Trọng Sinh 1981: Đánh Cá Và Săn Bắt Tây Bắc

Chương 21: Đến mua thịt Hiểu Hà

**Chương 21: Hiểu Hà đến mua thịt**
Sau khi uống xong canh lòng dê trong phòng, lại nói chuyện nhà một lát, dưới ngọn đèn thắp bằng than đá nghe Đại Ca Lý Kiến Quốc đố cháu trai cháu gái mấy bài toán như gà thỏ chung lồng, Lý Long cảm thấy đây chính là hạnh phúc.
Tuy nghèo khó nhưng yên bình.
Thấy cũng không còn sớm, Lý Long đứng dậy nói với Lý Kiến Quốc một tiếng, rồi về phòng phía đông.
Lò trong phòng phía đông trước đó đã được ém lửa than, hắn dùng cây cời lò khều lửa, một luồng khói lửa bốc lên, đợi luồng khói này tan đi, Lý Long gạt nắp lò ra, bỏ thêm mấy cục than đá vào trong, đậy nắp lò lại, bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay, đồng thời lên kế hoạch cho ngày mai.
Tiền bán sừng hươu, da Chuột Nước, trừ đi tiền mua bánh vừng, lá trà, bao tay cho Đào Đại Cường, và tiền đưa đại tẩu mười đồng, hiện tại trong tay cộng thêm tiền gốc của mình, còn chưa đến mười đồng tiền.
Nhưng có một bao viên đạn Đại Ca cho, Lý Long nắm chắc ngày mai vẫn có thể đổi được một đến hai con dê đông lạnh về.
Hắn dự định ngày mai lại mua thêm ít lá trà, muối các loại, coi như nhà Cáp Lý Mộc đủ rồi thì cũng có thể gửi ở chỗ hắn, sau đó đến nhà những người dân chăn nuôi khác đổi những thứ khác.
Người dân chăn nuôi ở Đông Oa Tử dù cách chân núi không xa, nhưng bọn họ có nhiều nỗi lo hơn, hơn nữa trong tay không có tiền dư, nên rất ít khi xuống núi mua đồ.
Nhưng trong tay họ lại có đồ, những thứ này Lý Long có thể đổi lấy, rồi mang đến trạm thu mua bán lấy tiền.
Nhìn đồng hồ, chưa tới mười giờ, hắn vẫn chưa buồn ngủ, nghĩ xem nên làm gì để giết thời gian còn lại.
Thời buổi này không có radio, TV, càng đừng nói đến điện thoại di động, muốn giết thời gian quả thật là tương đối khó khăn.
Lý Long nghĩ xem có nên đến nhà ai đó đánh bài poker không, hắn mơ hồ nhớ rằng thời này trò 'đấu địa chủ' còn chưa thịnh hành, chỉ có 'vung nhị tử' và 'tranh thượng du'.
Hoạt động giải trí những năm tám mươi vô cùng ít ỏi, nếu không thì cũng không có chuyện Cố Nhị Mao rủ Lý Long đi xem nhờ TV nhà người khác.
Cho tới bây giờ, cả đội sản xuất vẫn chưa có lấy một cái TV – thậm chí điện lưới còn chưa được kéo về.
Đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa và tiếng bước chân.
Lý Long khoác vội áo rồi đi ra ngoài.
Ngoài sân có một người đang đứng trước cửa, nhìn bóng dáng thì đúng là một cô gái.
Lý Long hô một tiếng:
"Ai?"
"Lý Long, là ta, Cố Hiểu Hà." Cô gái đáp lại một tiếng.
Cố Hiểu Hà?
Lý Long rất nhanh đã phản ứng lại, đây là con gái của Cố Bác Viễn, sinh viên đại học duy nhất trong đội sản xuất. Nghe Đại Ca Lý Kiến Quốc nói, Cố Bác Viễn đã đưa con gái đến đội sản xuất từ mười mấy năm trước. Lúc đó đội trưởng nghe nói đây là một sinh viên đại học thì sợ đến ngây người.
Thời đại đó đừng nói là sinh viên, ngay cả học sinh trung học cũng đã được coi là phần tử trí thức rồi.
Tại sao Cố Bác Viễn lại đến cái nơi mà trước kia chim cũng chẳng buồn ị này, trong đội sản xuất không nhiều người rõ. Nhưng trong đội có một người tài giỏi đến, hơn nữa còn muốn ở lại, thì tất nhiên là được chào đón.
Lúc Cố Bác Viễn đến, con gái ông mới ba bốn tuổi, tính ra bây giờ chắc cũng chưa đến hai mươi.
Vì một số lý do đặc thù, Cố Hiểu Hà tốt nghiệp trung học xong liền quay về đội. Trong ký ức của Lý Long, ở kiếp trước, Cố Hiểu Hà hình như vì bị Cố Nhị Mao đeo bám nên cuối cùng đã gả cho hắn, sau đó lại vì bạo lực gia đình mà ly hôn, rồi sau đó nữa thì không rõ tung tích.
"Hiểu Hà đến đấy à, cha cháu khỏe không?" Lý Kiến Quốc lúc này cũng mở cửa đi ra, thấy là Cố Hiểu Hà, bèn cười hỏi, "Vào nhà đi cháu."
"Không... không cần đâu ạ. Thúc Kiến Quốc, cháu... cháu muốn mua ít thịt dê nhà mình. Cha cháu bị ốm, cháu muốn bồi bổ cho ông ấy." Giọng Cố Hiểu Hà rất nhỏ, có thể nghe ra được sự ngượng ngùng khi nàng nói những lời này.
"Cha cháu bị ốm à? Uống thuốc chưa? Bị làm sao?" Lý Kiến Quốc ân cần hỏi han.
Hắn tốt nghiệp trung học, tuy trình độ không cao bằng Cố Bác Viễn, nhưng cũng được xem là một trong số ít "phần tử trí thức" của đội sản xuất, quan hệ giữa hai nhà không tệ.
"Uống rồi ạ, cha cháu nói không sao, chỉ là cảm lạnh thôi."
"Vậy cháu chờ chút, chú vào cắt cho cháu miếng thịt dê." Lý Kiến Quốc vội vàng quay vào phòng, cầm một miếng thịt dê đi ra, nhưng hắn không đưa cho Cố Hiểu Hà mà đưa cho Lý Long:
"Tiểu Long, con đưa Hiểu Hà về, trời tối như bưng thế này, không an toàn!"
Cố Hiểu Hà cũng không có cự tuyệt.
Lý Long về phòng đội mũ, xách theo miếng thịt dê rồi đi ra ngoài.
Cố Hiểu Hà lặng lẽ đi bên cạnh hắn, hai người giữ khoảng cách chừng một mét rưỡi.
Thời buổi này, 'nhân ngôn đáng sợ'.
"Cha ngươi ốm khi nào vậy?" Lý Long hỏi.
"Hôm qua ạ. Hôm qua nhà ta không còn nhiều củi, cha ta ra sân chẻ củi, ra mồ hôi nên bị cảm lạnh."
"Vậy thì không nặng lắm, phát một trận mồ hôi là khỏi thôi." Lý Long gật đầu, "Trong nhà còn thuốc không?"
"Còn ạ." Lý Long hỏi câu nào, Cố Hiểu Hà đáp câu ấy. Nàng cứ cúi nửa đầu suốt quãng đường.
Lý Long cảm thấy cũng chẳng có gì để nói, nên cũng im lặng.
Ý của Đại Ca Lý Kiến Quốc là bên ngoài không an toàn, và đó là sự thật. Đừng thấy nơi này cách núi hơn hai mươi cây số, mà chỉ mấy tháng trước thôi, đã có sói lảng vảng trong bụi cỏ lau phía ngoài đội sản xuất. Chó nuôi trong đội cũng không phải loại hiền lành, thời này 'Thổ cẩu' con nào con nấy đều khá cao lớn, hung dữ vô cùng.
Mà nguy hiểm hơn nữa chính là những tên du côn ban đêm không chịu nghỉ ngơi, tinh lực dư thừa không chỗ phát tiết.
Nếu không thì cũng chẳng có chuyện hai năm sau phải siết chặt kỷ cương.
Nhà họ Lý cách nhà họ Cố khoảng ba trăm mét. Trăng khuya chưa lên, nhưng nhờ có tuyết phản chiếu ánh sáng trời nên cũng miễn cưỡng nhìn thấy đường. Lý Long mang theo đèn pin, tuy chưa bật nhưng luôn trong tư thế sẵn sàng.
Đi được nửa đường, sắp đến chỗ rẽ, Lý Long nghe thấy tiếng bước chân ở phía đối diện cách đó không xa. Cố Hiểu Hà ở phía sau lưng vội lùi lại, hắn lập tức phản ứng, lớn tiếng quát:
"Ai?"
Vừa quát, ánh đèn pin đã bật sáng, chiếu về phía khúc quanh.
Có một bóng đen nhanh chóng chạy về phía xa, rất nhanh đã lao vào sân sau nhà ai đó rồi biến mất.
Một trận chó sủa ở bên kia vang lên.
"Không sao đâu, chắc là có ai đi ngang qua thôi." Lý Long quay đầu nói với Cố Hiểu Hà, "Đi tiếp thôi."
Cố Hiểu Hà vẫn còn sợ hãi, nàng đại khái đoán được bóng đen kia định làm gì, chỉ là không ngờ Lý Long mà trước kia nghe nói rất nhát gan lúc này lại "mạnh mẽ" như vậy?
Sau đó, trên đường đến cửa nhà họ Cố, Lý Long không nói gì thêm. Vào đến sân nhỏ, Cố Hiểu Hà rảo bước mở cửa.
Lý Long xách thịt vào nhà, thấy Cố Bác Viễn đang nằm trên giường.
Ông ấy đang ngủ, không nghe thấy động tĩnh gì.
Lý Long thấy trong phòng khá ấm áp, bèn nói:
"Chuẩn bị sẵn nước ấm cạnh giường cho cha ngươi, uống nhiều nước sẽ nhanh khỏi hơn." Nói xong đặt miếng thịt xuống rồi xoay người đi ra.
"Tiền cho ngươi đây!" Cố Hiểu Hà đuổi theo gọi một tiếng.
"Đây là Đại ca ta nói, đưa cho cha ngươi chữa bệnh, không cần tiền đâu." Lý Long xua tay, rồi quay về.
Như Lý Kiến Quốc đã nói, cuối năm nhà họ Cố tính công điểm còn ít hơn nhà mình, không những chẳng được chia đồng nào mà còn phải bù thêm.
Cũng may Lý Long nhớ rằng, đầu xuân sang năm, đội sản xuất đổi thành thôn, trường tiểu học của thôn sẽ mở, trong thôn chỉ dạy lớp một lớp hai, lớp ba phải lên đại đội học. Lúc đó Cố Hiểu Hà hình như sẽ làm lão sư ở trường tiểu học trong thôn, cuộc sống nhà họ sẽ khá lên.
Hắn vừa đi về vừa nghĩ đến bóng đen lúc nãy.
Đó là ai nhỉ? Nhìn bóng dáng, sao mà quen thuộc thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận