Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 315: Quen thuộc vừa xa lạ mùi (length: 7772)

Sinh ra được một trăm mười ngày.
"Rõ ràng! Tốt! Tiếp tục! Lại đi ra ngoài một vòng nữa đi!"
Diệc Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con cự kình, rồi đứng dậy hô lớn.
Đến bãi cát này đã được năm ngày.
Bãi cát này thích hợp câu cá đi săn, cũng không tính là rộng, chỉ tầm bốn năm cây số.
Theo kinh nghiệm ở bờ biển trước đó, bây giờ việc câu được động vật ở đây đã khó đến mức khiến người tức sôi, thậm chí tốc độ lên cá cũng chậm hơn mấy lần.
Tuy nhiên, con cự kình được Bạch Giác đặt tên là "Rõ ràng" lại vô cùng thông minh.
Nó thấy con người câu không được cá thì rất nhanh hiểu ra, là cá xung quanh đã bị câu hết.
Thế là, nó dựa vào thân thể to lớn và sức mạnh tuyệt đối ở biển cả, đuổi những đàn động vật ở vùng biển xa xôi đến vùng biển gần chỗ Thương Niên và những người khác.
Như vậy, liên tục có đàn cá mới bổ sung, lượng con mồi ở đây duy trì ở mức tương đối cao, rồi lại dùng cần câu để dụ chúng đến.
Chỉ có điều, cách này chỉ có thể đuổi được các đàn cá lớn, đàn tôm.
Còn những kẻ lang thang đơn độc trong biển thì có thể né tránh sự đuổi bắt của Rõ Ràng.
Cũng chính vì vậy, tổng số con mồi không giảm rõ rệt nhưng tỷ lệ con mồi Tam giai lại ít đi.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng nhiều đến Thương Niên.
Dù sao, hắn vẫn có thể đi săn ở vùng biển sâu.
Nhưng với việc di chuyển trong đội thì không được hữu hảo cho lắm.
Dù là người tiến hóa Tam giai thì cơ thể con người cũng không thể ngâm lâu trong nước biển lạnh, sẽ nhanh mất nhiệt và dễ chết bất đắc kỳ tử.
Mà nếu không đi câu cá ở khu vực biển sâu xa bờ, Tần Trường Nghị cũng không tiện để mỗi mình Thương Niên chia sẻ con mồi Tam giai.
Vậy nên, không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày nữa, bọn họ sẽ phải tiếp tục di chuyển về phía nam.
Còn Diệc Thần thì đã đưa ra một cách, có thể giúp cho đoàn người đang di chuyển cũng được chia con mồi Tam giai.
Đó là để người tiến hóa Tam giai xem Rõ Ràng như một chiếc thuyền lớn, mọi người ngồi lên trên đó rồi để Rõ Ràng đưa đến vùng biển cách xa bờ biển.
Sau đó, mọi người sẽ cùng nhau vung cần câu, dụ các sinh vật tiến hóa.
Có điều, trên mình Rõ Ràng tương đối trơn nhẵn nên không thể để con mồi săn được lên lưng nó.
Dĩ nhiên, thật ra thì có thể để con mồi vào miệng Rõ Ràng.
Nhưng con mồi Tam giai cũng là đồ ăn hàng đầu của Rõ Ràng, nên đặt vào miệng nó thì nó sẽ vô tình nuốt xuống.
Đây là một bản năng không thể cưỡng lại.
Để mỡ đến miệng còn có thể nhịn không ăn nhưng nếu đã cho cả vào miệng rồi thì đó lại là một thử thách tàn nhẫn đối với con cự kình.
Cho nên, câu cá trên lưng Rõ Ràng để thu được con mồi Tam giai, chỉ có thể để chồn tía nhỏ thả vào trong không gian trữ vật.
Còn Nhất giai, Nhị giai và những thực vật biển ăn được khác thì hoặc là cho Rõ Ràng và Hắc Vương Xà ăn hoặc chỉ có thể vứt đi.
Vậy nên, câu cá trên lưng Rõ Ràng phải bỏ qua những con mồi thông thường.
Vì vậy, cách câu cá này không thể trở thành cách săn mồi chủ yếu của con người được.
Dù sao còn một triệu miệng ăn cần phải nuôi sống, không thể chỉ cần mỗi con mồi Tam giai.
Cũng chính vì lý do đó mà mỗi lần cưỡi Rõ Ràng ra biển đi săn cũng chỉ có vài người.
Như vậy có thể giúp Thương Niên và người nhà nâng cao hiệu suất săn mồi Tam giai, Thương Niên cũng vui vẻ chia cho người một phần nhỏ chiến lợi phẩm.
Đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi, không có lý do gì để từ chối.
Còn phần lớn cần câu vẫn được đặt ở trên bờ, chủ yếu thu hoạch con mồi Nhất giai, Nhị giai và các loại thực vật biển có thể ăn, để làm đồ ăn dự trữ cho cả đoàn.
Mặc dù, mấy ngày trước đó lượng thu hoạch đã vượt quá nhu cầu tiêu thụ của mọi người.
Nhưng người đã trải qua đói khát cuối cùng sẽ vẫn cảm thấy đồ ăn dự trữ không đủ.
Hiện tại nhiệt độ không khí đang lạnh, hải sản lại mang sẵn vị mặn nên mọi người đã dùng nước biển đun ra muối thô rồi bào chế qua một lượt, chúng trở thành món cá khô dễ cất trữ lại không chiếm không gian.
Đến lúc cần ăn, chỉ cần thả cá khô vào nồi, đun sôi sẽ thành nồi canh nóng ngon lành, kèm với món bánh cua ngâm sẽ xua tan được mệt mỏi của một ngày.
Để có thể sống sót, để có thể sống tốt hơn, mọi người đều cố gắng làm những việc trong khả năng của mình.
Một ngày trôi qua, không gian trữ vật ban đầu được chồn tía nhỏ mang theo lên không đã gần như đầy ắp con mồi Tam giai.
"Ngao!"
Nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, Thương Niên hướng về phía Rõ Ràng gầm một tiếng.
Anh!
Nghe thấy tiếng Thương Niên kêu, Rõ Ràng phát ra một tiếng kêu trong trẻo du dương, vui vẻ bơi về phía bờ biển chỗ đại đội đang ở.
Rõ Ràng có năng lực học tập rất mạnh, chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi ở chung, nó đã có thể hiểu được tiếng Long Quốc và cả ý nghĩa trong tiếng kêu của gia đình Thương Niên và cả chồn tía nhỏ, tuyết điêu nhỏ.
Hơn một tiếng sau, đội của Thương Niên chiến thắng trở về, đến được bờ.
Vù vù… Nhưng lúc này, Thương Niên lại run run đầu mũi hai lần.
"Ừm… Sao lại có cảm giác có mùi gì vừa quen thuộc vừa xa lạ vậy… Mà còn rất tạp nữa…"
Thương Niên nhíu mày, có chút nghi hoặc.
Ô ô… Còn hổ bố hổ mẹ đi theo Thương Niên vừa mới lên bờ thì lại vô cùng khẩn trương, lông vừa ráo hết nước bẩn đều dựng cả lên, như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn.
"Ngao?"
Thấy hổ bố hổ mẹ dường như đã ngửi ra ý nghĩa của mùi hương trong không khí, Thương Niên nghiêng đầu hỏi.
Ngao ngao ngao!
Gặp Thương Niên hỏi thăm, hổ bố thần sắc cực kỳ nghiêm túc, ngao ngao kêu đất để giải thích cho Thương Niên.
"Ý là… Đồng loại? Là có hổ đồng loại sao?"
Nghe xong lời giải thích của hổ bố, Thương Niên có chút kinh ngạc.
Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối gặp hổ.
Không biết có phải vì số lượng hổ quá thưa thớt hay do bị tàn phá bởi đoàn trộm săn trước khi linh khí hồi phục hay không, số hổ Thương Niên gặp phải đến nay, tính cả cả nhà mình, cũng không quá được hai bàn tay.
Cũng chính vì vậy mà khứu giác của hắn đối với mùi hổ không còn nhạy nữa.
Nhưng hổ bố thì khác, hổ bố vừa trưởng thành chưa được bao lâu nhưng cũng đã hơn ba tuổi, từng gặp không ít hổ rồi.
Nhất là khi là hổ đực đông bắc trưởng thành, đối với những con hổ đực đông bắc khác xâm nhập vào lãnh địa của mình sẽ vô cùng nhạy cảm.
Vì vậy mà khi phát hiện ra mùi của đồng loại thì hổ bố mới xù lông phản xạ có điều kiện.
Hổ mẹ cũng như vậy.
Khi phát hiện có khả năng có hổ đực lạ, hổ mẹ đã ghi vào phản xạ bản năng rằng hổ lạ muốn cướp đoạt quyền giao phối, muốn giết con của mình.
Có điều, thấy Thương Niên và Hổ đệ còn lớn hơn mình, hổ mẹ lập tức không còn sợ như vậy nữa.
Con nhà mình lợi hại như vậy, có hổ khác muốn đến cướp mẹ của chúng thì chỉ có chờ bị đánh thành Muggle mà thôi!
Hổ bố còn đang cảnh giác, còn hổ mẹ thì đã hoàn toàn phó thác cảm giác an toàn của mình vào hai đứa con non rồi mà hoàn toàn không biết tình hình.
Và lúc này, Thương Niên đột ngột quay đầu về phía vách đá dựng đứng ở phương bắc!
Mặc dù gió biển đang thổi về phía bờ nên đối phương đang ở thế hạ phong, làm hắn có chút khó khăn trong việc dùng khứu giác để phán đoán.
Nhưng bây giờ, hắn đã xác định được hướng phát ra mùi đồng loại hỗn tạp kia!
Chỉ thấy, không đến vài giây sau, từng con mãnh thú có lớp lông vằn da màu cam đen trắng đã từ sau vách đá dựng đứng xuất hiện, từng đôi mắt nhìn xuống gia đình Thương Niên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận