Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào?

Trùng Sinh Thành Hổ, Ta Tự Hạn Chế Điểm Thế Nào? - Chương 67: Còn có cao thủ? ! (length: 7850)

Con lợn rừng kia thật sự táo bạo, sau khi bị hổ cha đánh cho lảo đảo, ổn định lại thân hình liền chuyển mục tiêu tấn công sang hổ cha.
Bất quá, sự táo bạo của nó là có lý do.
Con non của mình bị đe dọa đến tính mạng, bị các động vật khác ức hiếp, thậm chí có thể bị ăn thịt, một động vật có hành vi nuôi con rõ ràng, tự nhiên sẽ vô cùng phẫn nộ.
Ngang ~!
Nó không có quá nhiều kiên nhẫn, chỉ giằng co với hổ cha hai giây, liền ma sát móng guốc thô ngắn, đột ngột tấn công!
Đối với cú va chạm của con lợn rừng cỡ này, hổ cha cũng không dám đối đầu trực diện, dựa vào sự nhanh nhẹn của mình, vội vàng né tránh!
Oanh ——! ! !
Cú va chạm man rợ của lợn rừng lớn có uy lực không nhỏ, khi đập vào cành cây khiến quả dại rụng xuống như mưa, cành lá bay tán loạn.
Uy lực như vậy, nếu va trúng người hổ cha thì chỉ sợ cũng bị thương nặng!
Vì vậy, sắc mặt hổ cha càng thêm nghiêm túc, không dám khinh suất, chăm chú quan sát động tác của lợn rừng.
Đông đông đông ~!
Nhưng lợn rừng cũng không kiên nhẫn, chỉ vừa hết choáng váng do cú va chạm trước đó, liền lại phát động tấn công!
Hổ cha đã sớm đoán được đường đi của đối phương, vội vàng né tránh, lại một lần nữa thành công tránh được!
Lần này, móng vuốt hổ cha quật một cái, rạch một đường vào hông lợn rừng!
Oanh ~!
Nhưng khi lợn rừng lần nữa va vào một gốc cây khô, trên người nó không có vết thương nào, ngược lại móng vuốt hổ cha lại dính máu.
Móng vuốt hổ cha bị thương rồi!
"Hay thật, con này lăn lộn trên mặt đất bao nhiêu lần, mới có một lớp bùn dày như giáp thép thế kia!"
Thương Niên mắt tinh, ngay lập tức thấy được bên hông lợn rừng bị móng vuốt hổ cha xẹt qua, lộ ra không phải da thịt mà là lớp lớp bùn khô bám dày!
Tuy người ta hay chửi người ngu bằng cách dùng heo ra để ví von.
Nhưng thực tế, ngay cả con người cũng khó sánh được độ thông minh của heo.
So với người bạn trung thành là cẩu cẩu của con người, hay thức ăn thường ngày của con người, thì heo mới là động vật thông minh hơn cả.
Lợn rừng hoang dã thường lăn lộn trong bùn nhão, một mặt để tránh bị muỗi đốt, vì chúng không có móng vuốt nhanh nhẹn như hổ cũng không thể tự liếm lông.
Mặt khác, sau khi lăn lộn trong bùn, lớp bùn bám trên lông khô lại, không chỉ giúp mát mẻ mà còn có khả năng phòng ngự cực tốt!
Điều này không phải là nói ngoa.
Tuy giáp bùn nghe rất buồn cười, bùn thì có sức phòng ngự gì chứ?
Nhưng khi bùn nhão kết hợp với lông thép vừa cứng vừa thô của lợn rừng, giống như được bọc bằng vài lớp lưới xi măng, rất hiệu quả trong việc chống cắn xé, cào xé và va đập!
Cảm thấy đau ở đầu ngón chân, hổ cha biết mình gặp phải đối thủ mạnh.
Khi nào chưa phá được lớp giáp bùn này thì nó khó gây ra sát thương hiệu quả lên lợn rừng.
Đúng lúc này, lợn rừng lại lao tới!
Lần này, hổ cha vẫn tránh được, và lại vung móng vuốt lên.
Nhưng lần này, nó không dùng móng vuốt xé rách nữa, mà dùng hổ chưởng đánh ra!
Bành ~!
Một tiếng nổ lớn, lợn rừng chỉ bị chấn lệch đi một chút.
Nhưng lớp bùn khô, dưới lực chấn động này, trở nên lỏng lẻo hơn, cùng với bộ lông thép thô cứng của lợn rừng, các mảng bùn bên ngoài bị vỡ vụn rơi xuống!
Phanh phanh phanh ~!
Lợn rừng hết lần này đến lần khác va vào, hổ cha cũng hết lần này đến lần khác vung vuốt ra!
Lợn rừng kia không hề nhận ra mục đích của hổ cha, chỉ cảm thấy mình nhẹ đi không ít.
Tê lạp ——! ! !
Cuối cùng, trong cuộc giao chiến liên tục, hổ cha nhiều lần đánh ra, đã làm lớp giáp bùn trên người lợn rừng bị tróc hơn phân nửa, để lộ da lông thật sự!
Lập tức, hổ cha bật móng vuốt, ngay lập tức lưu lại bốn vết máu trên bộ da thô ráp của con heo rừng!
Ngang ~!
Lần này, lợn rừng bị đau đến phát điên, kêu la the thé như bị chọc tiết.
Hổ cha thấy thế, đương nhiên phải thừa thắng xông lên, không đợi lợn rừng va chạm thêm lần nào nữa, đã xông tới, tiếp tục cào vào bụng nó!
Đông đông đông ——! ! !
Nhưng đúng lúc này, mặt đất rung chuyển, tiếng trầm đục từ xa truyền đến.
Tê lạp tê lạp… Thương Niên vội quay đầu lại, chỉ thấy những bụi cây rậm rạp bị giẫm nát, nhanh chóng lan đến đây!
"Không thể nào..."
Trong lòng Thương Niên hoảng hốt, một dự cảm không lành dâng lên!
Một giây sau, một cỗ xe tăng thịt đúng nghĩa xông vào tầm mắt nhà hổ, không hề dừng bước, tốc độ không hề giảm, thẳng về phía hổ cha!
Hổ cha vội vàng né tránh, nhưng trước đó đã hao tổn quá nhiều thể lực vì quần nhau với lợn rừng, vốn hổ đã là loài có sức bền kém, lần này nó không thể tránh kịp, bị vật thể khổng lồ kia sượt qua!
Bành ~!
Hổ cha lập tức bị hất bay ra mấy mét, khi ngã xuống thì chân sau hình như bị thương, đứng dậy hơi khó khăn.
Oanh ——! ! !
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang vọng khắp khu rừng.
Răng rắc ~!
Kẽo kẹt kẽo kẹt... Bành ~!
Tiếp đó, một sự việc càng khiến người ta kinh hoàng xảy ra.
Nơi chiếc xe tăng thịt kia đâm vào, những cây cối to lớn ngang tầm người ôm cũng phải ầm ầm gãy đổ!
"Trời trời... Đây là quái vật gì..."
Thương Niên nuốt một ngụm nước bọt, kinh hãi tột độ.
Lực lượng như vậy, trên đất liền đáng lẽ chỉ có voi, tê giác, hà mã mới có thôi chứ!
Thùng thùng ~!
Ngay khi Thương Niên đang kinh hãi, chiếc xe tăng thịt đó quay người lại.
Đó là một con lợn rừng.
Nó có chiều cao ngang vai còn hơn cả hổ cha, thân hình rộng lớn như một bức tường, một cặp nanh cong vút màu vàng nhô ra.
Lúc này, Thương Niên mới phát hiện ra, con lợn rừng đã gây không ít khó khăn cho hổ cha lúc nãy thì lại không có nanh.
Con trước là con cái.
Con này, mới là con đực!
Thương Niên không biết con đại gia hỏa trước mắt này nặng bao nhiêu, nhưng con lợn rừng cái ban đầu ước chừng bốn trăm cân, khi đứng trước con này lại trông giống như một cô vợ bé nhỏ.
Hừ hừ ~!
Lúc này, lợn rừng cái tiến đến bên lợn rừng đực, lẩm bẩm mách tội.
Chính mấy con mèo da cam lớn kia đã làm hại con của chúng ta!
Ngang ~!
Lợn rừng đực xì ra một hơi trong mũi, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Lập tức, nó ầm ầm tiến về phía hổ cha.
Ở đây, thứ có chút uy hiếp đối với nó chỉ có hổ cha.
Ngang ~!
Lợn rừng đực kêu lên đầy phấn khích, xông về phía hổ cha!
Nó như một chiếc xe tăng đang lao nhanh, sẽ nghiền nát tất cả chướng ngại phía trước thành tro bụi!
Hổ cha cố gắng gượng cái chân bị thương, ý đồ bỏ chạy.
Còn hổ mẹ thì gào thét về phía lợn rừng đực, cố gắng chuyển sự thù hận về phía mình, để tranh thủ thời gian cho hổ cha trốn thoát!
Nhưng một khi lợn rừng đực đã xác định được mục tiêu, thì nó sẽ dồn hết cơ bắp để thực hiện, cho đến khi đụng nát mục tiêu thành thịt vụn thì thôi!
Tức ——! ! !
Tức ——! ! !
Đúng lúc này, từ trong bụi cỏ, vang lên tiếng kêu hoảng sợ của một con heo con.
Đông đông đông ~!
Nghe thấy tiếng kêu đó, lợn rừng đực đang lao nhanh lập tức dừng lại, đột ngột quay đầu.
Chỉ thấy, Thương Niên đang dùng móng vuốt nhẹ nhàng vờn trên bụng một con heo rừng con, cứ như thể giây sau sẽ mổ bụng xẻ thịt nó ra!
Phát hiện ra ánh mắt của hai con lợn rừng, Thương Niên nghênh chiến, đối diện với con lợn rừng đực, nhe răng nanh của mình ra.
Đây là hành động khiêu khích.
Ngang ——! ! !
Thấy thế, lợn rừng đực không còn nhẫn nại được nữa, ầm ầm lao về phía Thương Niên!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận