Toàn Dân Mô Phỏng: Ta Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 456: 17 thế: Minh Nguyệt Thiên Đế tính kế

Chương 456: Thế giới thứ 17: Tính kế của Minh Nguyệt Thiên Đế
Can Đảm Thiên Đế rời đi.
Trước khi đi, nàng đã hứa hẹn đủ điều với Vương Quyền.
Đối với chuyện này:
Vương Quyền không để trong lòng.
Can Đảm Thiên Đế rất lợi hại.
Uy năng tỏa ra từ nàng tương đương với bá chủ thế giới, gần bằng kỷ nguyên chi chủ.
Thế nhưng:
Đối với Vương Quyền thì tác dụng không lớn.
Dưới trướng Vương Quyền, cường giả như vậy đã có rất nhiều.
Thêm một người nữa cũng không có tác dụng gì.
Thiếu một người cũng không ảnh hưởng đại cục.
Dù sao:
Can Đảm Thiên Đế cũng không kinh tài tuyệt diễm như Thất Tiên Nữ các nàng.
Nàng chẳng qua chỉ là một cường giả có vận khí tốt, tu luyện từng bước một mà thôi.
Loại cường giả này, trong hư không nhiều như phồn tinh.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Can Đảm Thiên Đế rời đi.
Trước khi đi, nàng lại xé rách một phần bình chướng thế giới:
"Ta khuếch trương vết nứt trên vách ngăn đại thế giới, nhất định sẽ tiêu hao lực lượng của đám Trầm Luân Thiên Đế kia."
"Chờ đến lúc bọn hắn thu gặt chúng sinh, Tân Thiên Đế cũng dễ dàng ngăn cản hơn một chút."
Lúc này:
Bên trong thế giới, đám Trầm Luân Thiên Đế sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Bọn họ nghiến răng nghiến lợi tu bổ vết nứt.
Hao phí lượng lớn tài nguyên.
Đáng sợ hơn là:
Những quái vật kia đã nuốt chửng rất nhiều thọ mệnh.
Có Trầm Luân Thiên Đế nói:
"Thọ mệnh của ta không đủ."
"Ta muốn thu gặt chúng sinh."
"Ta cũng muốn thu gặt."
Từng Trầm Luân Thiên Đế đều lộ vẻ đói khát.
Bọn họ sắp chịu không nổi nữa rồi.
Nhất định phải thu gặt chúng sinh.
Minh Nguyệt Thiên Đế ở bên cạnh mở miệng:
"Thời gian còn chưa tới, không thể thu gặt."
"Hơn nữa... số người tham gia thu hoạch không thể quá nhiều."
Cái gì?
Đám Trầm Luân Thiên Đế hơi biến sắc mặt.
Đùa gì thế?
Tất cả mọi người đều tổn thất rất nhiều thọ mệnh.
Đều sắp chết rồi, còn phải chờ sao?
Số người thu gặt vẫn không thể nhiều ư?
Chẳng lẽ... muốn một bộ phận Trầm Luân Thiên Đế đi tìm chết?
Rất nhiều Thiên Đế bất mãn.
Có một lão Thiên Đế từ mười triệu năm trước lạnh nhạt nói:
"Thu gặt chúng sinh mà thôi... Từ cổ chí kim, nào có cái gọi là đúng giờ đúng lượng."
"Lũ hậu bối các ngươi có thể lập quy củ."
"Thế nhưng, các ngươi tự mình tuân thủ quy củ đi, không cần thiết bắt loại lão gia hỏa như ta cũng phải tuân thủ."
Vị lão Trầm Luân Thiên Đế này da bọc xương.
Mắt hắn tóe lục quang, đi về phía Nhân Thế Gian.
Giờ khắc này:
Hắn chính là muốn thu gặt chúng sinh, khôi phục thọ mệnh.
Ai dám ngăn cản, hắn liền dám đánh chết kẻ đó.
Mọi người đều là Trầm Luân Thiên Đế.
Không có quan hệ cấp trên cấp dưới.
Vì vậy:
Rất nhiều Trầm Luân Thiên Đế bị tổn hao quá lớn cũng dồn dập đứng dậy.
Bọn họ phân chia khu vực, chuẩn bị thu gặt.
Thế nhưng:
Minh Nguyệt Thiên Đế đột nhiên chặn đường.
"Các vị, không thể đi!"
Ừm?
Rất nhiều Trầm Luân Thiên Đế nhíu mày.
Trên Thiên Đình, Vương Quyền hứng thú nhìn xem màn này.
"Minh Nguyệt Thiên Đế muốn gây chuyện rồi."
"Hắn muốn nhân cơ hội tiêu diệt một vài Trầm Luân Thiên Đế."
Vương Quyền suy đoán:
Trầm Luân Thiên Đế trong cấm khu thật sự là quá nhiều rồi.
Trầm Luân Thiên Đế đông, lúc thu gặt chúng sinh, lợi ích phân phối đến mỗi người sẽ ít đi rất nhiều.
"Tiêu diệt một bộ phận Trầm Luân Thiên Đế, đề cao lợi ích của mình?"
"Có ý tứ!"
Vương Quyền nhìn trộm.
Lúc này:
Rất nhiều Trầm Luân Thiên Đế còn chưa nghĩ kỹ xem đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ cho rằng Minh Nguyệt Thiên Đế có kế hoạch gì đó.
Thế nhưng:
Có một số Thiên Đế đã nghĩ ra nguyên nhân bên trong.
Trong đó một vài Thiên Đế lặng lẽ lùi lại.
Bọn họ trở lại cấm khu, một hơi nuốt vào sinh mệnh bổn nguyên mà mình tích trữ.
Sau đó, cướp đoạt sinh mệnh bổn nguyên còn sót lại trong phế tích.
Lúc này:
Một Thiên Đế già nua nói:
"Minh Nguyệt, ngươi muốn làm gì?"
Minh Nguyệt Thiên Đế mỉm cười: "Các vị... cấm khu rất lớn, thế giới lại rất nhỏ."
"Chúng sinh trên thế giới hiện tại đã không đủ sức thỏa mãn cấm khu nữa rồi!"
"Chúng ta... cần giảm bớt quy mô!"
Rất nhiều Thiên Đế hơi biến sắc mặt.
Đặc biệt là những Thiên Đế gần như đã hao hết thọ mệnh, lại càng như thế.
Bọn họ đã hiểu ra:
Minh Nguyệt Thiên Đế, đây là muốn tính kế bọn họ.
Minh Nguyệt Thiên Đế muốn giết bọn họ.
"Minh Nguyệt... Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Ngươi tính là thứ gì?"
"Ngươi xứng chỉ huy ta sao?"
Một Thiên Đế thân hình cao lớn từng bước đi về phía Minh Nguyệt Thiên Đế.
Mỗi một bước đi, khí tức trên người hắn lại tăng thêm một phần.
Thân thể khô héo cũng đang không ngừng khôi phục.
Hắn đang thăng hoa.
Hắn muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao của Thiên Đế:
"Trong trận chiến vừa rồi, ngươi chỉ trốn ở phía sau."
"Vừa rồi, chúng ta đều khôi phục, thiêu đốt sinh mệnh, cứu vớt thế giới."
"Ngươi và một số kẻ khác thì không khôi phục."
"Hiện tại, sinh mệnh bản nguyên của chúng ta thiếu hụt."
"Ngươi muốn nhân cơ hội để chúng ta đi tìm chết?"
"Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Oanh!
Vị lão Thiên Đế này cực điểm thăng hoa.
Giờ khắc này, tay hắn cầm trường mâu, muốn đâm thủng Minh Nguyệt Thiên Đế.
Rất nhiều Trầm Luân Thiên Đế kinh ngạc.
Mọi người đều biết vị lão Thiên Đế này tính tình nóng nảy.
Thế nhưng:
Không ngờ lại nóng nảy đến mức này.
Vừa ra tay đã là thăng hoa.
Ngay từ đầu đã là đại sát chiêu.
Minh Nguyệt Thiên Đế cười nhạt.
Chuyện như vậy, hắn đã sớm dự liệu được.
Cho nên:
Hắn bộc phát uy năng, cùng lão Thiên Đế chém giết.
Oanh!
Oanh!
Uy năng kinh khủng bộc phát.
Đại địa nứt ra, tinh không rung chuyển.
Đáng sợ hơn là:
Minh Nguyệt Thiên Đế không hề thăng hoa, vậy mà đã ngăn chặn được công kích của vị lão Thiên Đế này.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi:
Minh Nguyệt Thiên Đế một ngón tay điểm lên đầu lão Thiên Đế.
Răng rắc!
Lực lượng kinh khủng xuyên thủng đầu lâu lão Thiên Đế.
Ma diệt tinh khí thần của hắn.
Giây tiếp theo:
Lão Thiên Đế liền chết.
Rào rào!
Máu thịt của hắn hóa thành tro bụi, bay lên cao.
Lão Thiên Đế chết rồi.
Chết không toàn thây.
Rất nhiều Trầm Luân Thiên Đế cau mày.
Vị lão Thiên Đế này là Thiên Đế của sáu mươi triệu năm trước.
Tuy rằng thời đại đang phát triển.
Uy năng Đế thuật ngày càng tăng thêm.
Thế nhưng:
Lão Thiên Đế bao năm nay cũng không ngừng tiến bộ.
Thực lực càng thêm cường đại.
Nội tình càng thêm hùng hậu.
Nhưng mà:
Chính một lão Thiên Đế như vậy lại chết rồi.
Chết trong tay một Trầm Luân Thiên Đế không hề thăng hoa.
Điều này thật sự là... không thể tưởng tượng nổi.
Giờ khắc này:
Một số Trầm Luân Thiên Đế đã tiêu hao hết bản nguyên cười khổ.
Bọn họ biết:
Chính mình sắp bị thanh toán rồi.
Bầu trời cấm khu sắp thay đổi rồi.
"Thiên Đế nhiều quá rồi."
"Có vài kẻ không xứng vị!"
"Kẻ yếu đuối, không có tư cách gia nhập cấm khu!"
Minh Nguyệt Thiên Đế lại mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận