Trọng Sinh 1981: Đánh Cá Và Săn Bắt Tây Bắc

Chương 53: Vận khí của hắn thế nào cứ như vậy tốt đâu?

Chương 53: Vận khí của hắn sao lại tốt như vậy chứ?
Lý Long lúc thức dậy, trời đã tảng sáng.
Giấc ngủ này kéo dài hơn tám giờ, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài thì nghe thấy phòng phía đông đã có động tĩnh, hắn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tẩu tử Lương Nguyệt Mai đang hấp màn thầu.
"Sao không ngủ thêm một lát nữa?" Lương Nguyệt Mai cười hỏi, "Dù sao cũng không có việc gì, ngươi cũng đã mệt mỏi hai ngày rồi."
"Hôm qua ta có đặt mấy cái bẫy thỏ, định lát nữa qua xem thử."
"Thúc, thúc! Ngươi đặt bẫy thỏ à? Lúc nào đi lấy? Ta đi cùng được không?" Lý Cường ở trong nhà hô lên.
"Không được, xa lắm, ngươi đi không nổi đâu."
"Ta không sợ mệt!" Lý Cường đang ở độ tuổi hiếu động tò mò, từ giữa phòng chạy đến nói với vẻ hơi kích động.
"Ngươi đặt bẫy ở đâu?" Lương Nguyệt Mai hỏi.
"Bãi hồng liễu, phải đi khoảng một cây số rưỡi."
"Vậy thì cho nó đi đi, đi theo rèn luyện một chút. Chờ các ngươi về cũng vừa kịp ăn cơm."
"Vậy được." Lý Long gật đầu, quay đầu nói với Lý Cường, "Mặc dày một chút."
"Mẹ, con cũng muốn đi." Lý Quyên đột nhiên lên tiếng.
"Đi đi."
Lý Long mang theo Lý Quyên và Lý Cường, hai đứa trẻ men theo dấu chân ngày hôm qua đi về hướng đông.
"Thúc, lần này bắt được mấy con thỏ?" Lý Cường vừa đi vừa hỏi. Ống quần của hắn được buộc chặt vào đôi giày bông, tránh tuyết chui vào. Dù đi lại rất vướng víu, nhưng lúc này hắn đang hưng phấn nên không cảm thấy mệt.
Lý Quyên xách theo một cái túi đựng phân u-rê đi theo sau cùng, không nói lời nào.
"Không biết nữa, nói không chừng chẳng có con nào đâu." Lý Long vừa đi vừa nói, hắn phải để ý tốc độ của hai đứa nhỏ nên đi không nhanh.
Ngoài đồng ruộng là một màu trắng xóa, nhưng trên bờ ruộng vẫn mọc lên cỏ lau. Loại cỏ này có sức sống quá mãnh liệt, dù có nhổ cả rễ lên phơi nắng mấy ngày, chôn xuống đất vài hôm sau vẫn có thể nảy mầm.
Cho nên làm nông giai đoạn này, phiền nhất chính là thứ cỏ này. Phải chờ mười mấy năm sau, khi có một loại thuốc trừ cỏ chuyên dụng ra đời, phun một lần là cỏ lau chết sạch.
Lý Long nhớ lại lúc mới tới đây, đi theo máy cày còn từng nhặt rễ cỏ lau, bóc lớp vỏ trắng ra, nhai thấy ngòn ngọt, giống như ăn mía vậy.
Nghe nói nó còn là một vị thuốc Đông y.
Trong đầu đang suy nghĩ miên man, đến nỗi Lý Cường hỏi gì hắn cũng không nghe thấy.
"Thúc, thúc! Còn xa không ạ?" Đi chưa được một cây số, Lý Cường đã hơi đuối sức.
"Nhìn phía trước kìa," Lý Long thu lại dòng suy nghĩ, chỉ vào một vạt hồng liễu phía trước nói:
"Chính là chỗ vạt hồng liễu đó."
"Ngươi không muốn đi nữa thì về đi!" Lý Quyên chẳng hề nể mặt em trai, "Là tự ngươi đòi đi mà!"
"Ta không về, sắp tới rồi." Lý Cường tự cổ vũ mình, "Biết đâu vừa đến nơi là thấy thỏ ngay!"
Lúc đi đến bãi hồng liễu, cả ba người đều thở hổn hển.
Lý Long cầm lấy cái túi đựng phân u-rê, hỏi hai chị em:
"Các ngươi theo chân ta vào trong, hay đợi ở đây?"
"Ta muốn vào!" Lý Cường giơ tay, Lý Quyên không nói gì, cũng giơ tay lên.
"Vậy được rồi, đi theo sau ta, ta giẫm chỗ nào các ngươi giẫm chỗ đó."
Hắn men theo dấu chân hôm qua đi vào trong, rất nhanh đã đến vị trí cái bẫy đầu tiên. Hơi thất vọng, chỗ này trống không.
Cái bẫy thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng đều trống không.
Lý Quyên và Lý Cường đều nhìn thấy cái bẫy, thấy không có gì cũng vô cùng thất vọng.
Tiếp tục đi vào trong, Lý Cường không nhịn được nói:
"Thúc, có phải hôm nay mình về tay không không ạ?" Không thấy con thỏ nào, lòng đầy thất vọng, trong giọng nói của hắn đã có tiếng nức nở.
Lý Long hơi buồn cười. Tiểu gia hỏa này cố chịu mệt, lòng đầy hy vọng đi theo tới, kết quả một con thỏ cũng không thấy, nỗi thất vọng này có hơi lớn.
"Đừng nói nữa!" Lý Quyên theo thói quen át đi, "Ngươi dọa chạy thỏ thì sao?"
Lý Long định nói lời an ủi lại thôi, có người chị gái trông chừng em trai thế này, đúng là có tác dụng thật.
Lý Cường không nói gì nữa. Tiếp tục im lặng đi theo.
"Có thỏ, có thỏ!" Một lát sau, Lý Long dừng lại, Lý Cường nhìn thấy con thỏ đã đông cứng trên mặt đất, kích động hô lên.
Một con thỏ xám trưởng thành nặng hai, ba cân bị thòng lọng siết cổ, đã cứng đờ.
Lý Long gỡ cả cái bẫy dây thép mỏng ra, bỏ con thỏ vào trong túi.
"Thúc, thúc cho ta xem!" Lý Cường kích động nói.
"Im đi!" Lý Quyên cũng đang kích động không quên đánh Lý Cường một cái, "Dọa chạy thỏ thì sao?"
Lý Cường quen rồi, hắn chẳng thèm để ý, nhận lấy cái túi rồi lôi con thỏ ra, miệng lẩm bẩm:
"Nặng thật! Không biết được bao nhiêu thịt..."
Haizz, khác với trẻ con đời sau thấy thỏ thì khen đáng yêu, trẻ con thời nay nhìn thấy thỏ, việc đầu tiên là xem có ăn được không. Người đời sau không hiểu, nhưng bây giờ việc này lại rất bình thường.
Thời đại thiếu thịt thiếu dầu, chẳng phải là bắt được thịt rừng gì cũng ăn hay sao. Lúc này, chưa có luật bảo vệ động vật.
Lý Long tiếp tục đi về phía trước, Lý Cường xách cái túi, Lý Quyên muốn cầm lấy nhưng hắn không cho.
"Lại một con nữa, còn sống!" Lần này, giọng Lý Cường càng lớn hơn!
Dưới gốc hồng liễu, một con thỏ xám đã gần bị siết chết, miệng phun bọt máu. Thấy có người tới, con thỏ vốn đang bất động liền giãy giụa kịch liệt, càng giãy thì vòng dây thép càng siết chặt.
Lý Long đi tới tóm lấy tai nó, nhấc lên rồi khó khăn lắm mới gỡ được vòng dây thép ra, sau đó xách nó đến trước mặt Lý Quyên và Lý Cường.
"Xem này, sắp chết rồi."
Con này nhỏ hơn một chút, miệng vẫn phun bọt máu, nhưng sức sống còn rất mãnh liệt. Lý Long nghi ngờ khí quản của nó đã bị siết đứt, nhưng mạch máu chưa đứt nên nó vẫn còn sống.
"Thúc, ta cầm thử một lát được không?" Lý Cường hỏi.
"Không được," Lý Long vội ngăn lại, "Con vật này hung dữ lắm, trên móng vuốt còn mang bệnh, ngươi không được bắt... Sờ một chút thôi, sờ sau đầu nó ấy."
Lý Cường lập tức sờ một cái, rồi vội rụt tay về, sợ bị nó cào.
Lý Quyên cũng sờ một cái, rồi lại sờ thêm cái nữa.
Lý Long vặn cổ con thỏ một cái, cất vào trong túi.
Sau đó lại tìm thấy hai con đã chết, lúc này Lý Long tự mình xách túi, bốn con thỏ nặng gần mười cân.
Lúc quay ra, ở rìa bãi hồng liễu, Lý Long bất ngờ phát hiện còn một con sống.
Con này còn nhảy loi choi, chắc là mới bị sập bẫy, nó nằm rạp dưới gốc hồng liễu, sát mặt đất, nếu mắt không tinh thì đúng là không nhìn thấy.
Đợi Lý Long đi tới trước mặt, nó bỗng chồm lên, đạp thẳng về phía Lý Long!
Vậy mà lại chủ động tấn công!
Đây cũng là con lớn nhất trong năm con thỏ này, Lý Long nhanh tay lẹ mắt, một phát tóm lấy tai nó nhấc bổng lên.
Con thỏ kia cũng dày dạn kinh nghiệm, bị Lý Long nhấc lên mà vẫn còn cong người, dùng chân sau đạp mạnh về phía Lý Long!
"Thúc, cẩn thận!" Lý Quyên nhìn thấy, vội hô lên.
Lý Long thầm nghĩ lẽ nào lại để thằng ranh con này làm mình bị thương được? Hắn xách tai con thỏ, dùng sức đập mạnh xuống đất!
Vì bị vướng vòng dây thép nên cú đập không mạnh lắm, con thỏ bị đập một cái mà vẫn đứng dậy định chạy trốn, Lý Long lại tóm lấy tai nó vung lên rồi hung hăng đập xuống đất lần nữa!
Lần này thì hết ngọ nguậy rồi.
Lý Long lúc này mới gỡ vòng dây thép ra, bỏ con thỏ vào túi, xách về nhà.
"Thúc, ngươi lợi hại thật!" Lần này, Lý Cường nói từ tận đáy lòng.
Lý Long cười cười, trong lòng vẫn có chút đắc ý.
Về đến đội, trên đường gặp người hàng xóm ở sân trước là Tạ Đại Phát. Tạ Đại Phát lớn hơn Lý Long hai tuổi, thường bảo đám thanh niên bọn Lý Long gọi hắn là Phát ca. Hai năm sau, khi phim «Bến Thượng Hải» bắt đầu chiếu, Tạ Đại Phát còn thường xuyên bị người ta trêu chọc, hắn cũng không giận, quen miệng nói: "Vậy tên ta gọi là có tầm nhìn xa —— ta có trước, TV có sau, được chưa?"
Phát ca nhìn thấy bọn Lý Long xách túi về, từ xa đã hỏi:
"Tiểu Long, sớm thế này đi đâu về vậy?"
Lý Long còn chưa kịp lên tiếng, Lý Cường đã cướp lời:
"Thúc Đại Phát, thúc cháu dẫn bọn cháu đi bắt thỏ đó! Bắt được mấy con liền!"
Lý Long thầm nghĩ Lý Cường ngươi đúng là cái đồ miệng rộng! Không biết làm người phải khiêm tốn sao?
Phát ca vừa tò mò vừa ngạc nhiên:
"Bắt thỏ? Bắt thế nào?"
Lý Long cười giải thích:
"Không phải bắt, là hôm qua ta đặt mấy cái bẫy, qua một đêm xem ra vận khí rất tốt, sập được mấy con."
"Để ta xem nào." Phát ca có vẻ không tin lắm, đưa tay mở miệng túi ra nhìn, thấy có mấy con thỏ thật thì tấm tắc khen lạ:
"Tiểu Long ngươi giỏi thật đấy! Cái vụ bẫy thỏ này trong đội ta nghe nhiều người nói qua, nhưng làm được thì ít, không ngờ ngươi không chỉ làm được mà còn bắt được thỏ nữa, lợi hại! Hôm nào đó, ta phải theo ngươi học hỏi mới được."
"Được thôi."
Nhìn ba người nhà họ Lý đi về sân nhà, Tạ Đại Phát cảm thán, tiểu nhị nhà họ Lý này, vận khí cũng tốt quá đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận