Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 190: Nổ lật trùng triều! (length: 7966)

"Sao có thể có sinh vật tiến hóa đáng sợ đến vậy? Đây quả thực là tai họa..."
Nhìn phía xa trải kín mặt đất, cuốn phăng tất cả mọi thứ phía trước, nghiền nát nuốt chửng cả bầy trùng, Tần Trường Nghị nuốt khan một ngụm nước bọt, trong đôi mắt tràn đầy kinh hãi.
Vốn tưởng rằng, Diệc Thần chỉ đang nói quá lên thôi, nhưng khi tận mắt chứng kiến mới hiểu được bầy trùng này đáng sợ đến mức nào!
"Tần thúc, lần này chắc ngươi đã hiểu rồi chứ?
Chúng ta hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là tranh thủ lúc chúng còn chưa đến Khang thành, toàn thành rút lui khỏi đường tiến quân của bầy trùng.
Hai là, ngay trước khi chúng đến Khang thành, tổ chức phục kích chúng, tiêu diệt mối nguy này ở bên ngoài Khang thành."
Diệc Thần trầm giọng nói.
"Rút lui... e là không kịp nữa rồi, động đất làm không ít người bị thương, tàn tật.
Chỉ còn hai ngày là cùng, giờ hoặc là có thể đưa tất cả mọi người rút đi, hoặc là đành bỏ lại số người này, rút lui một phần vật tư.
Nhưng cho dù rút người hay vật tư, sau khi chúng đi qua Khang thành, vấn đề sinh tồn mà chúng ta phải đối mặt sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đến lúc đó, những người không phải tiến hóa giả rất có thể vì sống sót, sẽ không muốn nhận trách nhiệm che chở người thường.
Điều quan trọng nhất là, chúng ta không biết, liệu chúng có quay lại không."
Nghe Diệc Thần nói, Tần Trường Nghị thở dài lắc đầu.
Rút lui, xem như là lựa chọn khôn ngoan nhất, nhưng thực tế những vấn đề nảy sinh phía sau, sẽ gây sụp đổ cho dân chúng Khang thành.
Người không vì mình trời tru đất diệt, phần lớn tiến hóa giả dân gian sẽ đưa ra quyết định, chắc chắn không tính là sai.
Nhưng quyết định như vậy sẽ khiến một số lượng lớn người thường bỏ mạng, đây là một sự thật cực kỳ tàn khốc.
Với tư cách người cầm lái bất đắc dĩ của thế lực chính thức còn sót lại của Khang thành, Tần Trường Nghị còn mang trách nhiệm tinh thần với người dân Khang thành.
Nếu có thể ngăn chặn bầy trùng, dù chỉ một chút khả năng, hắn cũng muốn thử!
Hơn nữa, sinh vật tiến hóa có trí thông minh tương đương con người, đây là điều bọn họ đã biết từ trước.
Bầy trùng có đi theo quy luật như bây giờ, máy móc tiến lên, sau đó một đi không trở lại hay không, vẫn chưa thể biết được.
Nếu như chúng quay lại, chúng sẽ càng mạnh hơn.
Đến lúc đó, mới là tai họa khủng khiếp không thể nào chống lại!
"Vậy bây giờ gọi chuyên gia gài mìn đến dự đoán khu vực gài bom đi!
Tần thúc, ngươi có thể nhìn thấy cái đường nhô lên kia chứ?
Phía dưới chỗ đó, rất có thể là một con trùng mẹ khổng lồ!"
Biết quyết định của Tần Trường Nghị, Diệc Thần vội chỉ tay vào bầy trùng phía xa nói.
Ngũ giác của tiến hóa giả tăng lên rõ rệt, vì thế cho dù là ban đêm, chỉ cần không phải hoàn toàn không có chút ánh trăng, thì cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt, nhiều lắm thì chỉ là độ sáng thấp hơn một chút, nhìn có vẻ mơ hồ hơn.
"Vậy thì bắt đầu đi!"
Tần Trường Nghị hít sâu một hơi, rồi gật đầu thật mạnh.
...
"Ta nói! Ngươi đây là bắt ta đi chịu chết đấy à?"
Nhìn bầy trùng phía xa, Bạch Giác trợn to mắt kêu lên.
Mà Bạch Cẩn đứng cạnh cô, cũng hoảng sợ che miệng nhỏ, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Các nàng đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng này đâu?
Bình thường cũng chỉ đi săn mấy con hươu, đánh vài con sói hoang là cùng.
"Sao? Sợ rồi à? Tính chạy trốn đấy à?
Hai người ăn đồ tốt của ta, bây giờ mà chạy thì ta không đồng ý đâu!"
Nghe vậy, Diệc Thần nhíu mày, xua tan chút căng thẳng trong lòng.
Tuy đi theo nhà Thương Niên trải qua không ít cảnh tượng hoành tráng, nhưng đối mặt với kẻ địch mạnh thế này, vẫn là lần đầu.
Bảo hắn đơn độc đối mặt, nói không sợ là không thể nào.
Nhưng mà, nghĩ đến nhà Thương Niên chắc chắn đang nấp gần đây, trong lòng Diệc Thần bỗng nhiên nảy sinh thêm dũng khí.
"Hừ! Ta nói được làm được, không đổi ý đâu!
Có tỷ tỷ phụ giúp ngươi và ta, dù Tam giai đến ta cũng giết cho ngươi xem!"
Bạch Giác không chịu thua nói.
"Ờm... Lần này đúng là có Tam giai đấy."
Diệc Thần chột dạ sờ mũi, luôn cảm thấy mình như đang lừa gạt gái trẻ không biết gì.
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Bạch Giác cứng đờ, con ngươi tan rã.
...
"Khang thành chuẩn bị vẫn khá đầy đủ... Ít nhất có cơ hội khiến trùng mẹ bị thương nặng."
Trên sườn núi, Thương Niên ngầm gật đầu, cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Thuốc nổ công suất lớn chôn ở đường đi của trùng mẹ, chỉ cần chọn đúng thời cơ kích nổ, không cần giết chết, gây trọng thương nó cũng không thành vấn đề.
Còn hơn ba mươi tiến hóa giả Nhị giai của cục cảnh sát Khang thành, thêm cả trăm khẩu súng, cũng đủ để mở một lỗ hổng trong bầy trùng, xông thẳng đến trùng mẹ.
Thương Niên còn quan sát động tác của bên cục cảnh sát, phát hiện họ không thông báo cho lực lượng tiến hóa giả dân gian Khang thành hỗ trợ.
Thương Niên đoán rằng, trong mắt Tần Trường Nghị, đám tiến hóa giả Khang thành kia ở đây không chỉ không giúp được gì mà ngược lại sẽ khiến tình hình phức tạp hơn.
Mặt khác, trên thực tế những hành động tối qua của cục cảnh sát Khang thành đã khiến không ít tiến hóa giả dân gian lén lút thăm dò tình hình.
Nhưng, bọn họ chỉ thấy rằng cục cảnh sát đang chôn thuốc nổ ở khu rừng hoang vắng, chim không thèm ị này thôi.
Thậm chí, đã có không ít tiến hóa giả đang chờ xem cục cảnh sát có phải đang đi săn thứ gì to lớn, chuẩn bị húp tí nước đục.
Thực tế, cái cục diện hiện tại khi mà các tiến hóa giả dân gian chưa biết nguy hiểm đáng sợ như thế nào, nhưng lại đang tập trung ở gần đó, có thể tham chiến bất cứ lúc nào, là điều mà cục cảnh sát mong muốn nhất.
Chờ khi đánh nhau, vừa phát giác nguy hiểm các tiến hóa giả sẽ đưa ra quyết định dựa theo phản xạ tự nhiên.
Sợ chết, sẽ lập tức bỏ chạy, về Khang thành dẫn theo bạn bè thân quyến rút lui.
Biết lợi hại, sẽ chủ động tham gia chiến đấu, cùng nhau ngăn địch.
...
"Đến rồi."
Vào buổi trưa, Tần Trường Nghị dùng ống nhòm, nhìn thấy bầy trùng đen đặc xuất hiện trong tầm mắt.
"Toàn thể nghe đây! Chuẩn bị nghênh chiến!"
Một cảnh sát bên cạnh quát to.
Chỉ thấy, theo tiếng hét lớn này, một đám cảnh sát đều cầm súng lên tay, lên đạn sẵn sàng.
Một lúc sau, bầy trùng phía trước đã vượt qua khu vực gài mìn.
Ngay sau đó, khoảng một khắc sau, đường cong nhấp nhô không rõ trong bầy trùng, từng chút một tiến đến gần khu vực nổ bom.
"Lại gần chút nữa đi... Gần chút nữa thôi..."
Nhìn thấy vậy, dù là Diệc Thần, Tần Trường Nghị, hay Thương Niên trên sườn núi, trong lòng đều thầm niệm một câu giống nhau.
Ầm!
Uỳnh!
Nhưng đúng lúc này, mặt đất trong bầy trùng, gần khu vực nổ bom, đột nhiên nổ tung!
Cái đầu khổng lồ của trùng mẹ chui lên mặt đất, phát ra tiếng kêu the thé chói tai, vang vọng khắp rừng cây!
"Bị phát hiện rồi sao?! Kích nổ ngay!"
Thấy thế, mặt Tần Trường Nghị méo mó trong chốc lát, rồi lập tức hét lớn!
Rắc!
Theo tiếng hét lớn của hắn, cảnh sát đang khống chế thiết bị kích nổ mới hoàn hồn từ nỗi kinh hoàng do hình thể khủng khiếp của trùng mẹ mang lại, vội vàng ấn nút!
Không có công trình kích nổ tinh vi, chỉ có một hệ thống kích nổ dùng dây điện dài đến mấy cây số, trong nháy mắt đưa mệnh lệnh kích nổ đến khu vực mìn gần trùng mẹ!
Ầm ầm ầm!
Ngay sau đó, mặt đất trong bầy trùng sục sôi lên, lửa và khói đen quấn lấy bụi đất bốc lên tận trời, bao phủ lấy trùng mẹ!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận