Trọng Sinh 1981: Đánh Cá Và Săn Bắt Tây Bắc

Chương 408: Cái này hùng có thể bán không ít tiền! (1)

Chương 408: Con gấu này có thể bán được không ít tiền! (1)
Ngọc Sơn Giang giúp Lý Long gia cố xong xe ngựa, chuyển lợn rừng đực và gấu lên xe xong xuôi thì cưỡi ngựa rời đi. Người này quả đúng là thẳng thắn thoải mái như vậy. Lý Long cười cười, xoay người đi dập tắt lửa trong lò, quét dọn hai gian phòng, gỡ túi mật gấu đã hơi khô xuống, cất gọn vào trong túi đeo, khóa kỹ cửa phòng, rồi dắt xe ngựa đi ra khỏi núi. Con ngựa số bảy mươi sáu mặc dù kéo vật nặng hơn 300 kg, nhưng bước chân vẫn rất nhẹ nhàng. Dường như chính nó cũng biết nhiệm vụ lần này sắp kết thúc, sắp được rời khỏi ngọn núi rét lạnh này, sắp được trở về cái chuồng ấm áp ở nhà. Kiếp làm ngựa thật mệt mỏi, giữa mùa đông cũng không được yên ổn. Ra khỏi cửa núi, mặt trời đã bắt đầu ló dạng, có thể cảm nhận được chút hơi ấm, nhưng vẫn chưa đủ để xua tan hàn khí bao trùm khắp nơi. Lý Long kéo chặt áo khoác, cuối cùng dứt khoát nhảy xuống xe ngựa, đi bộ theo xe một đoạn. Khói bếp từ các nóc nhà ở hương Thanh Thủy Hà lững lờ bay lên, có người đang nhặt phân ven đường, có người đang đổ rác – chủ yếu là tro than trong lò – xuống khe rãnh ven đường. Lý Long đi bộ theo xe ngựa một đoạn, qua khỏi hương Thanh Thủy Hà thì lại trèo lên xe, thong dong thẳng tiến về huyện lỵ. Khi đến huyện lỵ thì đã giữa trưa, Lý Long đánh xe ngựa về khu sân lớn. Cửa nhà khóa, Cố Hiểu Hà hẳn là đang ăn cơm trưa ở chỗ Dương đại tỷ, Lý Long không định qua đó. Dương đại tỷ là người tằn tiện, nấu cơm thường không nấu nhiều để tránh lãng phí, nếu mình cứ tùy tiện qua ăn, tám phần là Dương đại tỷ và con gái bà ấy sẽ phải nhịn đói. Hắn cất xe ngựa xong xuôi, giấu kỹ khẩu súng trong phòng, còn mình thì đi đến quán ăn thịt heo gọi một tô mì qua dầu nhục, trả tiền và phiếu lương thực xong, rất nhanh người phục vụ liền bưng mì tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận