Toàn Dân Mô Phỏng: Ta Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 31: Hai thế: Giữa người và người, hẳn là trao đổi nhiều hơn

Chương 31: Hai thế: Giữa người với người, nên trao đổi nhiều hơn
Người đã chết!
Máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi.
Tu Tiên Giả, đứng trên đỉnh núi nhỏ chất đống thi thể, thở hồng hộc.
Những binh sĩ và Tiên Thiên Cao Thủ còn sót lại, mặc dù bị Vương Quyền bức bách, mặc dù bị các Tông Sư còn lại đe dọa giết chết.
Bọn họ cũng không dám nhắm về phía Tu Tiên Giả.
Bởi vì:
Tu Tiên Giả kia, quá kinh khủng:
"Giết nhiều người như vậy, mắt cũng không chớp một cái."
"Ánh mắt hắn... không có gì thay đổi sao?"
Sơ Chiếu Nhân, lau thanh Nhuyễn kiếm.
Nàng nhìn chằm chằm vào Tu Tiên Giả.
Quan sát Tu Tiên Giả.
Tu Tiên Giả rất lợi hại.
Thế nhưng:
Võ công chiêu thức rất bình thường.
Hắn có thể sống sót là nhờ vào pháp lực.
Kình lực của rất nhiều Tiên Thiên Cao Thủ đánh lên người hắn đều không có hiệu quả.
Ngược lại:
Hắn tùy tiện vung cái cán dù kia, cho dù là người mặc Trọng Giáp, tu luyện võ công phòng ngự, cũng không đỡ nổi.
Tu Tiên Giả lợi hại như vậy, có thể giết được không?
Sơ Chiếu Nhân lo lắng.
Nàng nhìn về phía Vương Quyền.
Trong lều trại lớn dựng tạm ở phía xa:
Vương Quyền đang nói chuyện với mấy trăm Tiên Thiên Cao Thủ.
Những Tiên Thiên Cao Thủ này, ánh mắt sợ hãi, tuyệt vọng.
Bọn họ đã bị Tu Tiên Giả giết cho vỡ mật.
"Đằng nào các ngươi cũng đều phải chết!"
"Trước khi chết, phải gây thương tổn cho Tu Tiên Giả kia cho ta, hiểu không?"
Vương Quyền cho người cột thuốc súng lên người bọn họ.
Mỗi Tiên Thiên Cao Thủ bị trói hơn một trăm cân thuốc súng.
Bên ngoài lại mặc thêm một bộ khôi giáp dán giấy.
Lát nữa, châm ngòi lửa, xông lên...
Toàn bộ thật hoàn mỹ.
Vốn dĩ:
Vương Quyền muốn dùng phương pháp ném thuốc súng.
Thế nhưng:
Chứng kiến Tu Tiên Giả lại có thủ đoạn nuốt trọn công kích tầm xa, hắn ngược lại dùng loại phương pháp này.
Một phút sau:
Các Tiên Thiên Võ Giả lại lần nữa xung phong.
Bọn họ hai mắt đỏ bừng, sát khí trùng thiên.
Bởi vì:
Hơn một nghìn Tông Sư võ đạo ở xung quanh đã nói:
"Xông lên giết chết Tu Tiên Giả, các ngươi còn có một tia hi vọng sống sót."
"Không xông, bây giờ sẽ giết chết các ngươi ngay lập tức!"
Tông Sư, mạnh hơn Tiên Thiên.
Nhóm Tiên Thiên còn sót lại, nghiến răng xông lên.
Mấy trăm Tiên Thiên Cao Thủ mang theo thuốc súng cũng điên cuồng xông lên.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp vang lên.
Ngọn núi nhỏ chất đống thi thể nổ tung tứ phân ngũ liệt.
Nhóm Tiên Thiên còn sót lại chết sạch.
Thế nhưng:
Trên núi thây tàn phá, thân thể Tu Tiên Giả lung lay sắp đổ.
Ken két!
Vương Quyền vặn chuôi thanh kiếm hai tay, dầu đen chảy ra, liệt diễm bùng cháy.
"Giết...!"
Ông! Ông!
Sơ Chiếu Nhân bắn ra Nhuyễn kiếm, phát ra tiếng ông ông.
"Giết!"
Có Tông Sư già nua vận chuyển bí pháp, thân thể gầy gò trở nên cường tráng, tấm lưng còng cũng thẳng tắp cao ngất.
Hắn râu tóc bay phất phới, dữ tợn nói:
"Giết..."
Vù!
Vù!
Vù!
Hơn một nghìn Tông Sư gần như cùng lúc nhắm về phía Tu Tiên Giả.
Trên núi thây:
Tu Tiên Giả muốn khóc.
Nhìn các Tông Sư Võ Giả đang gào thét lao đến từ bốn phương tám hướng.
Nội tâm của hắn tràn đầy tuyệt vọng.
Nhìn từng Tông Sư mặt mày dữ tợn, tham lam.
Nội tâm của hắn đầy mê hoặc.
"Chết tiệt! Ta chỉ muốn đánh chết kẻ mạnh nhất ở cái nơi nghèo nàn này, sau đó chăn nuôi đám thổ dân, luyện chế Đạo Binh."
"Nhưng mà, đám quê mùa này, tại sao lại giống như đã sớm dự liệu, sắp đặt nhiều thổ dân như vậy để chém ta?"
"Ta ở nơi khác đã bị người ta khinh dễ."
"Đến cái tiểu quốc hẻo lánh này, vẫn còn bị người ta khinh dễ ư?"
"Vì sao?"
"Còn có thiên lý hay không?"
Một giây sau:
Hơn một nghìn Tông Sư gào thét lao đến.
Tu Tiên Giả, vận dụng tia pháp lực cuối cùng:
"Giết...!"
...
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Các Tông Sư võ đạo va chạm với Tu Tiên Giả.
Máu chảy thành sông, thây phơi khắp nơi!
Kình lực của Tông Sư mạnh hơn Tiên Thiên rất nhiều.
Bọn họ có thể chống đỡ được một lần công kích của Tu Tiên Giả.
Thế nhưng:
Nếu như bị công kích liên tục hai lần, chắc chắn phải chết.
Tuy các Tông Sư mạnh hơn, cẩn thận hơn.
Thế nhưng:
Vẫn tổn thất nặng nề như cũ.
Một canh giờ sau...
Hơn một nghìn Tông Sư, chỉ còn lại bảy mươi ba người.
Đến lúc này:
Tu Tiên Giả mới chết.
Hắn chết không nhắm mắt.
Chết đầy biệt khuất.
Một Tu Tiên Giả cao cao tại thượng, lại bị hơn một nghìn Tông Sư, hơn vạn Tiên Thiên Cao Thủ, mấy vạn binh sĩ, gắng gượng bào mòn cho đến chết.
Hắn cho đến chết cũng không thể tin được:
Đám thổ dân ở nơi đất nghèo này lại hung tàn đáng sợ như vậy.
Trước khi chết, hắn hỏi đám người Vương Quyền:
"Ta vừa mới tới cái nơi chật hẹp nhỏ bé này, vì sao các ngươi lại mang sát ý đối với ta?"
Vương Quyền ném thanh kiếm hai tay đã tàn phá xuống, cười nói:
"Tu Tiên Giả có thể trường sinh cửu thị."
"Chúng ta giết ngươi, tự nhiên là muốn đoạt công pháp kéo dài tuổi thọ."
Tu Tiên Giả khóc.
Nếu như sớm biết đám thổ dân này là vì kéo dài tuổi thọ, hắn đã sớm đưa pháp môn Duyên Thọ cho bọn họ rồi.
Nhưng mà...
Không có nếu như.
"Giữa người với người, lẽ ra nên trao đổi nhiều hơn..."
Tu Tiên Giả, mang theo cảm ngộ sau cùng, hai mắt rưng rưng, tắt thở bỏ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận