có chuyện đó!
Có một khởi đầu tốt đẹp như vậy, hắn cảm thấy chắc chắn lần câu cá này sẽ thuận buồm xuôi gió, không còn đen đủi như trước nữa!
"Thôi đi, đó là do ngươi gặp may thôi.
Mà thôi, con cá voi lớn vậy, ngươi chắc đã xài hết vận may câu cá sau này rồi.
Muốn câu được cá, có khi phải giảm thọ đấy!"
Bạch Giác một bên cười nhạo.
Mấy ngày nay cứ liên tục di chuyển, không câu cá nên cần câu tự nhiên không bị hao mòn.
Chỉ là thỉnh thoảng Thương Niên sẽ lặn sâu xuống biển, vớt những con nhện biển không có trí thông minh, để Bạch Giác dùng chế cần câu.
Cho nên ba ngày nay nàng đã làm được mấy chục chiếc cần câu.
Dù Dịch Thần trước không kéo được cá voi lên bờ nhưng cá lớn đã cắn câu rồi, tính sơ cũng xem như là hoàn thành kèo đặt cược.
Cho nên, thêm vào có nhiều cần câu như vậy, đưa cho Dịch Thần một cái cũng chẳng sao.
"Phi phi phi! Tiểu cô nương sao cứ ăn nói không kiêng nể gì vậy, suốt ngày nguyền rủa ta!
Chờ đó đi! Ta nhất định câu được đồ khủng!"
Dịch Thần làm mặt mày ủ rũ như bị xui xẻo, rồi sau đó tự tin nói.
Nói rồi hắn ném một cần, vung xa cách bờ mấy trăm mét.
Kinh nghiệm lần trước cho hắn thấy chỉ ném xa mới câu được đồ khủng.
Vì thế lần này hắn quyết định phải ném mạnh!
Sau đó chính là sự chờ đợi dài dằng dặc.
Còn Bạch Giác thì chán nản ngồi một bên xem người ta câu, ai cắn câu rồi được cái gì, để giết thời gian.
Hai tiếng rưỡi sau.
"Ha... Thần ca, chẳng lẽ bị ta nói trúng rồi à, thật sự tiêu hết vận may rồi.
Lần này đừng nói câu được cá lớn, ngay cả cọng lông cũng không còn?"
Bạch Giác kinh ngạc nói.
Rắc!
Đúng lúc này, chiếc cần câu trên tay Dịch Thần, dây câu bỗng căng cứng!
Cảm nhận được sức kéo cực kỳ mạnh mẽ, mặt Dịch Thần mừng rỡ, vội vàng thu dây.
Nhưng rồi sau đó, lực kéo ở đầu cần bỗng nhỏ đi không còn cảm giác, mặt hắn liền xụ xuống.
Chẳng lẽ là sẩy cá?
Không đúng, con cá cắn câu này không phải là nếu nắm bắt thời cơ tốt thì không thể sẩy cá sao?
Bực bội thu dây, thu được một nửa, Dịch Thần lại ngẩn người ra.
Cách chỗ anh ta khoảng mấy chục mét, một cái đầu cực lớn ánh bạc xuất hiện trên mặt biển.
Anh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận