Toàn Dân Mô Phỏng: Ta Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 207: Mười thế: Kỳ dị Siêu Phàm lực lượng, cảm tạ Thủy Nguyệt Kính Hoa, miệng biến hóa chờ(các loại) đại lão chống đỡ.

Chương 207: Thế giới thứ mười: Lực lượng Siêu Phàm kỳ dị, cảm tạ các đại lão chống đỡ như Thủy Nguyệt Kính Hoa, miệng biến hóa, v.v.
Thuế lại hung ác độc địa:
Phá gia diệt môn!
Hôm nay: Trong thôn truyền đến tiếng gào khóc. Hôm nay: Trong thôn có phụ nữ bị làm nhục.
Hôm nay: Có người phản kháng, bị đánh trọng thương. Hôm nay: Đợi Vương Quyền từ trong núi trở về, chứng kiến cảnh cha mẹ hắn đầu rơi máu chảy, hắn trầm mặc.
Thân là người mô phỏng.
Hắn đối với sinh linh của từng thế giới, phần lớn đều không để tâm. Hắn xem chúng sinh như cỏ rác.
Thế nhưng: Duy chỉ đối với cha mẹ đã sinh thành dưỡng dục bản thân, hắn có chút xem trọng. Bởi vì:
Không có cha mẹ đời này, hắn liền không cách nào sinh ra. Huống chi: "Đánh cha mẹ ta, chính là đánh ta mà!"
Vương Quyền bất mãn.
Hắn cho rằng đám thuế lại làm có chút quá đáng. Vì vậy: "Bọn họ nhất định phải trả giá thật lớn!"
Vương Quyền tìm một cái Thiết Phiến.
Hắn mài sắc mảnh Thiết Phiến.
Màn đêm buông xuống.
Hắn ăn uống no đủ, lại mang theo thật nhiều thịt khô, sải bước Lưu Tinh, đi tìm đám thuế lại. Thuế lại là do thị trấn nhỏ bên dưới phái tới.
Thế nhưng: Người dẫn dắt thuế lại, giúp thuế lại thu thuế, là một người nhà giàu ở sát vách: Hoàng Lão gia. Hoàng Lão gia là người đọc sách.
Là Đại Địa Chủ trong vùng mười dặm tám hương.
Nhà hắn có truyền thống đọc sách nhiều đời, tổ tiên còn từng làm quan lớn.
Rừng núi trong vùng mười dặm tám hương, có một phần ba đều là của nhà Hoàng Lão gia. Rất nhanh: Vương Quyền đi hơn mười dặm, đã đến nhà Hoàng Lão gia.
Nhà Hoàng Lão gia, cao môn đại viện, bên trong xa hoa trụy lạc, rất náo nhiệt. Vương Quyền nghênh ngang đi tới cửa.
Có người gác cổng ngăn cản: "Xú tiểu tử, cút sang một bên!"
Phốc phốc!
Vương Quyền, tay nâng Thiết Phiến hạ xuống.
Yết hầu người gác cổng ứa máu.
Ục ục!
Ục ục!
Người gác cổng ôm lấy yết hầu, cả người co quắp, ngã lăn ra đất. Răng rắc!
Vương Quyền vào cửa, rồi đóng chặt cửa lại. Trong viện: Có đám thuế lại cùng người nhà Hoàng Lão gia đang ngấu nghiến thịt miếng lớn, uống rượu tô lớn. Bọn họ thấy Vương Quyền đi vào, có chút kinh ngạc.
"Mao đầu tiểu tử từ đâu tới?"
"Cút ra ngoài!"
Có người đàn ông tràn ngập uy nghiêm gầm nhẹ.
Vương Quyền trong nháy mắt cũng cảm giác được một loại áp bức. Máu thịt hắn run rẩy.
Phảng phất có âm thanh bảo hắn: Đi mau!
Đi mau!
Vương Quyền kinh ngạc.
Người đàn ông nói chuyện là người bình thường. Trên người không có bất kỳ lực lượng Siêu Phàm nào. Sao lại có uy năng như thế?
Lúc này: Có người làm đi qua đây xua đuổi Vương Quyền. Phốc phốc!
Phốc phốc!
Vương Quyền huy động Thiết Phiến.
Thiết Phiến sắc bén, cắt qua yết hầu. Máu tươi phun ra.
Thi thể ngã xuống đất.
Giờ khắc này: Đại viện náo nhiệt, trở nên vắng lặng không tiếng động.
Một lát sau, có người nhát gan thét chói tai, sợ hãi. Có tên thuế lại chỉ vào Vương Quyền: "Ngươi muốn làm gì?"
Phốc phốc!
Vương Quyền mặt lạnh như băng, một câu cũng không nói. Đi lên chính là một trận cắt chém.
Thiết Phiến loang lổ rỉ sét.
Ở trong tay Vương Quyền lại có thể sánh với thần binh lợi khí.
Hắn di chuyển trong đám người, cắt qua từng cái yết hầu. Tựa như đồ tể giết lợn.
Đám người chạy trốn.
Duy chỉ có Hoàng Lão gia uy nghiêm không hề nhúc nhích.
Hắn tức giận đến mức cả người run rẩy, chỉ vào Vương Quyền, gầm nhẹ nói: "Ta là học trò nhỏ của Đại Tước Đế Quốc!"
"Ngươi dám tới nhà học trò nhỏ dương oai?"
"Ngươi tội không thể tha!"
"Quỳ xuống!"
Máu thịt Vương Quyền run rẩy.
Hắn cảm giác có một luồng lực lượng đang áp bức tâm linh hắn. Muốn hắn quỳ xuống.
Thế nhưng: Tâm linh của Vương Quyền cường đại đến mức nào? Chút áp bức này không có một chút tác dụng nào.
Hắn tiếp tục chém giết.
Rất nhanh: Trang viên lớn như vậy bị hắn giết máu chảy thành sông, chỉ còn lại Hoàng Lão gia. Hoàng Lão gia sắc mặt tái nhợt.
Lúc này: Hắn co quắp trên ghế, thất kinh.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, giữa thời thái bình thịnh thế, trời quang đất rộng này. Lại có một tên côn đồ dám tới nhà hắn đại khai sát giới.
Phốc phốc!
Vương Quyền dùng Thiết Phiến cắt đứt gân tay gân chân Hoàng Lão gia.
"Nói cho ta biết, ngươi tu luyện Siêu Phàm lực lượng gì?"
Hoàng Lão gia ngơ ngác: "Ta chỉ là một người đọc sách, không biết Siêu Phàm lực lượng mà ngươi nói là cái gì!"
Vương Quyền bất mãn.
Hắn sử dụng cực hình.
Thế nhưng: Mãi cho đến khi Hoàng Lão gia sống sờ sờ bị đau đớn đến chết, hắn vẫn không nói ra Siêu Phàm lực lượng là gì. Vương Quyền bội phục: "Là một tên hán tử!"
"Thà chết chứ không chịu nói cho ta biết về Siêu Phàm lực lượng!"
"Bội phục!"
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Vương Quyền giải phẫu Hoàng Lão gia.
Hắn muốn tìm dấu vết Siêu Phàm.
Nhưng mà: Chờ hắn giải phẫu đến tận cấp độ mạch máu, vẫn không thấy dấu vết Siêu Phàm. Kết quả như vậy làm hắn càng thêm kinh dị.
Ngôn ngữ của Hoàng Lão gia rõ ràng có một loại lực lượng. Thế nhưng: Hắn lại không tìm được nguồn gốc lực lượng của đối phương. Hơn nữa:
Kết cấu cơ thể của Hoàng Lão gia giống hệt người bình thường.
"Như vậy... lực lượng của hắn, rốt cuộc phát ra từ đâu?" Vương Quyền trầm tư.
Một lát sau: Hắn đột nhiên thông suốt: "Hoàng Lão gia là người đọc sách!" "Những người khác không phải người đọc sách!" "Chẳng lẽ, bởi vì đọc sách, hắn mới sở hữu lực lượng đặc thù?"
Vương Quyền quyết định thử một lần.
Hắn lục soát nhà Hoàng Lão gia.
Một lát sau, hắn tìm được một cuốn sách.
Đây là cuốn sách duy nhất trong nhà Hoàng Lão gia. Chữ viết phía trên rất kỳ quái.
Vương Quyền không biết chữ. Thế nhưng không sao cả, hắn có Siêu Não gấp một vạn lần.
Vương Quyền tin rằng, Siêu Não có thể phá giải. Siêu Não gấp một vạn lần vận hành ầm ầm.
Mười phút... Ba mươi phút... một trăm... Thôi diễn kết thúc.
Sách tên là: «Địa kinh» Bên trong nói về phong tục địa phương của Đại Tước Đế Quốc.
"Một quyển Địa kinh là có thể làm học trò nhỏ?"
"Học tập phong tục của đế quốc là có thể nắm giữ Siêu Phàm?" Vương Quyền buồn bực.
Lúc này: Trời đã sáng rõ.
Vương Quyền ăn uống no đủ, thu thập vàng bạc châu báu, quay về sơn thôn. Một ngày...
Hai ngày... Mấy ngày trôi qua: Vương Quyền vẫn nghiên cứu Địa kinh.
Thậm chí dùng thiên phú hack treo máy.
Địa kinh, bị hắn treo máy đến cấp hoàn mỹ.
Nhưng mà, hắn vẫn không nắm giữ được lực lượng Siêu Phàm.
"Tại sao có thể như vậy?" Vương Quyền buồn bực.
Đồng thời: Hắn còn phát hiện: Mấy ngày trôi qua, không có Tuần Bộ nào đến bắt hắn.
"Đúng rồi, thế giới này, nếu như không có Siêu Phàm lực lượng, bọn họ làm sao có thể bắt được ta?"
"Dù sao, lúc ta giết người, cũng không ai thấy mà!" Vương Quyền có chút thất vọng.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua.
Người trong sơn thôn sống không nổi nữa. Bọn họ bắt đầu chạy nạn.
Vương Quyền cản cha mẹ mình lại: "Tại sao phải chạy nạn?"
"Trong núi có thú rừng!"
"Dưới sông có cá tôm!"
"Những thứ này đủ để chúng ta ăn uống no đủ!"
Cha mẹ kinh hoảng: "Những thứ đó đều có chủ cả rồi."
"Chúng ta không thể ăn, nếu ăn sẽ gặp tai họa!"
Vương Quyền cười nhạt: "Không ăn nữa thì sẽ chết đói!"
Cha mẹ sợ hãi: "Chết đói cũng không ăn!"
Vương Quyền: ...
Một ngày... Hai ngày... Cha mẹ đói không chịu nổi.
Bọn họ rưng rưng ăn cá tôm Vương Quyền bắt được. Ăn xong cá tôm.
Hai người thổn thức: "Nguyên lai đây chính là thịt!"
Thân là nông dân.
Bọn họ cả đời cũng chưa từng ăn qua cá tôm. Đây là lần đầu tiên họ được ăn.
Vương Quyền: Hắn không nghĩ ra.
Vì sao nông dân thế giới này lại thành thật như vậy. Càng không nghĩ ra: Vì sao học trò nhỏ Hoàng Lão gia kia, chỉ đọc một quyển Địa kinh mà có thể thành học trò nhỏ.
"Thế giới này không bình thường." Vương Quyền có ý định ra ngoài xem xét một chút.
Hắn truyền thụ cho cha mẹ phương pháp bắt cá tôm, làm thịt rừng. Lại nói cho họ biết chỗ giấu thịt muối trên núi.
Cha mẹ lưu luyến không muốn hắn đi: "Ngươi ăn những thứ không thuộc về chúng ta, sẽ bị các lão gia trừng phạt!"
Vương Quyền cười ha ha: "Ngươi không nói, ta không nói, ai biết được?"
Thế nhưng: Cha mẹ vẫn lo lắng như cũ. Vương Quyền lười để ý.
Căn dặn cha mẹ giấu kỹ trên núi. Sau đó: Hắn cầm Thiết Phiến, thẳng tiến đến thị trấn.
Lần này đi thị trấn, hắn có hai nhiệm vụ: Thứ nhất: giết chết quan viên huyện thành.
Nếu không phải đám người kia trưng thu lương thực, cha mẹ cũng không đến nỗi lo lắng hãi hùng khi ăn thịt.
Thứ hai: Nghiên cứu xem thế giới này rốt cuộc có lực lượng Siêu Phàm hay không.
Lên đường với hành trang gọn nhẹ.
Chỉ vài giờ ngắn ngủi, hắn đã đến thị trấn. Nhưng mà: Hắn không vào được thành. Bởi vì:
Cửa lớn thị trấn bị chặn lại.
Bất luận kẻ nào cũng không được phép vào thành. Ngoài thành: Nông dân đói khổ kêu khóc, cầu xin các lão gia trên thành cho con đường sống. Nhưng mà Tướng sĩ trên tường thành căn bản không thèm để ý. Thỉnh thoảng có cửa thành mở ra.
Có người áo đẹp ngựa tốt, hò hét phi ra. Bọn họ dắt chó mang chim ưng, du sơn ngoạn thủy. Trong lúc đó: đám nông dân vậy mà không dám nhân cơ hội xông vào thị trấn.
Cảnh này làm Vương Quyền thấy kỳ quái.
Hắn trà trộn vào đám người, hỏi nguyên do. Có người mặt vàng như nến vì đói nói: "Chúng ta muốn xông vào!"
"Thế nhưng, vừa đến cửa thành liền có người quát lớn chúng ta!"
"Sau đó, chúng ta liền không vào được nữa!"
Vương Quyền: ...
Bị người ta quát lớn là không vào được cửa thành?
Hắn nghĩ tới cảnh học trò nhỏ Hoàng Lão gia quát mình.
"Trên đó có Siêu Phàm?"
Nhưng mà: Hắn quan sát trên tường thành.
Kết quả: Người trên tường thành trông đều rất bình thường, không có lực lượng Siêu Phàm.
"Tối nay vào xem tình hình!"
Màn đêm buông xuống.
Vương Quyền tìm một nơi hẻo lánh, leo lên tường thành. Hắn di chuyển trên tường thành.
Chứng kiến đám binh sĩ ngủ say sưa, căn bản không sợ đám nông dân bên dưới xông vào. Hắn nhìn vào sâu bên trong thành: Chứng kiến một tiểu viện ở trung tâm nhất đèn đuốc sáng trưng. Sau đó:
Hắn liền thẳng tiến đến nơi đó.
Sau một nén nhang: Vương Quyền nhảy vào tiểu viện.
Trong sân: Xa hoa trụy lạc, có thị nữ xinh đẹp qua lại như thoi đưa. Có nô bộc đông đúc thành đàn.
Những người đàn ông mặc cẩm bào đang uống rượu mua vui, khoái hoạt tiêu dao. Vương Quyền thở dài.
Hắn lặng yên đi tới cửa chính.
Nơi này có mấy Tuần Bộ đang canh gác. Vương Quyền huy động Thiết Phiến.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Mấy tên Tuần Bộ không kịp phản ứng, đã bị Vương Quyền cắt cổ. Sau khi cắt cổ.
Vương Quyền rút đao trên người bọn họ ra. Đao rất sắc bén.
Hắn thử vài đường, cảm thấy rất thuận tay. Sau đó -- khóa trái đại môn.
Một lát sau: Vương Quyền xách cương đao sáng loáng, bắt đầu giết chóc. Máu tươi phun ra!
Máu chảy thành sông.
Bên trong đại viện, trong nháy mắt hoảng loạn thành một đoàn.
Bọn nô bộc chạy trối chết, tiếng thét chói tai vang lên.
Thế nhưng: Những người đàn ông mặc cẩm bào vẫn đứng yên không động đậy. Có một thiếu niên mặc cẩm bào thậm chí còn bình phẩm: "Người này là một Ngoan Nhân!"
"Ta muốn hắn làm nô bộc cho ta!"
Vương Quyền cảm thấy quái dị.
"Các ngươi không sợ ta giết các ngươi à?"
Thiếu niên mặc cẩm bào cười ha hả: "Ngươi chỉ là một tên dân đen, có tư cách gì giết chúng ta?"
"Quỳ xuống!"
Giây tiếp theo: Máu thịt Vương Quyền run rẩy, hai chân như nhũn ra.
Phảng phất có trăm nghìn người ghé vào tai hắn gào to: Quỳ xuống!
Quỳ xuống!
Quỳ xuống!
Oanh!
Sát khí của Vương Quyền bạo phát.
Giây tiếp theo: Tiếng quát của trăm nghìn người biến mất.
Vương Quyền mấy bước lao vọt tới trước mặt thiếu niên mặc cẩm bào.
"Ngươi bảo ta quỳ xuống?"
"Ngươi là cái thá gì?"
Răng rắc!
Vương Quyền giơ tay chém xuống, chặt đứt hai chân của thiếu niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận