Toàn Dân Mô Phỏng: Ta Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 54: Tam thế: Tìm kiếm tự do châu Cách Đấu Gia

Chương 54: Tam thế: Tìm kiếm Cách Đấu Gia ở tự do châu
Ngày tháng thoi đưa.
Năm này, Vương Quyền mười ba tuổi.
Nhờ có Tử Khí pháp, Vương Quyền mười ba tuổi đã có thể chất giống như người bình thường.
Đáng sợ hơn nữa là, khung xương của hắn đã phát triển hoàn chỉnh.
Khi Vương Quyền phát hiện xương cốt đã phát triển hoàn toàn, hắn vô cùng hưng phấn.
"Treo máy."
"Cho ta treo máy Cách Đấu thuật."
Mười ba năm.
Vương Quyền đã nhẫn nhịn suốt mười ba năm mới có thể treo máy Cách Đấu thuật.
Mười ba năm nay.
Mỗi lần ra vào hắn đều có Trọng Giáp tử sĩ bảo vệ.
Tuy rằng rất an toàn.
Thế nhưng, hắn không tin tưởng các tử sĩ.
"Hàng vạn hàng nghìn vĩ lực, quy về tự thân mới là Vương Đạo."
Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện.
"Cho dù tất cả tử sĩ đều chết hết."
"Ta, Vương Quyền, vẫn có thể sống sót ung dung tự tại."
Cách Đấu thuật, mỗi phút tăng thêm một điểm độ thuần thục.
Mỗi một phút trôi qua, Vương Quyền đều đang mạnh lên.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bắp thịt và xương cốt trên người hắn đã đạt đến tỉ lệ hoàn mỹ.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thực lực của hắn đã tương đương với cao thủ các lưu phái cách đấu trong đế quốc.
Lúc này, nếu phải giao đấu với cao thủ trong nước, hắn tự tin có thể đánh chết một cao thủ của các lưu phái chỉ trong vài giây.
Bùm bùm!
Vương Quyền hoạt động tứ chi.
Gân cốt nổ vang.
Đám thị nữ bên cạnh nhìn thấy, hai mắt sáng lên, thân thể mềm nhũn.
"Vương gia......"
"Nô nhi hầu hạ ngươi tắm!"
Một đám thị nữ như hổ đói lao vào, đưa Vương Quyền vào trong bồn tắm.
Vương Quyền hôm nay tâm trạng vui vẻ.
Lười tính toán với đám thị nữ đã chờ đợi mấy năm này.
Cứ như vậy, hắn ở trong bồn tắm khoảng một ngày một đêm, tắm đến mức nước trong bồn đều nhuốm đỏ, hắn mới bị đám thị nữ đưa ra ngoài.
"Đám nữ nhân này... đều điên rồi à!"
Vương Quyền thầm than.
Dù cho hắn khỏe như trâu, dù cho hắn hiện tại đã là cao thủ cận chiến, sau khi bị đám thị nữ giày vò một ngày một đêm, vẫn cảm thấy eo đau lưng mỏi.
Hắn nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày.
Tỉnh dậy, hắn đi tìm Vương Phi:
"Mẫu thân, ta muốn đi ra ngoài một chuyến."
Vài năm trôi qua.
Vương Quyền đã dùng Siêu Não ba ngàn lần, thôi diễn ra rất nhiều loại thuốc dưỡng nhan và duy trì thanh xuân.
Vương Phi dùng quanh năm nên vẫn giữ được vẻ trẻ trung.
Nhìn Vương Quyền trông không khác gì người trưởng thành, Vương Phi lo lắng nói:
"Quyền nhi, đừng đi ra ngoài!"
"Ngươi còn nhỏ!"
"Ta nghe nói, rất nhiều người của tự do châu đều muốn ngươi chết."
"Cho nên... bên ngoài rất nguy hiểm."
"Ngươi cứ yên tâm ở nhà, sinh thêm mấy đứa cháu trai bụ bẫm, như vậy tốt hơn bất cứ điều gì."
Vương Quyền cười khổ.
"Mẫu thân, ta vẫn còn là đứa trẻ mà!"
Vương Phi nhón chân, dùng ngón tay trắng nõn chọc vào ngực hắn:
"Ngươi lớn thế này rồi, không còn là hài tử nữa."
Vương Quyền: ...
"Mẫu thân, ta tu luyện Cách Đấu thuật, còn thiếu một phần kiến thức."
"Ta đã mời các cao thủ cận chiến của tự do châu đến tự do thành."
"Kết quả là bọn họ không đến."
"Cho nên... ta muốn đích thân đi tìm bọn họ."
Vương Phi vừa nghe vậy, càng ra sức ngăn cản.
Nàng biết cao thủ cận chiến rất lợi hại, rất tàn nhẫn.
Rất sợ nhi tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thế nhưng, sau khi Vương Quyền một quyền đánh vỡ một tấm sắt dày.
Vương Phi cuối cùng cũng đồng ý.
Tuy nhiên, nàng đưa ra cho Vương Quyền một yêu cầu:
"Đợi sau khi ngươi trở về, phải lập tức nối dõi tông đường, sinh một đứa cháu trai bụ bẫm."
Vương Quyền đồng ý.
Dù sao thì Vương phủ cũng chỉ có hắn là hậu duệ duy nhất.
Nếu hắn có mệnh hệ gì, Vương Phi và Vương gia sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn.
...
Ngày thứ hai, Vương Quyền mang theo một trăm Trọng Giáp tử sĩ, cưỡi xe máy, đi thẳng đến một thành thị cách đó trăm dặm.
Mấy năm nay, tuy Vương Quyền chuyên tâm vào công xưởng và đại học, nhưng hắn cũng không quên những việc khác.
Xe máy đặc chế chính là thành quả nghiên cứu của hắn trong những năm này.
Những chiếc xe máy đặc chế này chạy bằng dầu ma-dút.
Đổ đầy nhiên liệu, có thể chạy được 1000 km.
Tải trọng lại càng kinh người.
Ngoài ra, hắn còn cho các hộ vệ dò la khắp nơi.
Tìm kiếm tất cả các cao thủ cận chiến của tự do châu.
Mấy năm nay, tự do châu có bao nhiêu cao thủ cận chiến, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Oanh! Oanh! Oanh!
Vương Quyền lên đường.
. . . . .
Charles, quán quân giải đấu cách đấu lần thứ mười của tự do châu.
Hiện tại, hắn đã giải nghệ.
Nhưng hắn đã mở một võ quán cách đấu, dạy dỗ đồ đệ.
Mấy ngày nay, tâm trạng Charles không tốt.
Bởi vì đột nhiên có một người da vàng báo cho hắn biết: Một đại nhân vật tên là Vương Quyền muốn khiêu chiến hắn.
"Nếu ngươi đánh bại Vương Quyền đại nhân, ngươi có thể nhận được một vạn đồng bạc."
"Nếu như thất bại... ngươi sẽ chết."
Sắc mặt Charles rất khó coi.
Một vạn đồng bạc đủ để hắn trở thành một Đại Phú Ông, cả đời không lo cơm ăn áo mặc.
Thế nhưng, hắn cũng biết Vương Quyền đại diện cho điều gì.
Mấy năm trước, đã có người da vàng mời hắn đến tự do thành bái kiến Vương Quyền.
Nhưng, thân là người da trắng, Charles căn bản coi thường Vương Quyền.
Nhiều năm trôi qua, đối phương lại chủ động tìm tới cửa.
Điều này khiến hắn rất lo lắng.
"Một người da vàng mà lại khiến ta phải kinh hồn táng đảm thế này."
Tâm trạng Charles vô cùng khó chịu.
Một ngày...
Hai ngày...
Đến ngày thứ ba:
Charles đang dạy các học viên.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, cửa chính nổ tung.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Từng gã đại hán mặc Trọng Giáp, cao hơn hai mét tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận