Trọng Sinh 1981: Đánh Cá Và Săn Bắt Tây Bắc

Chương 46: Mấy nhà khóc, mấy nhà vui

Chương 46: Mấy nhà khóc, mấy nhà vui
Lúc Lý Long đánh xe ngựa rời khỏi Hắc Thị, Đào Đại Dũng cùng Đào Đại Cường hai người cùng nhau chạy tới Tiểu Hải tử. Mà phụ thân của bọn hắn là Đào Kiến Thiết thì ở nhà làm xe trượt tuyết.
Tất cả đều có dấu vết để lần theo, bọn hắn chỉ cần làm theo những chuyện Lý Long đã làm là được.
Cảm giác không có chút khó khăn nào.
Đến chỗ Tiểu Hải tử, Đào Đại Dũng còn chẳng thèm đục lỗ băng mới, cứ dùng luôn cái lỗ băng mà bọn Lý Long đã đục. Kết quả hơn một giờ trôi qua, chỉ bắt được chưa đến mười ký lô cá.
Đào Đại Dũng dứt khoát đi tìm cái lỗ băng của Vương Gia, nhưng đám người Vương Gia nửa giờ sau chạy tới, rồi đuổi hắn về.
Đào Đại Cường khuyên Đào Đại Dũng:
"Ca, hay là chúng ta tự đục lỗ băng đi. Cái lỗ băng này cá bị vớt nhiều rồi, cá không tới nữa đâu."
"Cá làm gì có chuyện thông minh như vậy?" Đào Đại Dũng xem thường, "Cứ ở đây qua lại mà vớt là được, một ngày làm sao cũng vớt được ba mươi năm mươi kg."
Ba mươi năm mươi kg cá cũng là rất nhiều rồi. Đào Đại Dũng cảm thấy mình cũng không tham lam, một ký lô cá cứ cho là bán năm mao tiền, cũng có thể bán được mười mấy hai mươi mấy khối tiền —— hắn đã biết giá bán cá của Lý Long từ chỗ Đại Cường.
Cá lớn hai khối, cá con bán theo đống, tiện lợi biết bao.
Nguyên lai kiếm tiền đơn giản như vậy!
Hai người họ bữa trưa cũng không về, đúng lúc Đào Kiến Thiết kéo xe trượt tuyết mang bánh bột ngô tới. Ăn xong bánh bột ngô, ba cha con lại tiếp tục làm, mãi cho đến trời tối mịt, mới bắt được chưa tới bốn mươi ký lô cá.
Sau khi về đến nhà, theo ý của Đào Đại Cường, nên đem những con cá đặc biệt nhỏ, cá mè cá chép dưới một ký lô để lại nhà ăn, Đào Đại Dũng lại không muốn:
"Cái này mang lên huyện bán, ít nhiều gì cũng được tiền, giữ lại làm gì? Ta muốn ăn cá thì lại ra lỗ băng vớt là được."
Hắn quên mất, cái vợt lưới kia đều là mượn của người khác.
Sự phấn khích quả thực dễ khiến người ta quên mình, lúc Đào Đại Dũng nói chuyện, trong đầu đã nghĩ đến cảnh mình kiếm được nhiều tiền, mua xe đạp, rồi vênh váo trong đội, trước mặt lão bà, trước mặt nhà mẹ vợ.
Bởi vậy, ngày thứ hai hắn dậy từ sớm, nấu cháo ngô đặc sệt, hâm nóng dưa muối cùng bánh bột ngô, ăn vội ăn vàng vài miếng, liền chạy sang sân nhà phụ thân, rồi thúc giục Đại Cường mau ăn cơm để cùng đi Hắc Thị trên huyện.
Lúc bọn hắn đến Hắc Thị, trời còn chưa sáng hẳn, nơi này đang rất náo nhiệt. Đào Đại Dũng bày sạp hàng ra, lập tức thu hút một số người tới xem.
Hắn sau khi biết giá bán cá của Lý Long, đã âm thầm quyết định hạ giá xuống, như vậy bán sẽ nhanh hơn!
Cho nên khi hắn nói ra "Cá lớn một khối năm, cá con hai mươi con một khối tiền", mấy người vốn còn đang do dự lập tức bắt đầu lựa cá.
Chưa đầy nửa giờ, Đào Đại Dũng đã thu về được mười khối năm mao tiền, hắn đắc ý vô cùng!
Sớm biết kiếm tiền dễ như vậy, hắn đã đến từ lâu rồi!
Đào Đại Cường vốn chỉ định đứng chờ ở xa, nhưng Đào Đại Dũng thấy cá trên sạp hàng vơi đi một nửa, vội vàng vẫy tay bảo Đào Đại Cường tới bổ sung cá.
Sau khi Đào Đại Cường tới, Đào Đại Dũng còn phê bình hắn:
"Ngươi sợ cái gì? Ngươi không thấy những người khác không bị quản sao? Bây giờ thả lỏng rồi, không ai quản đâu!"
Bọn hắn lúc này vẫn chưa biết chuyện Cố Nhị Mao bị bắt.
Lúc trời sắp sáng, người xung quanh cũng bắt đầu thu dọn hàng quán. Những người này đa phần đều biết chuyện hôm qua đội viên liên phòng đã tới bắt người, nên rất ăn ý không nói ra, sợ làm những người mua đồ chú ý.
Nhìn thấy rất nhiều người thu dọn quán, Đào Đại Cường cảm thấy không lành, hắn phát hiện có người đồ vật mới bán được một nửa đã thu dọn, liền nhắc nhở Đào Đại Dũng:
"Ca, những người kia đều thu quán rồi, chúng ta cũng thu đi?"
"Thu cái gì!" Đào Đại Dũng vừa thu được một khối tiền, vui thích đếm lấy, "Một lúc thôi mà đã kiếm được mười sáu khối năm, không ngờ lại dễ kiếm tiền thế này, bán thêm một lát nữa đi, bây giờ cá mới bán được hơn một nửa..."
Đào Đại Cường luôn cảm thấy không thích hợp, hắn nâng cao cảnh giác.
Quả nhiên, chưa đến mười mấy phút sau, phía tây Hắc Thị bắt đầu náo loạn cả lên, có người hô hào:
"Đừng chạy! Còn chạy nữa là bắt hết các ngươi!"
Kết quả tiếng hô này càng làm loạn hơn!
Đào Đại Cường người cao, hắn nhìn thấy hai người mang băng tay Hồng Tụ đang bắt người, giật nảy mình, quay đầu vội vàng nói với ca ca của hắn:
"Ca, có người đến thu gian hàng! Mau đi!"
Hiện tại Hắc Thị tổng cộng chỉ còn lại chừng mười cái sạp hàng, những chủ quán khác mặc dù chưa đi, nhưng phần lớn đã có chuẩn bị, vừa thấy có người đến bắt, sạp hàng vừa thu lại là lập tức chạy vào cái hẻm nhỏ gần đó.
Sự tự tin ban nãy của Đào Đại Dũng giờ đã biến mất sạch, hắn kinh hoàng thất thố dọn dẹp sạp hàng, còn gọi Đào Đại Cường:
"Ngươi mau giúp xếp cá lên xe trượt tuyết đi!"
"Xếp cái gì? Xe trượt tuyết cũng đừng lấy nữa!" Đào Đại Cường nhớ kỹ lời Lý Long dặn, kéo ca ca hắn định chạy, Đào Đại Dũng lại không nỡ bỏ những con cá kia cùng cái xe trượt tuyết, cứ nhất định phải kéo theo, sau đó bị đám đông xô đẩy, hai người liền bị tách ra.
Đợi đến lúc Đào Đại Cường từ cái hẻm nhỏ vọt ra ngoài, đã không nhìn thấy bóng dáng ca ca đâu nữa.
Hắn tự nhiên không biết, Đào Đại Dũng dắt theo cái xe trượt tuyết, mặc dù hắn chỉ cao mét sáu mấy, thấp hơn đệ đệ một cái đầu, nhưng xe trượt tuyết lại là mục tiêu lớn, lập tức bị đội viên liên phòng để ý tới, sau đó chạy đến bắt lấy.
Lúc này hắn còn muốn vứt bỏ xe trượt tuyết để chạy thì đã muộn, bị bắt đi cùng ba bốn chủ quán khác.
Đào Đại Cường ở huyện thành không tìm được ca ca, đành phải thất hồn lạc phách đi trở về.
Đến khi hắn biết ca ca bị bắt, bị phạt năm mươi đồng, thì trời đã sáng hẳn.
. . .
Lý Long hít sâu một hơi, có chút khẩn trương, sau đó quay đầu nhìn Cáp Lý Mộc.
Cáp Lý Mộc cũng đang nhìn hắn, rồi giơ lên năm ngón tay.
Lý Long hiểu ra, đây là đã hẹn trước đó, đếm đến năm thì nổ súng.
Xoay đầu lại, thông qua khe ngắm nhìn thấy đám Dã Trư đã yên tĩnh lại, thỉnh thoảng lại éc éc dùng mõm ủi tuyết tìm sợi cỏ khô cùng quả thông rụng dưới đất để ăn.
Hắn lần nữa đưa con Dã Trư cái kia vào trong vòng ngắm, dựa theo phương pháp Hứa Thành Quân đã từng dạy, nhắm chuẩn, rồi bóp cò súng!
"Ầm!"
"Ầm!"
Tiếng súng chát chúa gần như vang lên không phân trước sau.
Lý Long căn bản không quan tâm có bắn trúng hay không, nòng súng hơi dịch chuyển, liếc về con heo rừng nhỏ đã sớm lên kế hoạch tiếp theo, sau đó bóp cò súng.
Khoảng cách bảy tám mươi mét, sau hai phát đạn, những con Dã Trư còn may mắn sống sót đã chạy tứ tán. Lý Long nhìn thấy con Dã Trư lớn nhất đang hướng về bên này lao đến, giật nảy mình, hắn vội vàng nhắm chuẩn, bắn cho đối phương một phát!
Súng vang lên, Dã Trư ngã xuống —— lúc này hắn mới cảm giác được, không biết là vì khẩn trương hay là kích động, trên người đã túa ra mồ hôi.
Cáp Lý Mộc cầm súng đứng dậy, vừa cười vừa nói:
"Được rồi, hai con Dã Trư, coi như không tệ!"
Nói xong liền đi về phía đám Dã Trư dưới núi.
Lý Long nhìn thấy rõ ràng trên mình con Dã Trư lớn nhất có nhiều hơn một vệt máu, không đầy một lát sau, máu trên mặt đất đã nhuộm đỏ một mảng lớn.
Lúc này hắn mới phản ứng lại, Cáp Lý Mộc hẳn là đã bắn con này trước tiên. Bắt giặc bắt vua, ước chừng chính là ý này. Giải quyết xong con Dã Trư đầu đàn này, đám Dã Trư còn lại trong thời gian ngắn sẽ không gây nên chuyện gì.
Sau đó Lý Long nhìn con Dã Trư đầu tiên mình nhắm bắn, giờ phút này nó đang nằm tại chỗ vừa rồi nó ủi tuyết, thỉnh thoảng co giật một cái, vẫn chưa chết hẳn.
Lý Long cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận