Toàn Dân Mô Phỏng: Ta Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 605: Thế kỷ hai mươi mốt: Minh Vương thuỷ tổ cùng Long Quy kết cục.

Chương 605: Thế kỷ hai mươi mốt: Kết cục của Minh Vương thuỷ tổ và Long Quy.
Cuộc đời của Đương Khang thật bi thương.
Thế giới hoang đường cần hơn một vạn năm để tái thiết lập. Thế nhưng: Việc tái thiết lập Sơn Trang nơi hắn ở lại khá quỷ dị. Có thể hoàn thành trong nháy mắt. Cũng có thể phải mất một trăm năm mới hoàn thành. Ban đầu: Đương Khang không biết sự huyền diệu trong đó. Cuối cùng, hắn phát hiện: Chỉ cần sinh linh trong sơn trang đều chết hết, tất cả sẽ lại tái thiết lập. Ban đầu, hắn không để tâm đến sự sống chết của sinh linh trong sơn trang.
Thế nhưng: Thời gian dài trôi qua, hắn trở nên cô đơn. Hắn nhớ việc trò chuyện cùng người trong sơn trang. Nhưng mà; người trong sơn trang đều là thổ dân NPC. Bọn họ vận hành dựa theo chương trình mỗi ngày. Bọn họ làm đủ mọi việc một cách máy móc. Ban đầu: Đương Khang rất tuyệt vọng.
Bởi vì: Thế giới như thế này thật sự quá nhàm chán. Những NPC kia không có trí tuệ, chẳng lẽ chính mình sẽ bị mắc kẹt ở nơi không có trí khôn này sao? Thật là không cam lòng!
Nhưng mà: Theo thời gian lần lượt tái thiết lập. Đương Khang đã có thu hoạch.
Người nơi này bắt đầu xuất hiện trí tuệ. Lúc đó, Đương Khang cực kỳ vui mừng. Hắn hưng phấn không gì sánh được.
Hắn trò chuyện cùng từng người đã thức tỉnh trí khôn.
Hắn thậm chí cùng từng sinh linh đã thức tỉnh trí khôn thảo luận về nhân sinh. Đáng tiếc: Những sinh linh này, tuy đều đã thức tỉnh trí tuệ. Thế nhưng: Bọn họ vẫn máy móc như cũ. Rất nhanh: Đám người đều chết hết. Toàn bộ bắt đầu lại từ đầu. Một lần... Một vạn lần... Ngàn vạn lần... Vô số lần sau: Đương Khang điên rồi.
Hắn điên cuồng sử dụng bí pháp, để giữ cho mọi người bất tử. Chỉ có như vậy, mới có người trò chuyện cùng hắn.
Thế nhưng: Nhóm thổ dân NPC trong sơn trang đều bị quy tắc hạn chế. Dù cho Đương Khang thuỷ tổ truyền thụ bí pháp cho bọn hắn.
Cũng không có cách nào ngăn cản bọn họ tử vong.
Khi một người cứ chết đi sống lại trong tâm trí hắn vô số lần, rồi lại phải chịu đựng sự cô độc lặp lại hàng vạn lần, điều đó cuối cùng đã khiến Đương Khang suy sụp. Hắn ôm lấy đầu lâu của một sinh linh, điên điên khùng khùng nói: "Đừng chết!"
"Van cầu ngươi, đừng chết!"
Nhưng mà: Không còn ai đáp lại hắn nữa. Mọi người đều chết hết. Toàn bộ lại tái thiết lập.
Đương Khang, cứ như vậy rơi vào vòng tái thiết lập vô tận. Trong những lần tái thiết lập liên tiếp: Hắn phát hiện, chỉ cần mình giết một sinh linh, sẽ tổn thất một điểm lực lượng. Loại tổn thất này là vĩnh viễn.
Trong cuộc sống điên loạn đó, hắn không biết đã giết bao nhiêu sinh linh. Cuối cùng: Hắn trở nên giống như một người bình thường, rơi vào Sơn Trang, vĩnh viễn trầm luân.
. . .
Minh Vương thuỷ tổ rất cô độc.
Trước đây, hắn có ba đồng bọn. Hiện tại: Chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn ngồi trên lưng Long Quy, vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn nhớ rất nhiều chuyện.
Nghĩ về lúc chính mình mới có trí khôn. Nghĩ về lúc chính mình vừa trở thành thuỷ tổ.
Nghĩ về lúc chính mình lẻn đến thế giới chân thật. Minh Vương thuỷ tổ, không biết mình đã tồn tại bao lâu. Hắn chỉ biết: Mình đã từng thấy rất nhiều thế giới hoang đường sinh ra.
Cũng thấy qua rất nhiều thế giới hoang đường tan biến, còn chứng kiến rất nhiều thế giới hoang đường bị một loại lực lượng kỳ dị xóa đi. Hắn trải qua thật sự quá nhiều chuyện, gặp phải nguy hiểm cũng thật sự quá nhiều.
Thế nhưng: Chưa từng có lần nào nguy hiểm như bây giờ. Nhánh nô cũng nổi điên.
Vô Chi Kỳ điên rồi.
Đương Khang bị sương trắng thôn phệ. Còn chính mình thì sao? Kế tiếp là mình? Hay là... Long Quy? Long Quy?
Thân thể Minh Vương thuỷ tổ run rẩy. Hắn đột nhiên ý thức được: Dọc theo con đường này, rất nhiều người đã gặp chuyện không may. Thế nhưng: Chỉ có Vương Cấp Long Quy là không xảy ra chuyện.
Hắn đã trò chuyện với mình, mặc dù mình không trả lời hắn. Thế nhưng: Đối phương cứ lải nhải. Hắn nói về cái tốt của việc ẩn cư. Hắn nói về cái tốt của sự an ổn. Là Long Quy. Nhất định là Long Quy.
Ngoài Long Quy ra, những người khác không có bản lĩnh lớn như vậy. Con Long Quy này có vấn đề.
Làm sao bây giờ?
Liên hệ các thuỷ tổ còn lại để giết hắn? Đùa gì thế?
Năng lực của đối phương quỷ dị như vậy.
Lũ thuỷ tổ chúng ta bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Không thể trêu vào.
Làm sao bây giờ?
Minh Vương thuỷ tổ trầm mặc. Hắn đang sợ. Hắn đang sợ hãi. Thế nhưng: Hắn không thể biểu hiện ra ngoài. Bởi vì: Nếu như hắn biểu hiện ra một chút khác thường, sợ rằng sẽ chết.
"Hắn khiến cho từng thuỷ tổ bị mắc kẹt ở một nơi nào đó."
"Hắn không muốn giết chết chúng ta."
"Như vậy... Kết cục cuối cùng của ta, có phải cũng sẽ bị trói buộc ở một nơi nào đó không?"
"Kết cục của ta, chính là nơi chôn Táng Kinh văn cuối cùng."
"Tất cả kinh văn bảo quyển đều là đạo cụ để vây khốn ta."
"Ta trốn không thoát."
Minh Vương thuỷ tổ biết mình xong đời rồi. Thế nhưng: Hắn không hoàn toàn từ bỏ việc giãy dụa.
Hắn bung ra các loại năng lực, muốn đưa trí tuệ của mình đi.
Chỉ cần trí tuệ của mình rời khỏi nơi này, tùy tiện đoạt xá một Virus, một sinh linh nào đó. Như vậy, hắn vẫn là Minh Vương thuỷ tổ.
Nhưng mà: Hắn dùng hết tất cả năng lực, vẫn không thể thả trí tuệ ra ngoài. Thậm chí: Hiện tại hắn ngay cả xuống khỏi Long Quy cũng không làm được. Hắn biết, chính mình xong đời rồi.
Lúc này: Long Quy cũng rất tuyệt vọng.
Trí tuệ của hắn cũng bị mắc kẹt trong thân thể. Vương Quyền đã không còn tâm tình chơi đùa với bọn hắn nữa. Bởi vì: Hắn biết, mình đã nắm giữ rất nhiều khuyết điểm của các thuỷ tổ.
Bốn thuỷ tổ Virus đã trở thành vật thí nghiệm của Vương Quyền.
Cho nên: Hiện tại đám thuỷ tổ Virus đã vô dụng. Hiện tại: Vương Quyền để mắt tới những kinh văn bảo quyển kia.
Những thứ này có liên quan đến thế giới hoang đường. Hiệu quả rất hung tàn, cũng rất quỷ dị.
Vương Quyền đi suốt đường, đã sớm lưu lại lạc ấn của chính mình trên kinh văn bảo quyển. Như vậy: Dù cho kinh văn bảo quyển bị người đào đi, chỉ cần hắn một ý niệm, chúng sẽ lập tức trở về. Cuối cùng: Đã đến đích.
Đây là đô thành của một đế quốc.
Dựa theo kịch bản của nhóm thuỷ tổ phật đà, Minh Vương thuỷ tổ phải mở đại hội biện luận kinh văn ở nơi này. Cuối cùng: Minh Vương thuỷ tổ sẽ dùng kinh văn chinh phục người dân đế quốc này. Hôm nay: Hắn ở trên Long Quy, hưởng thụ sự tán dương. Vinh dự của hắn là chí cao vô thượng. Thế nhưng: Minh Vương thuỷ tổ muốn khóc.
Bởi vì hắn biết, chính mình đã hoàn toàn xong đời. Hắn sẽ bị vĩnh viễn mắc kẹt trong thành trì này.
Quả nhiên: Sau khi tất cả kết thúc, Long Quy bung tỏa năng lực, tạo ra một Phật Môn khổng lồ ở chính giữa thành trì. Sau đó, hắn hai mắt rưng rưng, nâng Minh Vương thuỷ tổ tiến vào Phật Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận