Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 284: Chân không dính đất, bay vọt đất tuyết (length: 7861)

"Phỉ! Có gì hay để nói với lũ tiến hóa giả các ngươi?
Đừng hòng moi được nửa chữ thông tin nào từ miệng bọn ta!"
Nghe Tần Trường Nghị thẩm vấn, một binh sĩ nhổ toẹt một bãi nước bọt, giọng điệu cực kỳ kiên quyết nói.
Tần Trường Nghị liếc nhìn những binh sĩ khác, thấy họ cũng vậy, ai nấy đều trừng mắt hằn học, miệng mím chặt, dáng vẻ thà chết không khuất phục.
"Tiến hóa giả là giết cha hay giết mẹ các ngươi à? Sao mà thù hận ghê vậy?"
Diệc Thần tức giận nói.
"Hừ... Ngươi đoán trúng rồi đấy, chính là thù giết cha giết mẹ! Tiến hóa giả cùng lũ quái vật sinh hóa, tất cả đều đáng chết!"
Binh sĩ kia nghe Diệc Thần nói, vẻ mặt sững lại, rồi biến thành vặn vẹo.
"Ấy... Dù có tiến hóa giả làm hại các ngươi, nhưng chúng ta đâu phải là bọn chúng, dựa vào cái gì mà phải hứng chịu cơn giận chó đánh mèo?"
Diệc Thần nhận ra mình lỡ lời, ngập ngừng một lát mới phản bác.
Chọc trúng nỗi đau của đối phương là cậu sai, nhưng sai phạm của người khác chẳng liên quan gì đến mình, dựa vào đâu mà cậu phải chịu giận lây?
"Hừ! Tiến hóa giả có ai tốt lành sao?
Các ngươi có sức mạnh hơn người bình thường, chỉ tổ nảy sinh lòng tham muốn thống trị kẻ khác thôi!
Các ngươi còn sống, chính là tai họa của đa số người thường!
Cứ chờ đấy, rồi các ngươi sẽ bộc lộ dã tâm thôi, rồi cuối cùng sẽ cưỡi lên đầu người bình thường mà làm mưa làm gió!"
Binh sĩ kia giận dữ hét.
"Tần thúc, chuyện này..."
Bị người ta công kích tới tấp như vậy, Diệc Thần không biết phải nói thế nào với họ.
Không phải là cậu không có lý lẽ để phản bác, mà là đối phương đang bị tẩy não, dù có nói bao nhiêu đạo lý cũng vô ích, họ chỉ khăng khăng với những gì mình đã biết.
"Xem ra, nơi này từng bị tiến hóa giả tàn phá rồi.
Giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, trước hết chúng ta phải rút lui thôi.
Căn cứ kia có máy bay trực thăng, chắc chắn không thiếu xe quân sự địa hình.
Không thể để chúng tìm đến đoàn người di chuyển, nếu không, với tình trạng tinh thần của họ, hậu quả sẽ khó lường."
Tần Trường Nghị lắc đầu, rồi trầm giọng nói.
Thái độ của đám binh sĩ này cơ bản phản ánh tư tưởng chủ đạo của căn cứ quân sự kia.
Bọn họ cực kỳ căm thù tiến hóa giả, nếu để đoàn người di chuyển đến gần, rất có thể họ sẽ tàn sát toàn bộ!
"Vậy cũng được... Chồn gia, nhờ vào ngươi vậy!"
Diệc Thần gật đầu, rồi nhìn sang con chồn nhỏ.
Chít chít!
Nghe vậy, con chồn nhỏ gật đầu.
Trên mặt tuyết mà muốn không bị truy dấu vết, ngoài cách bay thẳng đi thì chỉ có dị năng không gian mới làm được thôi.
"Ngao!"
Lúc này, Thương Niên gọi chồn nhỏ một tiếng.
Chít chít!
Nghe lệnh của Thương Niên, con chồn nhỏ tạo liên tục một vòng sáng lớn ngay dưới ba chiếc máy bay trực thăng.
Sau đó, hai chiếc còn nguyên, một chiếc tan nát một nửa, tổng cộng là hai chiếc rưỡi máy bay trực thăng bị con chồn nhỏ chứa vào không gian trữ vật.
Trước đó, lúc đi săn, vì tiện vận chuyển, không gian trữ vật của chồn nhỏ đã để trống hết, trừ mấy phần thịt tiến hóa cấp ba ra thì chẳng còn gì.
Bây giờ chứa thêm hai chiếc rưỡi máy bay trực thăng cũng không có vấn đề.
Thấy thế, Thương Niên an tâm hơn nhiều.
Máy bay trực thăng có tầm nhìn thoáng, chiếm ưu thế lớn trên không.
Có lẽ số lượng máy bay còn nguyên mà căn cứ kia giữ lại không nhiều đâu.
Vì vậy, thứ tốt như thế này cũng không thể để ở đây, để đám người ở căn cứ lại lấy về.
Xong xuôi, con chồn nhỏ giơ vuốt nhỏ lên, một cổng không gian mở rộng ra trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, Tần Trường Nghị đã trói chín tên binh sĩ vào người Bì Bì.
Chở chín người trên lưng, với một con Husky chưa đầy nửa tuổi như Bì Bì, quả thực có hơi bóc lột sức lao động trẻ em.
Nhưng cũng không còn cách nào.
Để Thương Niên làm "xe khách" thì đừng nói Tần Trường Nghị, ngay cả Diệc Thần cũng chẳng dám đưa ra cái yêu cầu vô lý đó.
Mọi thứ đã sẵn sàng, cả nhóm người lần lượt chui vào cổng không gian.
Lần này, chồn nhỏ mở cổng không gian với khoảng cách xa nhất, một ngàn mét!
Mà nơi cổng không gian mở ra cũng không phải trên mặt đất, mà là cách mặt đất chừng mười mét.
Sau đó, con chồn nhỏ mở thêm một vòng sáng song song với mặt đất trước cổng không gian!
Thình thịch!
Bì Bì, Thương Niên, Diệc Thần và mọi người lần lượt dẫm lên vòng sáng rồi nhảy lên!
Còn con chồn nhỏ ở trên đầu Bì Bì thì nhanh chóng đóng cổng không gian ở phía sau lại, và dựng thêm một cổng không gian mới, trong đó một cái đặt ngay phía trước bọn họ!
Cứ thế, liên tục nhảy vọt, nhóm Thương Niên trở về chỗ đi săn ban đầu.
"Vất vả cho chồn gia rồi."
Thấy chồn nhỏ đã mệt lả cả người, thở hồng hộc, Diệc Thần cảm ơn.
Mở cổng không gian ở cự ly lớn nhất tốn không ít sức lực của chồn nhỏ.
Cũng may, nó đã lên cấp ba một thời gian rồi, hơn nữa cũng được hưởng chút ít hương hỏa, người mang sức mạnh Sơn Thần, linh lực trong cơ thể đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc vừa lên cấp ba.
Nếu không thì, chắc chắn nó không thể liên tục mở được cổng không gian ở cự ly lớn nhất tới mười lần như vậy.
Ngao!
Thấy Thương Niên về, Hổ đệ có chút hưng phấn kêu một tiếng.
Có phải lại kiếm được món ngon nào rồi không?
Bốp!
Ngao ô...
【 đinh! Băng thạch một lần, độ thuần thục kỹ năng băng thạch +1!
(5556/10000) 】 Cứ thấy tên này là chỉ nghĩ đến ăn, Thương Niên tiện tay cho nó một cái tát.
Tự dưng bị đánh một cái, Hổ đệ tủi thân rên rỉ.
"Ngao!"
Còn Thương Niên thì không để ý tới nó, mà là kêu Tần Trường Nghị một tiếng.
"Tình hình có hơi phức tạp, để sau rồi nói.
Giờ cứ tranh thủ thu dọn chiến lợi phẩm trước đã, rồi tổ chức cho mọi người rút lui vào rừng, phải thật nhanh!"
Tần Trường Nghị hiểu ý, nhìn quanh một lượt rồi lớn tiếng nói.
Chồn nhỏ liên tục tạo cổng không gian, cộng thêm vòng sáng bàn đạp trong không gian trữ vật, để bọn họ không cần chạm đất, không để lại dấu chân trên tuyết cũng có thể quay về đây.
Còn lúc trước, nhóm Thương Niên đi thăm dò nơi phát ra tiếng súng thì lại dẫm chân lên vết chân của sinh vật di chuyển để lại.
Tuyết bên kia đã bị giẫm nát hết, chẳng thể nào phân biệt được dấu chân nào ra dấu chân nào nữa, cho nên cũng không cần phải che giấu làm gì.
Nhưng theo lẽ thường mà nói, đối phương không tìm thấy tung tích, hoặc là sẽ từ bỏ việc truy xét, hoặc là sẽ lần theo dấu chân của sinh vật di chuyển mà tìm kiếm.
Mà ba chiếc máy bay trực thăng đã không còn, khả năng đối phương đến đây tìm kiếm sẽ tăng lên rất nhiều.
Vì thế, để đoàn người di chuyển số lượng lớn trốn vào rừng là cách làm an toàn hơn cả.
Vì phải đun nước, nấu ăn, sưởi ấm nên cho dù di chuyển nhanh đến mấy, đoàn người di chuyển vẫn không rời xa khu rừng.
Nếu không, đến cả củi khô cũng không có, một đêm thôi có thể sẽ có quá nửa số người chết cóng.
Hiện tại thì coi như có được lớp vỏ che chở tự nhiên.
Vũ khí nóng thì cần tầm nhìn thoáng đãng.
Khi có vật che chắn dày đặc, muốn tấn công sẽ khó hơn rất nhiều.
Mà nếu để quân đội chia nhỏ lẻ thành từng nhóm tiến vào trong rừng...
Vậy thì đúng là sân nhà của lũ sinh vật tiến hóa, cùng với tiến hóa giả!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận