Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 43: Dữ dội hổ cha (length: 7828)

"Phì phì phì ~! Lớn xác như vậy rồi, còn không phải sinh vật tiến hóa, trách sao bắt không được ta, đúng là một tên phế vật!"
Thương Niên nhổ ra trong lòng lầm bầm.
Trước đó ăn thịt con báo Đông Bắc, vì đã trải qua tiến hóa, cho nên không giống động vật ăn thịt bình thường, trong cơ thể tích tụ quá nhiều chất axit, thịt nhừ nhưng ăn lại rất ngon.
Nhưng con gấu này, lại là sinh vật phổ thông tiêu chuẩn, thịt nhừ, khó nuốt.
Thương Niên đoán, tiến hóa sẽ giúp sinh vật tẩy tủy kinh mạch, toàn thân trên dưới đều được gột rửa hoàn toàn, loại bỏ tạp chất, mới khiến thịt của sinh vật tiến hóa không còn vị chua, cảm giác hương vị đều thuộc hàng thượng thừa.
Nhưng cái này cũng không có cách, sinh vật tiến hóa có thể gặp nhưng không thể cầu, không phải cứ tùy tiện gặp một con sinh vật là nó đã tiến hóa.
Mà lúc này, Hổ cha vẫn còn đang tạo dáng cho Hổ đệ, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của con trai yêu dành cho bố, chợt nhận thấy Thương Niên đang ăn thịt gấu, kết quả ăn vào lại nôn ra.
Ngao ~!
Sau đó, nó kêu ngắn một tiếng, liền lập tức chạy về phía xa, lao vào rừng rậm.
Ngao ~?
Nhìn Hổ cha rời đi, Hổ đệ ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn về phía Hổ mẹ.
Bố đi làm gì vậy?
Rống ~!
Hổ mẹ gầm nhẹ một tiếng, an ủi Hổ đệ.
Nó đi bắt đồ ngon đấy!
Hổ đệ lập tức vui vẻ, cười ngây ngô một lúc, mới chú ý đến, Thương Niên đang nghịch xác con gấu, liền chạy chậm tới gần.
"Không được... móng vuốt ta nhỏ quá, để lột da báo Đông Bắc thì tạm được, nhưng da lông hổ Đông Bắc quá dày, hơn nữa con gấu Đông Bắc này hình thể còn lớn, móng vuốt ta với ra còn không sờ được tới da."
Thương Niên nhìn xác gấu, dùng móng vuốt quơ vài cái, có chút ỉu xìu lẩm bẩm trong lòng.
Tuy thịt không ăn được, nhưng da lông lại là đồ tốt, có thể tận dụng!
Da hổ to thế này, ta có thể một mình độc chiếm đi ngủ, đem Hổ đệ đuổi sang da báo Đông Bắc mà nằm!
Thời tiết càng ngày càng nóng, hai anh em cũng ngày một lớn, Thương Niên cũng không muốn giữa lúc thời tiết oi bức bảy tám tháng, còn phải chen chúc cùng Hổ đệ trên một tấm "nệm"!
Tiểu lão hổ ngủ da hổ, hợp lý!
Ọe ~!
Lúc này, bên cạnh Thương Niên truyền đến tiếng nôn mửa, quay đầu nhìn lại, Hổ đệ phun ra một đống thịt, nôn ra rồi còn đang nôn khan.
Vừa mải ngắm vẻ hùng dũng oai phong của bố, Hổ đệ căn bản không để ý Thương Niên bị dính chưởng, ngây ngốc cắn một miếng thịt gấu, đi theo Thương Niên nôn mửa theo.
Từ khi sinh ra đến giờ, Hổ đệ chỉ ăn thịt báo Đông Bắc đã tiến hóa, tự nhiên cho rằng thịt nào cũng ăn được, đều ngon, thế là không mảy may suy nghĩ, liền bắt đầu ăn.
Ngô ~?
Mà lúc này, Hổ mẹ nhìn thấy Thương Niên đang vuốt xác gấu, bèn đi tới, nhỏ giọng hỏi thăm.
"Đúng rồi! Ta có thể nhờ Hổ mẹ giúp mà!"
Thương Niên lúc này mới nhớ ra, lần trước lột da báo Đông Bắc, cũng là Hổ mẹ giúp một tay.
Bất quá, lần đó, ta phụ trách cắt xẻ, còn Hổ mẹ thì loay hoay cái xác nặng nề của báo Đông Bắc.
"Ngao ngao ngao ~!"
Thế là, Thương Niên miêu tả kỹ càng mục đích của mình, và dùng móng vuốt quơ trên xác gấu, để Hổ mẹ bắt đầu từ chỗ nào, rồi đi theo đường nào để xẻ da ra.
Hiểu rõ Thương Niên muốn làm gì, Hổ mẹ phối hợp nghe lời, từng chút một xẻ xác gấu, cẩn thận gỡ một tấm da hổ hoàn chỉnh xuống.
Chờ da hổ được gỡ xuống, Hổ mẹ đã thở hồng hộc.
Không còn cách nào, so với lúc trước lột da báo Đông Bắc, con gấu này có trọng lượng gần gấp ba, có hơi nặng nề, làm Hổ mẹ tốn không ít sức.
A a...
Lúc này, từ bụi cây phía xa truyền đến tiếng động, cả nhà ba người cùng quay đầu nhìn.
Nhưng một giây sau, Thương Niên liền thấy, một đôi sừng to lớn cồng kềnh tách ra khỏi bụi cỏ, tiếp theo đó thân thể hùng tráng của Hổ cha, miệng rộng dính máu đang ngậm một con nai vào cổ, chậm rãi đi về phía mẹ con ba người.
Chờ Hổ cha thả hẳn con nai ra, Thương Niên mới cảm nhận được sự to lớn của nó!
Hổ cha đã là chúa tể hổ hoang rồi, nhưng so với con nai nó đang ngậm kia, lại có vẻ gầy nhỏ.
Thương Niên không đoán được trọng lượng con nai, nhưng chắc chắn một điều, đây tuyệt đối là một con lớn xác!
Thế mà, Hổ cha lại kéo cái xác con nai nặng hơn nó không biết bao nhiêu mà lại chẳng hề tốn sức, để Thương Niên càng thêm trực quan cảm nhận được sức mạnh của nó.
Khỏe thật!
Mới có bao lâu chứ?
Vừa mới đi nhanh đến chỗ Hổ mẹ "cứu giá" bằng mấy chục trảo ngạnh sinh sinh giết chết một con Hổ Vương nặng gần 280 kí lô, chưa đầy nửa tiếng lại đi săn được một con nai đực trưởng thành lớn đến kinh khủng, còn kéo cái xác của nó về...
Giờ phút này, Thương Niên vô cùng chắc chắn, Hổ cha chắc chắn là sinh vật tiến hóa, mới có thể chất kinh khủng như vậy!
Oanh ——! ! !
Đi đến trước mặt Hổ mẹ, Hổ cha thả cái xác con nai xuống, đánh ầm một tiếng trên mặt đất.
Ngao ~!
Tiếp theo, Hổ cha ngẩng đầu, phấn khích kêu lên một tiếng.
Vợ yêu!
Chồng em giỏi không?
Ngao ~!
Hổ mẹ miễn cưỡng gật đầu.
Tạm được.
Hổ cha cũng không hiểu ý của cái gật đầu kia là gì, nhưng nghe Hổ mẹ khen rồi, lập tức vui vẻ ra mặt, xáp đến Hổ mẹ làm nũng.
Bốp ~!
Nhưng đón chào nó, chỉ là móng vuốt của Hổ mẹ.
Ngao ~!
Hổ mẹ một bên trợn mắt trắng, một bên kêu gào.
Làm gì lung tung đấy?
Mau mổ bụng con mồi, cho con yêu ăn đi!
Nghe vậy, Hổ cha vội vàng hấp tấp chạy đến mổ bụng con nai.
Nhưng lúc này, Hổ mẹ bỗng giữ chặt Hổ cha lại, quay đầu nhìn về phía Thương Niên.
Ngao ~?
Da con này muốn không?
Hổ mẹ không quên, Thương Niên có "sở thích" sưu tầm da lông.
Bị Hổ mẹ nhắc nhở, Thương Niên lập tức ngớ ra.
Nó sưu tầm da lông, chẳng qua là để làm nệm, đã có da báo Đông Bắc và gấu rồi, cũng không cần nhiều hơn.
Nhưng, được Hổ mẹ nhắc như vậy, nhìn lại con nai to xác thế kia, da lông mà cho Hổ mẹ làm đệm, còn vừa nữa chứ.
Thế là, nó đi đến trước xác nai, dùng móng vuốt vuốt vài cái.
Sau đó, hai mắt nó sáng lên.
Cảm giác này, mềm mịn hơn nó tưởng tượng rất nhiều.
Nó cứ nghĩ, nai to thế này, da lông hẳn rất thô ráp chứ!
"Ngao ~!"
Thương Niên vội biểu thị, nó muốn da con nai này.
Nghe vậy, Hổ mẹ hất cằm về phía Hổ cha, ra hiệu Thương Niên cứ việc yêu cầu, mà lại được sai khiến Hổ cha không công này.
"Ngao ngao ngao ~!"
Thương Niên cũng không khách khí, chỉ huy Hổ cha, làm sao lột da.
Không đầy chốc lát, Hổ cha đã gỡ một tấm da nai hoàn chỉnh to tướng dưới sự chỉ huy của nó.
Làm xong, Hổ cha mổ bụng con nai, móng vuốt vươn vào móc móc, lấy ra một thứ màu đỏ sậm, khối không nhỏ, nịnh nọt đặt trước mặt Hổ mẹ.
Nhìn hình dạng, Thương Niên có thể đoán được, đó là gan.
Nó nhớ không nhầm, gan động vật rất dễ hấp thụ lòng trắng trứng chất lượng tốt, mà lại chứa nhiều loại nguyên tố vi lượng, là một loại thức ăn tự nhiên có mật độ dinh dưỡng rất cao.
Động vật ăn thịt rất thích ăn gan, con non lần đầu ăn thịt, cũng dùng gan để dần dần chuyển đổi.
Không còn nghi ngờ, Hổ cha rất yêu Hổ mẹ, miếng ngon nhất, nhiều dinh dưỡng nhất trong con mồi, đầu tiên là đưa cho Hổ mẹ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận